Chương 3: Trọng sinh (3)

Edit: Cá Mặn Ướp Muối

Tử Tiêu Tiên Tôn

Ngôn Khanh xem kịch bị lan đến, hoàn toàn tai bay vạ gió.

Cũng may vũ khí đời trước của hắn chính là 'Ty' (sợi), đầu tóc trước đó không nhịn được quăng xuống, không ngờ tới lúc này vậy mà lại có đất dụng võ. Sợi tóc xen kẽ giữa những ngón tay phảng phất sống lại, tàn ảnh phân tách như xiềng xích lại như trường xà (rắn dài), ở lúc trời long đất lở, cản lại tất cả đá loạn tập kích Ngôn Khanh, liều chết ứng phó.

"Thiếu gia!" Thông Minh kinh hoảng thất thố mà gọi.

Ngôn Khanh muốn mở miệng nói hắn đừng lo lắng, chỉ là còn chưa lên tiếng, bỗng nhiên tóc xanh kéo về một thứ đồ ấm áp cho hắn. Trong động một mảnh đen kịt, Ngôn Khanh thoáng sững sờ. Nhưng hắn lập tức biết đây là thứ gì, đây là tay của Ân Vô Vọng.

Lúc sơn động sụp đổ, Bạch Tiêu Tiêu động cũng không dám động, Yến Kiến Thủy thấy vậy trực tiếp nhào qua ôm lấy hắn, mà Ân Vô Vọng trọng thương hôn mê bị bọn hắn lãng quên ở một bên, đương nhiên là không ai quản.

Ngôn Khanh kỳ thật không có hứng thú gì quá lớn với cứu Ân Vô Vọng, nhưng Ân Vô Vọng chết thì không ai biết Bích Vân Kính ở đâu.

Ngón tay hắn cuộn lại, vẫn là mang theo Ân Vô Vọng ra ngoài. Ngôn Khanh chán ghét tứ chi tiếp xúc với người khác, thế là tóc xanh quấn ở năm ngón tay và trên cổ tay Ân Vô Vọng, ở giữa còn cách một khoảng.

Phát quan của Ân Vô Vọng đã sớm rơi xuống, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng chảy máu, giữa trán có một cái ấn ký kim sắc hình thoi.

Ngôn Khanh trong bóng đêm lặng lẽ đánh giá hắn.

Cách đó không xa, Bạch Tiêu Tiêu như là thỏ con chấn kinh, nghẹn ngào không thôi. Yến Kiến Thủy thương hương tiếc ngọc, nhanh chóng cũng không để ý tức giận nữa, thấp giọng dụ dỗ nói: "Tiêu Tiêu đừng sợ, có ta ở đây, đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi."

Bạch Tiêu Tiêu khóc ròng nói: "Sư huynh, nơi này làm sao sụp rồi."

Trên sơn động còn truyền đến âm thanh A Hổ, hoảng hốt lo sợ sắp bị doạ khóc: "Ngạch Tích Lão Thiên Gia ơi! Sơn động làm sao sụp! Cái này ta làm sao giải thích với trưởng lão đây! Ta không bằng đi chết luôn cho xong!"

A Hoa đắm chìm trong thế giới của mình khóc lóc kể lể: "Bạch nhãn lang, ta nhảy xuống dưới ngươi cũng đừng cản, dù sao ngươi cũng không có lương tâm, ta xem như nhìn rõ ngươi rồi, ngươi chính là đồ cặn bã." Một giây sau thanh âm A Hoa ngừng lại, ngay sau đó nàng phát ra tiếng thét kinh thiên động địa nhất đêm nay.

—— "Triệu Đại Hổ! Lão nương còn chưa có nhảy, ngươi lại dám nhảy trước!"

Sau một trận trời đất quay cuồng, một đám người rơi xuống đất.

Yến Kiến Thủy chạm vào trận pháp thiết lập ở phía sau núi, xuất hiện trước mặt bọn hắn chính là một cái địa lao.

Ngôn Khanh sau khi rơi xuống quả quyết buông lỏng tay ra, tóc trong tay trực tiếp hóa thành bột mịn rơi ở không trung, hắn nhìn đau lòng một hồi lâu. Ân Vô Vọng kêu lên một tiếng đau đớn, ngã trên mặt đất, lăn đến nơi hẻo lánh trong bóng tối.

Bên cạnh y như chợ bán thức ăn vậy, ồn ào nhốn nháo.

"Tiêu Tiêu ngươi không sao chứ."

"Yến sư huynh."

"Ta đang ở chỗ nào đây?"

"Thiếu gia!"

Ngôn Khanh trước tiên nhìn hoàn cảnh chung quanh. Bọn hắn đứng trên một khối đất bằng, bốn phía đều là nước đen kịt, phía trước có cây cầu đá ngang trên nước, hướng trung tâm nước có một chiếc l*иg kim sắc, trong chiếc l*иg kim sắc cháy một đám lửa, chung quanh quấn quanh sương mù màu đỏ dày đặc.

Thông Minh ủy khuất ba ba lại gần: "Thiếu gia, ta còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại ngươi nữa."

Ngôn Khanh không để ý sến sẩm của hắn, hỏi hắn: "Đây là U Lao sao?"

Thông Minh xoa xoa mắt, nhìn về phía trước, giật nảy cả mình: "Đúng vậy, đúng thật là U Lao, không ngờ U Lao vậy mà lại ở dưới sau núi."

Thông Minh lại nhìn thấy chiếc l*иg trong hồ: "Không đúng, U Lao đã rất lâu chưa từng có người vào, sao bên trong l*иg lại có đồ vật."

Ngôn Khanh nhìn đám lửa bên trong l*иg, như có điều suy nghĩ. Một giây sau, đám lửa bên trong l*иg bị đánh thức, như là một con chim ở giữa Xích Hỏa, cánh chim kim sắc, con ngươi bích sắc, cánh có chút rung động. Vào lúc chim thức tỉnh, màn sương đỏ ở bên ngoài l*иg gió giục mây vần.

Đột nhiên, bên trong nơi hẻo lánh vang lên một thanh âm lão giả uy nghiêm băng lãnh.

"Người đến là ai."

Khí thế thâm bất khả trắc, mênh mông lạnh lẽo.

Đám người theo tiếng nói nhìn lại, từng người hít vào một hơi, chỉ thấy nơi hẻo lánh bên trong U Lao, một bộ đầu lâu xương cốt trắng dựa vào tường, đầu lâu hơi hơi ngẩng lên, hai cái hốc mắt đen kịt lẳng lặng nhìn bọn hắn. Người này đã chết, thân thể bị nước U Trì ăn mòn sạch sẽ, chỉ còn xương cốt, thể xác chỉ vỏn vẹn tồn tại một tia ý niệm vậy mà cũng có loại uy lực này. Nếu như Ngôn Khanh đoán không sai, hẳn là Thái Thượng trưởng lão Tử Tiêu Tiên Tôn của Vong Tình Tông trong sách giai đoạn trước được Bạch Tiêu Tiêu cứu.

Bạch Tiêu Tiêu từ trong ngực Yến Kiến Thủy ngẩng đầu, nhìn thấy một màn trước mắt, có chút sửng sốt: "Tiền bối?"

Yến Kiến Thủy sững sờ: "Tiêu Tiêu ngươi biết hắn?"

Bạch Tiêu Tiêu do dự một hồi, gật đầu: "Phải, Yến sư huynh, ta trước đó đánh bậy đánh bạ đi vào nơi này, đây chính là tiền bối ta gặp được đã nói với ngươi." Lông mi Bạch Tiêu Tiêu rủ xuống, sa sút nói: "Tiền bối trước đó bị trọng thương, La Lâm Hoa ta tìm được vẫn là không có cứu được hắn. Trước đó tiền bối đại nạn sắp tới, sau khi đưa ta rời khỏi đây liền nói ta đừng có tới nữa."

Xương cốt bị di niệm thao túng, sau khi bị kinh động phóng thích kiếm khí ùn ùn kéo đến, cảnh cáo nói: "Vô luận là ai, đều cút ra ngoài cho ta!"

Cuồng phong nổi lên bốn phía, nước U Trì nổi lên gợn sóng, sát ý khiến cho người ta tê cả da đầu.

Bạch Tiêu Tiêu co rúm lại một chút, giật giật ống tay áo Yến Kiến Thủy nói: "Yến sư huynh, chúng ta vẫn là nhanh chóng rời đi đi."

Chỉ là lời hắn còn chưa dứt, bỗng nhiên một âm thanh cổ quái quỷ dị từ phía sau vang lên.

"Đi cái gì mà đi a, lão đầu Tử Tiêu cũng chết cả rồi, còn sợ hắn làm gì?"

Đám người đều kinh, ngẩng đầu bốn mắt nhìn nhau.

Lập tức cái thanh âm kia lại vang lên, phảng phất cách một tầng bụng: "Hừ hừ, ta trốn vào đây một năm, xem như đem lão bất tử này luộc chết rồi." —— Thanh âm đúng là từ trong bụng A Hoa truyền tới.

A Hoa đầu tiên là một mặt mờ mịt, sau đó sắc mặt trắng bệch phát ra một tiếng thét: "Bụng của ta, bụng của ta!"

Nàng tê liệt ngã xuống trên mặt đất, cả người thần sắc hoảng sợ.

A Hổ cũng hoảng rồi, nhào qua nắm lấy tay của nàng: "A Hoa ngươi đến cùng mang thai cái gì a."

A Hoa hai mắt đẫm lệ: "Ta nào biết được a, ta ngày đó đi tới đi lui đột nhiên liền mang thai, ngươi hỏi ta ta biết hỏi ai a?"

A Hổ sửng sốt: "Cho nên ngươi không có đi tìm dã nam nhân sau lưng ta?"

Ngôn Khanh: "......" Cho nên các ngươi trước kia chưa từng dài miệng* sao?

(*Ở đây có thể hiểu là không ai giải thích cho ai cái gì.)

Hài tử trong bụng A Hoa lại lần nữa phát ra cười lạnh, phảng phất trời sinh tự mang năng lực thiếu đòn: "Cười chết, bản tọa cũng là các ngươi có thể sinh ra sao?"

"......"

A Hoa, A Hổ: "A a a a a a!"

Hài tử vô cùng thiếu kiên nhẫn: "Tất cả câm miệng! Bản tọa sắp sinh rồi, ồn ào cái gì mà ồn ào!"

Thông Minh: "Thiếu gia hắn sắp sinh rồi!"

Hôm nay bên tai Ngôn Khanh không phải tiếng khóc thì chính là tiếng thét chói tai, nhàn nhạt liếc hắn một cái, phi thường bình tĩnh: "Làm gì, ngươi đi đỡ đẻ giúp hắn?"

A Hoa mặt cắt không còn giọt máu, thống khổ đến trán đổ mồ hôi lạnh, ngón tay co giật che bụng: "Đau quá, đau quá, bụng đau quá, con của ta sắp ra đời rồi."

A Hổ căn bản không biết như thế nào cho phải, bên tai nghe được Ngôn Khanh nói đỡ đẻ trong nháy mắt nhào qua đó, kéo lấy Ngôn Khanh như là cây cỏ cứu mạng, nước mắt giàn giụa: "Đạo hữu, đạo hữu. Vợ ta sắp sinh rồi! Giúp ta một chút giúp ta một chút! Ta nên làm cái gì đây!"

Ngôn Khanh: "......"

Hắn đời trước tuy rằng tự xưng là không gì không làm được, nhưng cũng không bao gồm đỡ đẻ a. Nhưng tầm mắt rơi xuống trên mặt A Hoa, Ngôn Khanh bị cỗ yêu khí quỷ dị kia hấp dẫn, vẫn là vén lên tay áo đi tới. Hắn giật cọng tóc trên đầu, quấn trên ngón tay ở giữa, vừa định giúp A Hoa giảm đau trước.

Kết quả một đạo tử quang đột nhiên sáng lên từ trên bụng A Hoa, lấy thế sét đánh xuôi vào l*иg ngực của nàng, lan tràn dọc theo cổ họng nàng. Tóc xanh của Ngôn Khanh quấn lấy cổ tay nàng, chọc vào vài huyệt vị.

A Hoa hơi trấn định lại, hé miệng, một đạo tử quang từ trong cổ họng nàng vỡ ra.

Tử quang càng ngày càng kịch liệt, cuối cùng hợp thành một đám lập tức nhảy lên không trung, bật ra tiếng cười ha hả: "Ha ha ha lão đầu Tử Tiêu, không ngờ tới phải không, bản tọa lại trở về rồi!"

Di cốt Tử Tiêu phát giác được yêu khí quen thuộc, một mệnh lệnh khởi động, trong khoảnh khắc ngàn vạn kiếm ý mênh mông thành thực chất, Tử Tiêu giận dữ mắng mỏ: "Nghiệt súc! Lúc trước để ngươi chạy thoát, không ngờ tới ngươi bây giờ còn dám trở về!"

Ngôn Khanh thấy rõ ràng thứ đồ chơi trên không trung kia.

Màu đen, cánh xương, mắt đỏ, một con...... con dơi???

'Con dơi' vung cánh xương cười lạnh: "Lão tặc Tử Tiêu, lúc trước rõ ràng là ngươi cướp chim của lão tử trước. Lão tử thật vất vả tìm được một con Phượng Hoàng, dự định nướng ăn liền bị ngươi trộm."

Tử Tiêu lạnh lùng nói: "Nghiệt súc, lão phu thấy ngươi chưa phạm sát giới tha cho ngươi một mạng, đúng là sai lầm. Súc sinh chung quy cũng chỉ là súc sinh, hồ đồ ngu xuẩn, không thể giáo hóa!" (giáo dục cảm hoá)

'Con dơi' tức giận đến cánh đều sắp biến thành quạt: "Cách của lão tử, ngươi vô duyên vô cớ giam lão tử lại còn không biết xấu hổ nói! Lão bất tử, không cần mặt! Một năm trước ngươi độ kiếp thất bại ngày giờ không nhiều, mang theo lão tử ẩn thân ở cái môn phái lụi bại này chờ chết. May mắn lúc ấy lão tử thông minh trốn thoát, hôm nay cuối cùng đem ngươi luộc không còn rồi —— Ta muốn cướp chim của ta về."

Sau đó kiếm ý của Tử Tiêu bắt đầu đánh cùng cái con dơi này.

Các hiển thần thông*, tia lửa bắn tung toé bốn phía.

(*Lộ ra bản lĩnh cao cường.)

Còn lại một đám người, A Hổ ôm A Hoa thần chí không rõ khóc rống, mà Bạch Tiêu Tiêu cùng Yến Kiến Thủy dính vào nhau.

Yến Kiến Thủy trái nhìn phải ngó, quay người dùng giọng ra lệnh nói với đám người: "Nơi đây không nên ở lâu, các ngươi tất cả nhanh chóng nghĩ biện pháp làm sao rời đi một chút."

Chỉ là không ai để ý đến hắn.

Yến Kiến Thủy bị không ai để ý tức giận đến gân xanh nổi lên, hắn giận dữ hét: "Các ngươi đều muốn chết phải không?"

Lúc này Bạch Tiêu Tiêu đột nhiên giật giật tay áo của hắn, lo lắng nói: "Đợi đã, Yến sư huynh, chúng ta hình như lúc xuống đây quên Vô Vọng ca ca."

Yến Kiến Thủy khó mà tin được cúi đầu nhìn hắn: "Cho nên ngươi muốn ta hiện tại đi tìm Ân Vô Vọng?!"

Bên này, Thông Minh đặt câu hỏi: "Thiếu gia, cái con dơi này sao lại đi vào trong bụng A Hoa a?"

Ngôn Khanh: "Ta cũng muốn biết a."

A Hoa sắc mặt đột nhiên trắng bệch, bụng lại bắt đầu không thoải mái.

"Đạo hữu......" Cặp mắt rưng rưng kia của A Hổ lần nữa nhìn về phía đỡ đẻ Ngôn Khanh.

Ngôn Khanh liếc hắn một cái, nhưng vừa vặn cũng muốn hiểu rõ nguyên nhân chuyện này, đi tới.

Ngôn Khanh ngồi xuống, kéo thiên thanh y sam, tóc đen rủ xuống, nổi bật lên làn da trắng lạnh sắc môi đỏ tươi. Ngón tay của hắn thon dài, rất gầy, ẩn ẩn có kinh mạch màu xanh giấu ở dưới làn da. Ánh mắt dời một cái, nhìn thấy trên đai lưng của A Hoa treo một cái túi thơm.

Ngôn Khanh hỏi A Hổ: "Đây là cái gì?"

A Hổ đáp: "Đây là tín vật đính ước ta đưa cho A Hoa."

Ngôn Khanh lại hỏi: "Ngươi một năm trước có đi qua U Lao chưa."

"Chưa từng tới." Sau khi A Hổ cẩn thận nhớ lại, nói bổ sung: "Nhưng mà muội muội ta có lần mang đến cho ta một đống thảo đen phát ra ánh sáng màu đỏ còn rất thơm, nói là tình nhân cũ trấn thủ U Lao tặng cho nàng. À đúng rồi, túi thơm ta đưa cho A Hoa chính là dùng những cái thảo kia làm."

Ngôn Khanh gật đầu: "Phá án, những cái thảo muội muội của ngươi đưa tới kia đoán chừng chính là cái con dơi này lúc ấy biến thành, bị ngươi may ở trong túi thơm, sau đó chui vào trong cơ thể vị hôn thê của ngươi."

A Hổ: "Cái gì?!"

Thông Minh phi thường quan tâm giải thích: "Ý của thiếu gia của chúng ta chính là, hài tử trong bụng vị hôn thê của ngươi, là ngươi và muội muội của ngươi làm ra."

A Hổ không hiểu ra sao: "Hả?"

A Hoa hơi thức tỉnh, lý trí tư duy đều chưa hồi phục, liền nghe được một câu có thể so với kinh thiên cự lôi của Thông Minh này.

"!" Con ngươi cả người nàng địa chấn, thất hồn lạc phách, từng tiếng khóc không ra nước mắt: "Cái gì? Triệu Đại Hổ, hoá ra hài tử trong bụng ta là ngươi ở sau lưng ta cùng những nữ nhân khác làm ra."

Ngôn Khanh: "......"

Mạch não kín của các ngươi có phải là đều có bệnh hay không, còn có đại tỷ lời này của ngươi có phải là từ trên logic liền có vấn đề?

Sau một khắc, A Hoa trực tiếp bùng nổ, nhào qua bóp cổ A Hổ, khóc ròng ròng: "Ta cực cực khổ khổ mười tháng hoài thai sinh hài tử thế mà không phải là của ta, a a a ta muốn gϊếŧ các ngươi đôi cẩu nam nữ này."

A Hổ bị bóp cổ trợn mắt nhìn thẳng: "Ô ô ô ô ô ——"

Động tĩnh bọn hắn quá lớn, những người còn lại ở đây không thể không chú ý.

Yến Kiến Thủy tâm cay đắng thê lương trực tiếp bị đám người này tách ra: "......" Một đám điên!

Bạch Tiêu Tiêu nước mắt cũng ngừng lại, sững sờ nhìn bên kia của Ngôn Khanh.

Ngón tay hắn có chút cuộn lại, tiểu sư đệ ở trong tông môn một mực nhận được sủng ái, còn là lần đầu tiên...... hắn cảm thấy thế giới này tất cả mọi người không nhìn hắn nữa.

Thông Minh chân tình thực cảm rơi lệ: "Thiếu gia, A Hoa thật thê thảm a, thế mà lại mang thai hài tử của trượng phu cùng những nữ nhân khác. Về sau nếu mà con của ta là vợ ta cùng nam nhân khác sinh, ta khẳng định cũng không tiếp thu được ô ô ô."

Ngôn Khanh: "Đúng vậy a, thật thê thảm thật thê thảm." Hắn lui về sau một bước, mở ra quạt xếp, sợ trí thông minh quá thấp của ba người này sẽ lây cho hắn.

Đột nhiên phát giác được một ánh mắt lạnh băng.

Ngôn Khanh xem xét nhìn lại, thấy Ân Vô Vọng trong nơi hẻo lánh tỉnh, ánh mắt đang lạnh lùng nhìn hắn.

Ngôn Khanh sững sờ, lập tức lộ ra nụ cười với Ân Vô Vọng: "Ngươi tỉnh rồi?"

Kỳ thật Ân Vô Vọng đã sớm tỉnh, hắn cảm giác thế giới bên người giống như là bị chặt thành ba bộ phận.

Bên trên là đánh nhau trả thù kịch liệt.

Bên trái là Bạch Tiêu Tiêu cùng Yến Kiến Thủy tranh chấp triền miên.

Bên phải là một đám người Ngôn Khanh, mỗi một câu đối thoại nghe não hắn đều đau.

Ngón tay Ân Vô Vọng nắm trên mặt đất, gian nan nửa chống lên, hắn mở to mắt, ánh mắt lạnh như lưỡi đao. Ân Vô Vọng đối với Ngôn Khanh cái không biết tốt xấu này, kẻ cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga chỉ có chán ghét. Hắn thân là Thiếu tông chủ Lưu Quang Tông, nam nữ ái mộ hắn giống như cá diếc sang sông. Ngôn Khanh làm ra hết thảy vô luận tốt xấu, đều chỉ khiến hắn hận thấu xương.

Ngôn Khanh đóng quạt nói: "Tỉnh thì tốt, Ân Vô Vọng, Bích Vân Kính ta cho ngươi ngươi dự định lúc nào trả."