Diệp Thượng Thu lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một cây linh thực dài hơn một thước, mọc bốn lá to, trên đỉnh nở một chùm hoa nhỏ li ti như hạt gạo, cúi đầu nhìn kỹ khắp thân cây lá một lượt rồi nhanh chóng ném vào lò luyện đan, theo sau là một ngọn lửa trắng lạnh lẽo.
Lần luyện chế này, Diệp Thượng Thu càng thêm cẩn thận. Hắn rút phần lớn thần thức từ thức hải ra, bao bọc cây Thất Diệp Hoa như mạng nhện, cẩn thận cảm nhận sự thay đổi nhiệt độ của Huyền Băng Lưu Ly Hỏa, thỉnh thoảng lại điều chỉnh.
Đẳng cấp của Thất Diệp Hoa không cao, hơn nữa cây Thất Diệp Hoa này tuy gọi là Thất Diệp Hoa nhưng thực chất chỉ có bốn lá, niên đại tính cả cả cũng không quá bốn trăm năm, xét về dược tính thì không rõ ràng lắm. Huyền Băng Lưu Ly Hỏa là một trong những dị hỏa nổi tiếng của tiểu thế giới, thậm chí cả tam thiên đại thế giới. Năm đó Diệp Thượng Thu có được một ngọn cũng là nhờ cơ duyên.
Huyền Băng Lưu Ly Hỏa sinh ra dưới lớp băng dày vạn trượng, nhìn thì mát lạnh như nước, nhưng nếu thật sự coi nó chỉ là một loại hỏa diễm nhiệt độ thấp bình thường thì sẽ sai lầm lớn. Trước tiên là cực hàn, ở nơi cực hàn lại sinh ra cực nhiệt. Chỉ thấy trên thân lá của cây Thất Diệp Hoa nhanh chóng phủ một lớp băng dày, sau đó lại run nhẹ trong ngọn lửa màu trắng sương, chưa kịp để lớp băng tan đi, rễ, thân, hoa, lá bên trong đã hoàn toàn biến thành một nắm bột, nằm trong khối băng trong long lanh, nhìn thế nào cũng đẹp mắt.
Diệp Thượng Thu nhìn nắm bột màu trắng nhạt, vẫn còn thoang thoảng mùi thuốc đặc trưng của Thất Diệp Hoa, khẽ thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt càng thêm trầm tĩnh cẩn thận.
Người tu hành tai thính mắt tinh, huyết nhục trên người được linh khí liên tục nuôi dưỡng, có thể nói là thanh tịnh vô nhiễm, huống chi là một luyện dược sư tài năng như Diệp Thượng Thu, cảm quan trên người càng thêm nhạy bén, chỉ cần nhìn bằng mắt thường cũng có thể dễ dàng phân biệt được phẩm chất của nắm bột phấn Thất Diệp Hoa này, tùy tay chia ra vài phần, trọng lượng chênh lệch không đến một hào.
Diệp Thượng Thu lấy bình ngọc cất hai phần bột phấn, phần còn lại…
Hắn lại lấy ra một cái thìa ngọc, cho bột phấn vào trong.
Trước mặt Diệp Thượng Thu lúc này có hai chiếc thìa ngọc không khác nhau là mấy. Một chiếc đựng dịch thuốc được điều chế từ mảnh đan dược và bã thuốc lúc trước, một chiếc đựng bột phấn luyện từ Thất Diệp Hoa.
Hai viên đan dược mà hắn bóp nát lúc trước là Hồi Xuân Đan chuyên dùng để trị ngoại thương, dược lực ôn hòa kéo dài; còn dược tính lớn nhất của Thất Diệp Hoa cũng là trị ngoại thương, nhưng dược lực lại mạnh mẽ và kí©h thí©ɧ. Dược tính của hai loại thuốc này tuy giống nhau, nhưng lại xung khắc lẫn nhau. Chưa bao giờ có ai dám cho Thất Diệp Hoa vào quá trình luyện chế Hồi Xuân Đan.
Trước đây Diệp Thượng Thu cũng không dám.
Nhưng bây giờ… bã thuốc luyện hỏng một nửa kia đóng vai trò như một loại "chất trung hòa".
Vạn biến bất ly kỳ tông. Cho dù Hồi Xuân Đan là loại đan dược gì, cho dù Thất Diệp Hoa là linh thực đẳng cấp nào, cũng không thay đổi được bản chất chúng thuộc về vật chất.
Là vật chất, thì sẽ chứa các chất hóa học, có thể xảy ra phản ứng.
Còn dịch thuốc lúc trước, nếu không bị luyện hỏng thì dược tính của nó cũng thiên về mạnh mẽ, nhưng chính vì nó gần hỏng, chỉ còn lại một chút dược lực nên ngược lại trở nên ôn hòa——