Chương 2.4

Hy vọng là không bị thương đến dạ dày, nếu không e rằng sẽ hơi khó xử.

Alger không phải là người dễ dỗ dành như vậy, cậu cứ nhìn chằm chằm vào vết thương trên bụng anh, Lan Hạ đành phải nói: "Chú ý dưới chân, đừng lơ đãng, sắp thoát ra rồi."

Alger tạm thời kìm nén lo lắng.

6:00:00

Họ vững vàng đặt chân lên vạch ranh giới, gần như ngay khi họ vừa bước qua, tiếng pháo rền vang phía sau liền dừng lại.

Trong nháy mắt, đất trời yên tĩnh như tờ.

Bình minh ló dạng.

Ánh sáng ban mai lạnh lẽo chiếu xuống đống đổ nát đã biến thành tro tàn.

Khói lửa màu xám và ngọn lửa chưa tắt, lưu lại một chút hơi ấm trên những tòa nhà đổ nát, những linh hồn đã khuất dường như đã biến thành tro bụi, sự chết chóc bao trùm mọi ngóc ngách nơi đây.

Lan Hạ gỡ bỏ rào chắn, ngẩng đầu nhìn về phía xa.

Những chiếc chiến hạm đen kịt của Liên bang trên bầu trời đang dần dần rút lui, chỉ có trên chiếc chiến hạm chỉ huy che khuất cả bầu trời kia, vang lên một giọng nói kiêu ngạo pha chút cười nhạt, giống như lời tuyên án lạnh lùng từ một vị thần:

"Phát hiện khu vực B6 không còn sự sống của con người, kế hoạch đã được thực hiện xong."

"Mầm mống gây hại cho Liên bang đã bị loại bỏ, sự diệt vong của khu vực B6 không phải là kết quả chúng tôi muốn thấy, nhưng, nếu các khu vực khác vẫn còn che giấu phần tử phản Liên bang, có người biết mà không báo lại, bị quân khu điều tra ra..."

Người nọ cười khẽ, câu nói phía sau không được nói ra, mà chỉ nói: "Hòa bình của Liên bang cần mọi người cùng chung tay gìn giữ."

Đội hình chiến hạm đen kịt rời khỏi bầu trời.

Alger cúi đầu im lặng, một lúc lâu sau, nắm đấm siết chặt, đập mạnh vào vách đá bên cạnh, máu đen kịt chảy xuống theo khe đá.

Lan Hạ nhìn một lúc, nói: "Người vừa nói chuyện là Alansno."

Alansno, Thượng tướng Liên bang, người tiến hóa năng lực tinh thần cấp S, nắm trong tay quyền lực to lớn, hỉ nộ vô thường.

Phía sau có người phẫn nộ nói: "Chỉ là con chó điên của Hoàng thất Rosh!"

"Không."

Lan Hạ lắc đầu, ôn hòa nói: "Hắn ta là trở ngại lớn nhất cho việc lật đổ Liên bang."

Cũng là người mà anh ta nhất định phải gϊếŧ.

Đáy mắt màu vàng nhạt của chàng trai lóe lên tia sáng lạnh lẽo và u ám.

Nói xong, anh ta phát hiện từ lúc nào, mọi người xung quanh đều đang nhìn mình.

Lan Hạ hơi sững sờ.

Kim Đại Kha nhìn vết máu đang rỉ ra từ người anh: "Anh..."

Alger cảm thấy vết máu kia chướng mắt, thở ra một hơi, "Chúng ta tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi trước, xử lý vết thương cho anh xong, rồi tính tiếp xem bước tiếp theo phải làm gì."

Sắc mặt người thanh niên trước mắt quá mức nhợt nhạt, đầu ngón tay buông thõng bên người cũng run rẩy nhẹ nhàng và kiềm chế như thể kiệt sức.

Nghĩ cũng phải, người tiến hóa cấp S cho dù năng lực tinh thần rất mạnh, nhưng cũng không thể nào chịu đựng được nhiều lần va chạm của vụ nổ, bảo vệ nhiều người như vậy chạy trốn, mà không có chút vấn đề gì.

Nếu không cẩn thận, để lại nội thương hoặc tổn thương tinh thần cũng không phải là không thể.

Lan Hạ: "Vết thương nhỏ thôi, vài ngày là khỏi."

Kim Đại Kha: "Không được, phải bôi thuốc cẩn thận, tôi biết y thuật, tôi sẽ chữa trị cho anh."

"Không..."

Cơn đau nhói buốt truyền đến từ dạ dày.

Giọng nói của Lan Hạ đột nhiên dừng lại, nhíu mày.

Anh ta lịch sự lùi lại một bước, ôn hòa nói: "Chờ một chút."

Nói xong, anh ta lấy từ trong túi áo khoác ra một chiếc khăn tay sạch sẽ, quay lưng lại, ho khan.

Không ngoài dự đoán, trên khăn tay xuất hiện vết máu đỏ tươi chói mắt.

Anh ta di chuyển rất nhỏ, không để người khác phát hiện.

Alger: "Anh Lan Hạ, anh sao vậy?"

Lan Hạ nắm chặt tay, gấp khăn tay lại, cất vào túi.

Mảnh đạn xuyên qua bụng, với điều kiện y tế hiện tại, chỉ là vết thương nhỏ, ba hai ngày là khỏi, nhưng phiền phức là dạ dày của anh không thể chữa khỏi bằng thiết bị y tế, lần này bị mảnh đạn ảnh hưởng đến, cũng không biết phải nôn ra máu thêm mấy ngày nữa.

Theo kinh nghiệm trước đây, máu trào ngược lên không thể nuốt trở lại, nếu không bệnh dạ dày sẽ càng nặng hơn, thời gian anh không thể ăn uống sẽ kéo dài hơn.

Chỉ tiếc là rất lâu rồi không được ăn đồ ngọt.

Lan Hạ thầm thở dài trong lòng.

Mùi máu tanh vẫn không ngừng trào lên cổ họng, Lan Hạ khẽ cau mày, cố gắng đè nén xuống.

Sau khi đã xử lý sạch sẽ, anh mới xoay người lại, ngẩng đầu lên: "Không sao, đi thôi."