Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vẻ Đẹp Băng Giá Được Giao Ước Của Ma Vương

Chương 4: Đám cưới của công chúa Ma vương

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Jim Maryal

Khi chỉ còn cách tôi mười cm, cô ấy dừng lại. Tôi nín thở. Mặc dù cô ấy không có đầu và có thể không ngửi thấy hơi thở của tôi, nhưng nỗi sợ hãi đã ăn mòn tôi. Tôi thậm chí có thể nhìn thấy những mạch máu dày đặc trên cổ của cô ấy!

Vì cô ấy không có đầu nên cô ấy thấp hơn tôi rất nhiều. Cổ kề sát ngực, cử động dường như đang đánh hơi thấy cái gì đó?!

Tôi không dám cử động. Hơi thở của tôi bị mắc kẹt trong cổ họng và tôi cố gắng kìm chúng lại. Tôi nhắm mắt lại và không muốn nhìn thấy cái cổ đang phun máu.

Cuối cùng, tôi không thể kìm lại được nữa và thở ra.

Ma nữ vồ tới hung dữ. Cô ấy nắm lấy cánh tay tôi bằng cả hai tay, và cổ cô ấy áp sát vào tôi. Máu phun ra khỏi huyết quản của cô ấy với tốc độ cực cao. Cô ấy thậm chí còn phát ra âm thanh "Gulu, Gulu", như thể cô ấy đang gầm lên một thứ gì đó.

Tôi không thể đẩy cô ấy ra bằng tất cả sức lực của mình. Chân tôi lo lắng đến mức đá cô ấy một cách thô bạo. Tôi không biết mình đã đá vào chỗ nào của cô ấy, nhưng thực sự tôi đã làm cô ta vấp ngã và vội vàng chạy về hướng ngược lại.

Trong khoảnh khắc, sau lưng vang lên tiếng giày cao gót rơi xuống đất, "Da da da da--" Sau lưng tôi đột ngột dừng lại.

Tôi đã choáng váng. Nhìn lên, tôi thấy người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng và đôi mắt vô cảm trước mặt. Tôi chết lặng và nói, "Ma Vương ..."

Người đó lạnh lùng nói: "Công chúa thực sự gọi ta bằng biệt hiệu. Đức vua này sẽ cho phép nàng gọi tên ta như vậy."

Tôi vẫn còn choáng váng. Cái quái gì thế? ! Anh ta vẫn đang nói về công chúa nào vậy chứ?

Thấy tôi không hiểu cho lắm, anh ấy bèn nói: "Minh Cửu, gọi ta là Minh Cửu."

"Minh Cửu?" Trong lòng tôi nảy sinh những câu hỏi khi tôi khẽ gọi.

Đôi mắt anh chợt lóe lên tia ấm áp. Anh cong cong khóe miệng nói với tôi: "Công chúa của ta, nàng sẽ trở lại với ta chứ?"

Tôi cau mày. Tôi nhớ lại những giấc mơ mà tôi đã có trước đây. Tôi rất mâu thuẫn, nhưng nếu không đi cùng anh ấy, có lẽ tôi sẽ không thể dứt ra được. Nếu tôi đi theo anh ta, thì có lẽ sẽ có một địa ngục khác đang chờ tôi.

Khi tôi quay lại, tôi nhìn thấy con ma không đầu kiêu ngạo đang quỳ trên mặt đất run rẩy. Máu ở cổ cô ấy run đến mức văng ra cả bức tường trắng hai bên, để lại những vết đỏ tươi khiến tôi rùng mình sợ hãi.

Minh Cửu đang nhìn tôi, và anh ấy không biết anh ấy đã trở lại với vẻ ngoài lạnh lùng từ bao giờ, nhưng ánh mắt anh ấy nhìn chằm chằm vào tôi cho tôi biết rằng anh ấy đang đợi câu trả lời của tôi.

Tôi không còn do dự nữa và từ tốn nói: “Tôi sẽ đi với anh”.

Minh Cửu có vẻ cười và kéo tôi vào lòng. Một cơn gió u ám quen thuộc thổi qua và tôi ngất đi trong thất vọng.

Khi tôi mở mắt ra lần nữa, xung quanh tràn ngập niềm vui đỏ tươi, giống như một ngôi nhà mới từ thời xa xưa.

Tôi nhìn vào gương trong phòng và thấy rằng mình đã thay một bộ váy hạnh phúc vào một thời điểm nào đó. Mái tóc đen dài của tôi được vén ra sau, vô cùng dịu dàng. Mặt tôi không có chút phiền muộn nào, nhưng nó trông đặc biệt tốt. Tôi không thể tin được rằng người phụ nữ trước gương lại là tôi với nước da đẹp và khuôn mặt khả ái.

Nhưng trang phục thì sao?

Tôi chưa kịp phản ứng thì cánh cửa gỗ đã cọt kẹt mở ra. Hai người đàn ông mặc áo choàng đen và đội mũ đen bước vào.

Họ cúi đầu. Tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt của họ. Tôi chỉ nghe thấy bọn họ khàn giọng nói: "Chúc mừng công chúa. Chúc mừng công chúa Ma Vương tổ chức hôn lễ. Quý phi nương nương đến chúc mừng."

Tôi tạm dừng. Tôi đã kết hôn với Ma Vương? Minh Cửu chỉ muốn tôi đi cùng anh ấy, nhưng anh ấy không hỏi tôi rằng tôi có muốn kết hôn với anh ấy hay không ư? !

Tôi giả vờ gật đầu, và hai con ma cúi đầu một lần nữa trước khi từ từ lui xuống.

Sự ngưỡng mộ này không phải là một điềm tốt. Có lẽ những giấc mơ tôi đã từng thấy là tương lai của tôi?

Tôi muốn cởi chiếc váy cưới này, nhưng tôi không thể tìm thấy bộ quần áo nào khác.

Không biết từ khi nào tôi đã đeo vào tay một chiếc vòng màu xanh lục, nhưng dù thế nào tôi cũng không thể rút ra, điều này khiến mặt tôi đỏ bừng.

Minh Cửu không biết đã đến sau lưng tôi từ lúc nào, nhưng giọng nói lạnh lùng của anh ấy khiến tôi run lên, "Công chúa đang làm gì vậy?"

Tôi tức giận quay đầu nhìn hắn, "Ngươi chỉ nói đem ta mang về. Còn chưa từng nói sẽ cho ta lấy ngươi!"

"Nàng vốn là công chúa của vị vua này. Bây giờ, tại sao lại không tổ chức một buổi lễ khác với vị vua này? Tuy nhiên, nếu nàng không muốn, vị vua này sẽ không ép buộc nàng. Thế nhưng, việc nàng là công chúa của vị vua này thì không ai có thể thay đổi được."

"Ta không muốn lấy ngươi. Ngươi không thể ép buộc ta."

Minh Cửu nghiêng người và nắm lấy vòng tay tôi. Hắn cúi đầu ảm đạm nói: “Ngươi đã được định sẵn là công chúa của ta, không thể thay đổi."

Tôi mỉa mai, định sẵn là công chúa của hắn có nghĩa là gì?

"Ta không muốn trở thành công chúa của ngươi, nhưng ta chỉ là không muốn."

Gương mặt điển trai của Minh Cửu đã vô cùng gần với tôi. Toàn bộ khuôn mặt của anh ta bị bao phủ bởi một làn sương mù u ám. Anh ta không giấu được sự tức giận trong giọng nói của mình. Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu ngươi còn dám nói lại, bổn vương ở chỗ này sẽ chăm sóc ngươi!”

"Tại sao ngươi muốn ta làm công chúa của ngươi?"

Hắn hừ lạnh một tiếng, "Ngươi là công chúa của ta." Nói xong, hắn xoay người bước ra ngoài, "Chuẩn bị cho tốt, đêm nay đi ra ngoài tiếp khách cùng bổn vương."

Tất nhiên là tôi sẽ không nghe anh ta. Một khi hắn rời đi, tôi sẽ sẵn sàng chuồn đi. Thật vô ích khi ở đây mọi lúc. Hơn nữa, căn phòng tôi ở rất giống với căn phòng trong giấc mơ trước đây của tôi. Tôi không chắc đó có phải là một giấc mơ tiên đoán trước tương lai hay không.

Tôi đẩy cửa gỗ ra, vươn đầu nhìn hai bên có chút thô tục. May mắn thay, không có ai ở đây hết.

Chà, không có ma.

Tôi nhẹ nhàng bước ra ngoài, ánh mắt thực sự bận rộn. Môi trường ở đây quá khác so với bình thường. Toàn bộ hành lang đều bằng gỗ, và không có ánh sáng từ bên ngoài xuyên qua. Nó trông đặc biệt u ám.

Mỗi khi tôi bước một bước, dù tôi cố gắng thế nào cũng sẽ có tiếng gỗ cót két, khiến tôi càng lo lắng hơn.

Đến khúc cua, tôi dừng lại, định vươn đầu ra xem có chuyện gì thì nghe tiếng ai đó nói chuyện.

Một giọng nói khàn khàn vang lên, "Các ngươi đã chuẩn bị lễ vật gì tốt cho hôn lễ của vợ chồng Ma Vương chưa?"

Một giọng nói trong trẻo khác tự hào cất lên, "Thứ ta đưa cho ngươi chắc chắn là Ma vương và Công chúa sẽ rất yêu thích."

"Cái gì...?"

"Nói cho ngươi biết làm cái gì? Nếu ngươi cướp đi món quà của ta, vậy ta làm sao có thể có biểu hiện tốt trước mặt Ma Vương?"

"Quên đi, ta sẽ không nói chuyện này với ngươi, nhưng ngươi có biết Ma nữ mới này là ai không?"

"Đương nhiên là ta biết. Công chúa Ma tộc mới này chính là cùng một người với Ma tộc công chúa từ hai ngàn năm trước."

"Hai ngàn năm? Ngươi ở đây lâu như vậy sao?"

""Ngươi cũng không nghe nói sao? Chẳng qua là Công chúa Ma tộc này đã bị Ma vương gϊếŧ chết hai ngàn năm trước. Tuy nhiên, tất cả đều là tin đồn. Không biết có phải thật không."

"Bất kể nó có phải là thật hay không, tốt hơn hết là chúng ta không nên nói về nó. Nếu tường có lỗ tai, cả hai chúng ta sẽ không có cuộc sống tốt. Thật tốt khi chúng ta đã chuẩn bị một món quà."

Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy một tiếng bước chân càng ngày càng xa.
« Chương TrướcChương Tiếp »