— Hắn ta không muốn nhìn thấy ánh sáng tồn tại trong đôi mắt này.
Alansno nheo mắt, cười khẽ: "Ngươi hận Liên bang tiêu diệt Túc Đồ, gϊếŧ chết cha ngươi phải không, có phải cảm thấy cái chết của cha ngươi rất khó tin không?"
Giọng hắn dịu dàng: "Để ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện nhé."
Thiếu chủ của Túc Đồ - Thủ Băng, là một người hướng nội và nhút nhát, chính vì quá hướng nội nên bị lão thủ lĩnh Túc đồ ghét bỏ là vô dụng.
Thủ Băng nỗ lực muốn làm gì đó cho cha mình, thường xuyên ra khỏi căn cứ, đưa những người dân bị thương ở gần đó về căn cứ cứu chữa.
Quân đoàn thứ hai phụ trách tiêu diệt Túc đồ, liền cài gián điệp vào trong số những người bị thương này. Một số người sau khi khỏi bệnh đã rời đi, một số khác thì ở lại, trà trộn vào hậu bếp, nơi phụ trách ẩm thực cho toàn quân.
Hạ độc, là một thủ đoạn cũ rích nhưng hữu dụng. Độc tố nhẹ, khó phát hiện, nhưng tích lũy ngày qua ngày, sẽ thấm sâu vào tận xương tủy.
Vào ngày quân đoàn thứ hai chính thức xuất binh, gián điệp đã bỏ vào thức ăn một loại thuốc dẫn, khiến độc tố trong cơ thể bộc phát hoàn toàn.
...
"Không thể nào!"
Thủ Băng gần như ngạt thở, đồng tử đã bắt đầu giãn ra, giọng nói ngày càng yếu. Cậu ta không thể tin vào những lời ma quỷ của người đàn ông này!
"Làm sao... khụ khụ... làm sao có thể là vì ta..." Làm sao có thể là vì cậu ta mà hại chết cha mình, hại chết Túc Đồ?!
Alansno: "Sao lại không thể?"
"Khi Liên Bang quyết định đối phó với Túc đồ các ngươi, sở thích, thói quen... tất cả tư liệu của các ngươi đều đã được bày sẵn trên bàn làm việc của hành chính xứ."
Hắn ta gần như tàn nhẫn, bên tai thiếu niên nhẹ giọng thì thầm.
"Túc đồ tuy là một khối sắt, nhưng chung quy vẫn có lỗ hổng --
Ngươi, thiếu chủ Túc đồ, chính là lỗ hổng do chính tay ngươi tạo ra."
"Ngươi sắp chết rồi, ta lừa ngươi làm gì, hảo tâm để ngươi chết cho minh bạch, lại còn không tin."
Alansno không có lý do gì để lừa cậu ta.
Giống như kẻ chiến thắng khinh thường nói dối với một con chó hoang.
Cho nên...
Toàn thân thiếu niên run rẩy, tay chân lạnh buốt, tất cả gai nhọn im lặng như thể được rèn từ cát đá, dưới sự va chạm bất ngờ này, sụp đổ tan tành.
Não bộ thiếu oxy sắp chết.
Cậu ta hoàn toàn choáng váng.
Giọng Alansno mang theo ý cười, thấp giọng nói: "Là chính tay ngươi đã gϊếŧ chết cha mình đấy."
"Còn hại chết tất cả mọi người của Túc đồ."
"Bọn họ sẽ rất oán hận ngươi, một anh hùng nên ngã xuống sa trường, một vị kiêu hùng có thể khiến Liên Bang kiêng dè, lại chết không chút tôn nghiêm, không chút giá trị."
"Ngươi không nên hận Liên Bang."
Alansno thưởng thức vẻ mặt đau khổ của thiếu niên, phun ra câu cuối cùng --
"Mà là chính bản thân ngươi."
Sau câu nói này, hắn nhìn thấy ánh sáng vừa mới tụ lại trong mắt thiếu niên, bỗng chốc tan biến. Bị hắn bóp cổ nhấc lên giữa không trung, chiếc áo choàng đen bẩn thỉu theo gió lắc lư, giống như một con búp bê cũ kỹ, xám xịt.
Thật chán.
Alansno nghĩ, nếu như hắn ta cũng bị người khác đâm vào tim như vậy, trừ phi chính mắt nhìn thấy, bằng không nhất định sẽ không tin, còn muốn băm xác kẻ đâm tim hắn ta thành trăm mảnh.
Một con quỷ nhỏ mong manh dễ vỡ, không chịu nổi đùa giỡn.
Ngay khoảnh khắc Alansno chuẩn bị ra tay gϊếŧ người.
Đùng, đùng, đùng! Đùng! Đùng!
Một loạt đạn dày đặc đột nhiên bắn tới từ mái nhà bên phải!
Ám sát?
Alansno theo bản năng mở lá chắn năng lượng tinh thần ra, nhưng trong tay lại đột nhiên trống rỗng.
Thủ Băng bị người ta cướp mất rồi!
Ánh mắt hắn ta lạnh xuống, đột ngột ngẩng đầu, trong mắt hiện lên một đôi đồng tử vàng lạnh lùng, và một khuôn mặt đeo mặt nạ.
Alansno sững sờ.