Chương 20
Ngoại truyện hai của Phạm Đông Ly.
Sau khi thay quần áo xong, tôi đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn. ~diễn đàn lê quý đôn~Cô ấy đi từ phòng bếp ra ngoài, đặt hai cái chén lên bàn.
Thật ra thì tôi không bị cảm, chỉ bị chút triệu chứng thôi. Lúc trước dù hơi có triệu chứng, tôi cũng không thích đi thăm bệnh viện.
Tôi nhìn cô ấy nghiêm túc nghe bác sĩ nói, chân mày đôi lúc còn nhíu lại, thật đáng yêu.
Về phòng ngủ, cô ấy lại tiếp tục vùi đầu vào mấy quyển sách, tôi kéo cô ấy vào l*иg ngực, tay của cô ấy lành lạnh.
Trước kia sống một mình thì không sao, bây giờ bên cạnh có thêm một người, nhà cửa chắc phải mua thêm một số đồ gia dụng rồi.
Tôi cầm cuốn sách của cô ấy lên, bất chợt nhíu mày.
Năm thứ hai đại học tôi cũng chọn chuyên ngành tài chính kế toán, nên biết rõ khi học năm nhất, còn chưa tới lúc học tới mấy quyển sách này.
Tôi mới nêu một số ví dụ nho nhỏ thử cô ấy, cô ấy phản ứng rất nhanh, hơn nữa còn suy một ra ba, cũng không phải kẻ tay mơ.
Vừa rồi nhìn cô ấy thất thần, tôi còn không biết kiến thức nghiệp vụ của cô ấy lại vững vàng như vậy.
Chẵng lẽ khi cô ấy học cấp 3, đã bắt đầu tự học môn này sao?
Tôi ôm cô ấy vào lòng, sau đó hôn cô ấy, đặt tay cô ấy vào hạ bộ* của tôi, không ngoài dự đoán mặt cô ấy chuyển từ trắng, xanh, sang đỏ.
Tôi cười cười, mặc kệ người khác suy nghĩ gì, em là của anh.
Một kì nghỉ hè đã trôi qua, ở trạm xe tôi thấy cô ấy vẫn trùm từ đầu đến chân, chỉ lộ ra hai con mắt.
Tôi kéo tay cô ấy, đã lâu không gặp nhau, tôi rất muốn cô ấy.
Cha cô ấy ám chỉ tôi quan tâm nhiều hơn vấn đề cá nhân của cô ấy ở trường, tôi tất nhiên đồng ý, bảo vệ cô ấy trong vòng tay của mình, để người khác không thể đυ.ng tới.
Thời gian là gió, đuổi từ ngày này qua ngày khác.
Chung sống nửa năm với cô ấy tôi cũng hiểu cô ấy hơn so với mấy năm trước không hề quan tâm tới.
Cô là người rất tự lập, không có mù mờ như những sinh viên mới nhập học khác, tự mình lo liệu cho tất cả chuyện của bản thân, chưa từng làm phiền tôi.
Cô ấy rất được đàn ông thích, lần đó ở trên xe, dù cậu nhóc kia vẫn trò chuyện với tôi, nhưng ánh mắt cậu ta vẫn nhìn cô ấy.
Tôi cũng không lo lắng gì, cô ấy còn quá nhỏ, không có nhiều bạn bè, hơn nữa tính tình không hướng ngoại, rất dễ giữ gìn.
Bọn nhóc trong lớp gần đây, vô cùng hăng hái.
Lần trước bụng cô ấy không thoải mái, tôi cõng cô ấy một đoạn đường, bị nhóc Mao thấy được. Thứ hai lên lớp, vỗ bàn ồn ào bắt tôi phải giải thích rõ ràng chuyện này.
Những lúc nghỉ ngơi, tôi tựa đầu vào vai cô ấy, cười cười.
Cô ấy mặc một chiếc áo len màu xanh biển, làm nổi bật làn da của cô ấy. Bộ áo sơ mi hôm qua cô ấy mua cho tôi, tôi rất thích.
Cô gái này, hôm qua khóc như mưa, cảm xúc buồn rầu như thế, lại vội vàng hôn tôi, như đang muốn nhận định thứ gì.
Tôi thích cô ấy mềm yếu như vậy, nhưng cũng không thích tính lo được lo mất của cô ấy, rất cẩn thận, cho dù ngủ thϊếp đi, đôi tay vẫn còn ôm eo tay rất chặt.
Tôi bế cô ấy lên, lấy cuốn sách trên tay cô ấy xuống, sau đó hôn cô ấy.
Không phải muốn "yêu", chỉ đơn thuần là muốn ôm hôn cô ấy.
Mắt cô ấy hơi sưng, tôi hôn vào hai hàng lông mày của cô ấy.
Nếu điều đó có thể làm cô ấy yên tâm, vậy tiếp tục ôm cô ấy, không phải là không thể.
Cách đối nhân xử thế vốn là oan gia nên gỡ không nên kết, có thể mỉm cười trước mọi chuyện trong đời, cũng không nên vạch mặt kẻ địch của mình, dùng cái giá thấp nhất để lấy được lợi ích lớn nhất.
Được thăng lên làm phó giáo sư, thầy của tôi cũng ngoài sáng trong tối nói tới. Ông bây giờ đã là viện trưởng học viện, lúc trước khi ông còn chưa lên chức thì tôi đã đưa những trang bản thảo lốm đốm cho ông đọc.
Nhiều năm qua quan hệ cũng được củng cố, ngày lễ ngày tết tôi cũng nhất định phải tới nhà thăm. Bây giờ cuốn sách đồng tác giả giữa tôi vào ông ấy cũng đã xong phần bản thảo, sắp xuất bản.
Ông ấy vẫn rất quan tâm tôi, thật ra thì chuyện phên biệt đối xử trong học viện, người già đời lại không có đầu óc, có khối người. Những năm gần đây bình chọn chức vụ trong trường, những người lãnh đạo tranh thủ chỉ tiêu, phần lớn sẽ rơi vào những người này.
Nếu đã xong, vậy hai năm này tôi không cần vội, phải tỏ vẻ luôn luôn làm. Tôi cũng cần ông đề cử, ông ấy vừa mới nhậm chức, cũng cần nhanh chóng đào tạo người của mình cho thật nhiều.
Cũng không phải là dối trá, đây gọi là lõi đời.
Tôi cũng thật bất ngờ vì cô ấy chỉ nói với tôi một tiếng mà đã tới Thượng Hải rồi, đã gần kết thúc lớp học bổ túc,~diễn đàn lê quý đôn~ thật ra mấy tuần này tôi chỉ đi thăm nom rồi được giới thiệu cho quen biết các vị giáo sư. Tính ra, đã hơn một tháng tôi không gặp cô ấy.
Đến trạm xe, tôi đã nhìn thấy cô gái ngồi co ro ôm cái túi đeo lưng to. Lúc cô ấy thấy tôi, thì nghiêng đầu cười, mắt cong cong, giống như hai mảnh lưỡi liềm.
Tôi hỏi cô ấy: "Sao lại tới đây?"
Thấy cô ấy nghiêm túc suy nghĩ, tôi nắm cằm cô ấy, nhìn vào mắt cô ấy, thấy bên trong nó chỉ có mình tôi.
Cô ấy nói cô ấy nhớ tôi, lúc nói ra, mặt của cô ấy đỏ ửng.
Ha ha, thật là muốn chọc ghẹo quá đi.
Đêm hôm đó, chúng tôi chỉ làm một lần. Cô bé này mệt đến chết đi sống lại, nên ngủ mất rồi.
Tay cô ấy vẫn ôm em tôi, tựa đầu vào ngực tôi.
Tôi cười rồi nhẹ nhàng hôn xuống trán cô ấy, ôm lấy cô gái đang ngủ say trong ngực mình, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất thỏa mãn.
Tờ Hoa biết tôi có bạn gái, nhưng biểu hiện không giống cô ấy.
Cô ấy hình như không thích Tờ Hoa, dù cô ấy không biểu hiện ra, nhưng buổi tối sẽ đòi lại tôi mọi thứ.
Tôi cảm thấy hơi buồn cười, nhưng vui mừng nhiều hơn.
Ban ngày tôi ra ngoài, cô ấy ở một mình trong khách sạn.
Trước kia dù đi công tác hay là đi học, chẳng qua cũng chỉ là nhiệm vụ mà thôi, lần này khi vừa kết thúc công việc, tôi chỉ muốn về sớm một chút.
Cùng một căn nhà, nhưng có thêm một người, lại cảm thấy hơi khác.
Tôi nhìn cô ấy nghiêm túc đeo nhẫn cho tôi, vẻ mặt rất nghiêm túc. Tôi kéo tay cô ấy, nắm tay cô ấy.
Cô ấy cong mắt cười với tôi, lòng tôi chợt trở nên mềm mại.
Tôi thật rất may mắn, lúc đó bất luận là cái gì làm cô ấy có được sự dũng cảm, đi quyến rũ tôi. Ban đầu hợp mắt lại có duyên, bây giờ lại rất hợp lòng tôi.
Tôi mặc kệ ước muốn ban đầu khi cô ấy muốn quyến rũ tôi là gì, khi cô ấy trêu chọc, tôi không nhúc nhích. Dù cô hơi hơi tính toán một chút, nhưng không làm cho tôi ghét, còn rất thích thú.
Cô ấy rất giống con mèo nhỏ mà tôi nuôi lúc trước, sợ cô đơn lại ghét ồn ào. Tính đề phòng rất cao, đây là bản năng tự vệ mình.
Yêu thương quá mức hay là lạnh nhạt, thì đều có ảnh hưởng tới cô ấy. Ấm nước sôi lên, tôi không gấp gáp, có rất nhiều thời gian.
Tôi không phải người quá kiên nhẫn, nhưng mà khi đối mặt với cô ấy, tự nhiên tôi lại sinh ra một loại cảm xúc gọi là thương tiếc. Tuổi của cô ấy, lại dùng lớp mặt nạ lạnh lùng độc lập che đậy.
Ở nước ngoài nhiều năm, đã làm cho tôi có chút tài nấu nướng, cũng không phải là một người không thích xuống bếp. Nấu nướng lại lần nữa, có người ăn, lại còn là cô ấy, khi ăn ngon, cô ấy sẽ híp mắt lại, thật là một cô bé dễ thỏa mãn.
Cô ấy không cười, làm cho người ta có cảm giác cao ngạo, tâm trạng lo lắng, ít nói.
Nhưng trên thực tế cô ấy lại là người rất dịu dàng, cô ấy không thích nói chuyện, nhưng sẽ dùng những hành động vụng về để đáp trả, người khác đối xử tốt với cô ấy một chút, cô ấy sẽ luôn ghi nhớ.
Tôi thích uống cà phê, không biết cô ấy lúc nào học được cách pha, tôi nói muốn uống..., cô ấy sẽ rất vui. Cô ấy nấu nướng không tốt, nhưng cũng cố gắng tìm thực đơn, tốn cả buổi chiều trong nhà bếp. Khi học được một bài đàn cổ mới, cô ấy sẽ gảy cho tôi nghe.....
Tôi thích cô ấy làm nũng với mình, giận dỗi mình. Biết rõ chỉ là giả bộ, vì khi cô ấy xem ti vi còn khóc rào rào. Mỗi lần chúng tôi 'yêu', cô ấy luôn ngượng ngùng, mặt mũi cũng hồng lên. Tôi thích chọn tư thế làm cô ấy ngượng ngùng để làm, lúc này nhìn cô ấy quyến rũ đến mức làm tôi không thể buông tay được.
Trong lòng thật sự muốn thương yêu một người, cho nên phải nhường nhịn, yêu thương, dõi theo cô ấy.
Cô ấy là người tôi cảm thấy thoải mái nhất, muốn cuộc sống cứ tiếp diễn như vậy, có cô ấy làm bạn cả đời.
Thật ra thì cô gái của tôi à, tôi cũng đang quyến rũ em.
Tôi hưởng thụ dáng vẻ từ từ bước khỏi lãnh địa của em, cẩn thận, ánh mắt của em chỉ hướng về một mình tôi.
Tôi muốn cuộc sống của mình hoàn hảo thì phải có em, du͙© vọиɠ dưới đáy lòng tôi.