Chương 11

Vệ Linh Phong đau bụng sinh trong một ngày mưa

Lúc y tỉnh dậy liền thấy bụng trầm nặng hơn mọi khi, sau đó nửa khắc thì bắt đầu đau.

Vệ Linh Phong mơ hồ tỉnh dậy, ý thức có phần mông lung. Khung cảnh xung quanh rất lạ, nơi này heo hút lạnh lẽo, trên tường rêu đen mọc thành đám. Y dần nhớ lại, lúc thái y mới tới mọi người liền ngửi được hương thơm kỳ dị sau đó ngất đi.

Vệ Linh Phong chống người ngồi dậy liền thấy một thân ảnh đang cầm kiếm, đôi mắt kẻ đó nhìn y đầy bệnh hoạn, đôi mắt rất quen, Vệ Linh Phong lắc lắc đầu muốn tìm kiếm gì đó trong trí nhớ của mình.

Vệ Kiến Lập

!

Ánh mắt đó là của Vệ Kiến Lập, Vệ Linh Phong kinh hoàng.

Y đang nằm mơ thấy ác mộng.

Vệ Kiến Lập thấy nét kinh hoàng trên mặt Vệ Linh Phong liền cười tà ác.

“ Nhi tử thân yêu của ta” Nói rồi hắn tát một cái như trời giáng vào mặt Vệ Linh Phong.

Vệ Linh Phong thấy một bên má bỏng rát, y xác nhận đây là sự thật chứ không phải mộng.

“ Nhi tử tốt của ta” Hắn vừa nói, vừa tát vào bên má kia của Vệ Linh Phong.

Vệ Linh Phong thấy trước mặt mình tối tăm, bụng lại ẩn ẩn đau.

“ Tên cẩu hoàng đế kia điều tra ra ta thường xuyên bắt trẻ nam về liền muốn hủy Vệ gia. Ta đành vào cung tìm ngươi. Có ngươi trong tay cẩu hoàng đế đâu dám làm gì ta. Nhưng trước đó cần phải khiến cho ngươi thê thảm một chút mới khiến hắn cảm thấy bị uy hϊếp”.

Nói rồi hắn đạp mạnh vào bụng Vệ Linh Phong.

“Thân nam nhi mà ưỡn bụng ra, thật không biết xấu hổ”

Vệ Linh Phong bị đá, bụng liền xôn xao. Y ôm bụng ngồi dưới đất, thần trí vì mê dược vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn. Chân tay bủn rủn vô lực.

“ Ngươi thật bỉ ổi” Vệ Linh Phong mắng.

“ Yên tâm, đây mới chỉ là bắt đầu thôi” Vệ Kiến Lập lấy mũi kiếm chỉ vào bụng Vệ Linh Phong. “ Nghiệt chủng trong bụng ngươi cũng nên bồi ta ngoạn một chút”.

Nói rồi hắn lấy dây thừng trói Vệ Linh Phong lên xà nhà. Cầm một cây roi, đi quanh người Vệ Linh Phong.

“ Ngươi cũng nên chảy chút máu, như thế mới thêm phần tuyệt mỹ thê lương” Vệ Kiến Lập ra sức quật roi vào người Vệ Linh Phong, roi chạm vào da thịt để lại từng vệt vết thương, máu thấm vào roi, đỏ rực.

Vệ Linh Phong cắn răng nhịn đau, không kêu một tiếng. Ý thức dần dần thanh tỉnh, y bắt đầu hiểu rõ tình thế nguy hiểm của mình. Nơi này hoang vắng không biết là ở góc nào của hoàng cung bản thân lại sắp sinh, nguy hiểm trùng trùng. Vệ Linh Phong cố không quan tâm đến cơn đau thể xác nhìn xung quanh hi vọng tìm được một đường sinh cơ. Nhưng căn phòng chỉ có một cửa ra và một cửa thông gió.

Ngoài trời mưa vẫn rơi.

Đánh đã tay, Vệ kiến Lập kéo ghế đến ngồi trước Vệ Linh Phong, cái bụng to tròn của y vừa vặn tầm tay của Vệ Kiến Lập.

“ Ngươi định làm gì?” Vệ Linh Phong hoảng hốt,.

Bàn tay to, thô ráp của Vệ Kiến Lập bệnh hoạn vuốt ve bụng y rồi bắt ngờ bóp chặt nó lại.

Vệ Linh Phong đau đớn, bụng lại trỗi lên một cơn co thắt khiến y buồn nôn.

“ Ta muốn chơi đùa cùng nghiệt chủng này một chút” Vệ Kiến Lập không biết lấy một đoạn dây thừng từ đâu tới cuốn quanh bụng Vệ Linh Phong rồi siết chặt lại. Cái bụng to phồng của phụ nhân mang thai đủ tháng nhanh chóng bị xiết chặt bó lại như mới 7 tháng.

“ Không được làm hại hài tử của ta” Vệ Linh Phong gằn từng tiếng.

“ Yên tâm, ta sẽ để Huyễn Phượng tận mắt thấy ngươi cùng con của hắn cùng lúc ra đi. Ta sẽ ở cùng ngươi tới trời tối, trời tối rồi mới dễ chạy trốn nha”

“ Ngươi là đồ cầm thú” Vệ Linh Phong mắng.

“ Nghiệt chủng nhà ngươi cũng không hơn gì” Vệ Kiến Lập quát lại, ông ta nhìn Vệ Linh Phong. Y vừa bị tát, miệng vẫn còn chảy máu.

“ Ngươi vẫn đẹp như ngày xưa” Vệ Kiến Lập vừa nói tay vừa vuốt theo sống lưng Vệ Linh Phong.

Vệ Linh Phong nhẫn nhịn cảm giác ghê tởm, y phải nhanh chóng tìm cách báo cho Phượng Huyễn. Chợt y thấy một thân ảnh chạy qua trước cửa. Vệ Linh Phong khẽ cười.

“ Vệ Kiến Lập, phiền ngươi chạy tới ngự thiện phòng lấy dược về cho ta” Vệ Linh Phong đột nhiên nói.

“ Dược?” Vệ Kiến Lập ngạc nhiên hỏi lại.

“ Ta là nam nhân, mang thai so với nữa nhân chịu sức ép vô cùng lớn, mỗi ngày cần uống dược giữ mạng, nếu uống không đúng giờ, chính khí suy kiệt mà chết. Một Vệ Linh Phong đã chết sẽ không tạo ra được uy hϊếp gì với hoàng thượng phải không?”

Vệ Kiến Lập nghi ngờ nhìn y.

“ Ngươi không tin ta, nhưng nếu chuyện này là thật cọng rơm cứu mạng của ngươi bị hủy trong chính tay ngươi”

“ Vệ Kiến Lập, cảm giác ấy cũng không dễ chịu gì” Vệ Linh Phong tự tin nhìn ông ta.

“ Được” Vệ Kiến Lập nhanh chóng rời khỏi.