Chương 33: Nam nhi cũng có nước mắt

Một đường này đi đi dừng dừng, vốn lộ trình nửa khắc mà họ kéo thành một khắc. Đi hết hành lang gấp khúc, lờ mờ truyền đến giọng nói non nớt của trẻ con, trong mắt Thanh Dao mang theo kinh hỉ.

Nhà chính lúc này vừa vặn đi ra hai người, một là Lan Hiên, á nam trung niên còn lại khi nhìn thấy mấy người Thanh Dao, sửng sốt nhìn Thanh Dao.

Hốc mắt Thanh Dao từ từ ửng đỏ, Phó Vọng Niên đứng bên cạnh có chút lo lắng, chỉ sợ Thanh Dao nhìn thấy người thân quá mức kích động. Y hiện tại là dựng phu, tâm tình cũng không thể kích động, chỉ là tận mắt thấy, tất nhiên không thể vẫn bình tĩnh như thế. Phó Vọng Niên đành phải ôm eo Thanh Dao, sợ y vừa xung động liền chạy thẳng tới.

Ôm Thanh Dao đến bên cạnh á nam kia, nước mắt ở khóe mắt Thanh Dao sớm đã nhịn không được rơi xuống. Mà á nam kia càng là nước mắt đầy mặt, nếp nhăn nhàn nhạt ở khóe mắt càng rõ ràng, nhẹ nhàng mở miệng: "Tiểu Dao...."

"Cha.....hu hu hu......" Thanh Dao nhào vào trong lòng á nam kia, thấp giọng khóc ra.

Lúc này, Phó Vọng Niên và Thanh Dực im lặng ở bên cạnh nhìn hai người ôm nhau, mấy đại nam nhân cũng khó tránh có chút thương tâm, mà Lan Hiên thì sớm đã rơi lệ nhìn màn này.

Thanh Dực đi đến Lan Hiên im lặng ôm lấy Lan Hiên, Lan Hiên cảm nhận được hơi thở quen thuộc, liền dựa trọng lượng cơ thể vào thân hình ấm áp bên người.

Lúc mọi người đang thương tâm vì màn này, trong phòng truyền đến một giọng nói trong trẻo: "Liên nhi, ngoài phòng xảy ra chuyện gì vậy?"

Lúc lại nhìn thấy Phó Vọng Niên dừng chút, nghi hoặc nhìn Phó Vọng Niên, Phó Vọng Niên cũng là vẻ mặt giống vậy. Thanh Dực thấy hai người thần sắc quái dị, nhất thời không rõ tình huống, thẳng đến nam nhân trung niên kia sau khi nhìn thấy Thanh Dao run giọng nói: "Liên nhi, đây là......."

Á nam ôm Thanh Dao chính là Phượng Liên phu lang của Liên quản sự, xoay đầu nhìn Liên quản sự, khàn giọng nói: "Phu quân, đây là tiểu Dao, tiểu Dao của chúng ta."

Liên quản sự không dám tin nhìn Thanh Dao, sau đó lại nhìn Phó Vọng Niên, Thanh Dao lúc này cũng là không dám tin, y không ngờ Liên quản sự gặp ở Trớ Châu lúc trước lại chính là a cha của y.

Mấy người Thanh Dực thì nghi hoặc nhìn tình huống này, này rốt cuộc là sao a! Phó Vọng Niên lần này cũng cuối cùng rõ vì sao lúc đó Liên quản sự cứ nhìn mặt Thanh Dao, còn nói có chút quen thuộc, thì ra lại là như vậy.

Liên quản sự nhìn Thanh Dao, lẩm bẩm nói: "Hèn gì, sao cứ cảm thấy giống như thế, không ngờ lại cứ vậy bỏ lỡ."

Thanh Dao lúc này cũng hồi thần, khẽ gọi: "A cha."

Liên quản sự vì một tiếng "a cha" này đỏ hốc mắt, lại chống lại sương mù trong mắt, nhẹ nhàng đáp "Ừ".

Sau đó Phượng Liên và Phượng cha nhiều năm không gặp cũng nói với nhau một phen hồi ức mấy năm này, dẫu sao từng là huynh đệ cùng phù trợ nhau nhiều năm như thế, Phượng Liên gạt nước mắt ở khóe mắt, hỏi: "Phượng Điệp mấy năm này tốt không?"

Phượng cha cũng là Phượng Điệp yếu ớt thở dài, nói: "Còn không phải như thế, chỉ là không thể tìm được một người tương ái giống ca ca. Có điều cũng an ổn, nhiều năm như vậy đều trải qua như thế."

Phượng Liên nhìn y, không biết nên nói gì, Phượng Liên năm đó cũng từng ở Lương Phượng lâu, có điều y may mắn lại có thể gặp được một nam nhân tốt như Thanh Linh Phong, không ghét bỏ y từng ở nơi như thế, luôn đối xử tốt với y.

Sau đó, Phó Vọng Niên nói ra chuyện họ từng gặp mặt ở Trớ Châu, mọi người mới biết bầu không khí quái dị vừa rồi. Lúc này mọi người đều ngồi bên bàn đá ngoài phòng trò chuyện, trò chuyện mấy năm này.

Thanh Dực đột nhiên nghiêm túc nhìn Liên quản sự, cũng là Thanh Linh Phong của năm đó, trầm trầm nói: "Phụ thân, con nghĩ, trận hỏa hoạn năm đó hẳn không phải ngoài ý muốn!"

Thanh Linh Phong ngạc nhiên nhìn Thanh Dực, Thanh Dao khó hiểu nhìn Thanh Dực, mà Phó Vọng Niên thì im lặng quan sát vẻ mặt của Thanh Linh Phong. Chuyện này hắn và Phượng cha đã sớm nhìn ra ít manh mối, chỉ là hắn và Phượng cha đều không rõ nguyên do trong đó rốt cuộc vì sao.

Thanh Linh Phong nghĩ sâu xa chốc lát, thở dài, sau đó chậm rãi nói: "Dực nhi nói không sai, này xác thực không chỉ là ngoài ý muốn."

Mọi người ngưng thần nhìn Thanh Linh Phong, trận hỏa hoạn đó dẫu sao không phải một chuyện nhỏ, đều hẳn biết nguyên nhân chân chính trong đó.

Lan Hiên và Phó Vọng Niên đều không biết cảnh tượng Phẩm Thanh Uyển năm đó, chỉ bởi vì bạn đời vừa vặn đều là nhi tử của đương gia Phẩm Thanh Uyển, cho nên lúc này cũng là bồi bên cạnh.

Trong mắt Lan Hiên lộ ra một chút lo lắng, dọc đường Thanh Dực đã nói qua với y chuyện lúc nhỏ của gã, lúc này lại chân chính tiếp xúc chuyện của Thanh phủ, y đột nhiên cảm thấy trong lòng rất là lo lắng.

Tay to dày ấm của Thanh Dực nắm lấy tay có chút lạnh băng của Lan Hiên, tỏ ý Lan Hiên đừng lo lắng, mà Phó Vọng Niên và Thanh Dao lúc này cũng là có tâm tình đồng dạng.

Nhưng ngoài ý muốn của mọi người là không ngờ trận hỏa hoạn năm đó lại là một cố sự vì yêu thành hận. Thanh Linh Phong năm đó chưởng quản Phẩm Thanh Uyển, cộng thêm ông lúc đó cương nghị tuấn tú, tất nhiên thu hút không ít ánh mắt của á nam. Thanh Linh Phong cũng nhiều lần tỏ rõ ông đã có gia thế, vài á nam sau khi biết liền chỉ có đành chịu tiếp nhận, lại không ngờ một á nam trong đó lại là vì yêu thành hận.

Đêm trước thi đấu trù nghệ kia đột ngột điên cuồng mua chuộc mấy nam nhân chơi bời lêu lổng đốt nhà bếp, á nam đó vốn chỉ là muốn báo thù nho nhỏ.

Ai có thể ngờ mấy nam nhân đó lại sẩy tay đốt cả Thanh phủ, mà tình huống lúc đó nguy kịch, trận hỏa hoạn đó thế lửa cuồn cuộn, Thanh Linh Phong vội vàng phân phó người cha giáo dưỡng chiếu cố Thanh Dực và Thanh Dao mang họ rời đi, mà ông thì xoay người về tìm đầy những gia nô còn chưa ra ngoài được, không ngờ cái xoay người này liền là mười tám năm.

Mấy người sau khi im lặng nghe xong, trong phòng bỗng chốc yên lặng, hai đứa nhỏ nhất thời không chịu được bầu không khí yên lặng như vậy, kéo tay Lan Hiên gọi: "Cha, cha...."

Lan Hiên muốn khom người bế hai đứa nhỏ, lại bị Thanh Dực giữ lại, sau đó liền thấy Thanh Dực ngồi xổm xuống, bế hai đứa nhỏ an ủi vỗ vỗ lưng nhỏ của hai đứa.

Phó Vọng Niên rất lâu chưa hồi thần, hắn không ngờ nguyên nhân trong đó lại là như vậy, hắn và Phượng cha thật là không ngờ nguyên nhân lại sẽ là bởi vì như vậy, nhưng người đó tại sao sẽ nhìn Thanh Dao như vậy!

Thanh Dực cũng là không ngờ nguyên nhân trong đó lại sẽ là như vậy, gã năm đó cùng cha giáo dưỡng còn tưởng là bởi vì phụ thân trêu chọc kẻ xấu nào mới sẽ dẫn đến một mồi lửa đốt sạch Thanh phủ, nên một đường trốn đến trấn Hoa Dương, lúc này mới dần dần an tâm, sau khi Thanh Dao tỉnh lại liền mất ký ức, mà gã và cha giáo dưỡng liền giấu chuyện này đi.

"Phụ thân, Kim Ngọc Đường kia là chuyện thế nào?" Phó Vọng Niên nhớ đến ánh mắt quái dị của lão bản của Kim Ngọc Đường Kim Tiến lúc đó, nghĩ thế nào cũng cảm thấy có chút kỳ quái.

Thanh Linh Phong nhìn Phó Vọng Niên, lúc trước ở Trớ Châu ông đã rất tán thưởng Phó Vọng Niên, hiện giờ nhìn thấy Phó Vọng Niên che chở Thanh Dao, càng là hài lòng gật đầu.

Có điều nghe thấy Phó Vọng Niên nhắc đến Kim Ngọc Đường, nhất thời cũng chưa trả lời, chỉ là xoay đầu nhìn Phượng Liên ngồi bên cạnh, Phượng Liên gật đầu với ông. Lúc này mới chậm rãi mở miệng: "Trước kia chưa thành thân với Liên nhi, đương gia Kim Tiến của Kim Ngọc Đường cũng thích Liên nhi, cùng Liên nhi là chân tâm tương duyệt, sau khi thành thân, Kim Tiến kia lại vẫn lặng lẽ thích Liên nhi."

Phó Vọng Niên lần này xem như thật sự cạn lời, không ngờ lại là vì nguyên nhân như vậy, vậy người kia nhìn Thanh Dao xem ra cũng là vì Thanh Dao bộ dáng có chút tương tự Phượng Liên.

Thanh Linh Phong thấy Phó Vọng Niên thần sắc khác thường, liền nói: "Con rể là có nghi vấn gì sao?"

Phó Vọng Niên hồi thần, che giấu cười một cái, nói: "Không, chỉ là không ngờ nguyên nhân trong đó lại là như vậy mà thôi." Lại nhìn Thanh Dực, hỏi: "Nguyên nhân đại ca mới đầu không muốn cho con tham gia thi đấu trù nghệ là bởi vì chuyện thi đấu chính là nguyên nhân của trận hỏa hoạn kia sao?"

Thanh Dực ngạc nhiên nhìn Phó Vọng Niên, nhưng vẫn gật đầu, dẫu sao gã lúc đó cũng chỉ là một đứa nhỏ 8t, chỉ là chuyện thi đấu trù nghệ gã lại là không cách nào quên, nhiều năm sau nhớ lại chuyện lúc đó, đêm trước trận đấu kia vừa vặn như thế, một lý do gã có thể nghĩ đến liền chỉ có cái này.

"Chẳng lẽ đệ phu vẫn là muốn tham gia thi đấu?" Thanh Dực nhìn Thanh Dao, chẳng lẽ thi đấu trù nghệ đối với Phó Vọng Niên mà nói quan trọng như vậy sao? Nhưng này không phải chỉ còn lại trận cuối cùng sao?

"Không, sớm đã quyết định không tham gia trận đấu này nữa, chỉ là cảm thấy hiện giờ trong nhà thêm hai dựng phu, chúng ta phải tìm vài công việc mới được, nếu không thì sẽ không có cơm ăn." Phó Vọng Niên sớm đã biết hắn muốn là gì, cái gọi là thi đấu kia đối với hắn mà nói cũng chỉ là có thể một cái hư danh mà thôi.

Có điều nhìn trong phòng, còn có hai dựng phu, lúc này thật là phải hảo hảo làm việc mới có ăn a, hắn không muốn ủy khuất Thanh Dao.

Thanh Linh Phong và Phượng Liên nhìn nhau một cái, sau đó nhìn bụng của Thanh Dao, ánh mắt đó, nhìn thế nào Phó Vọng Niên đều cảm thấy chua, tuy nói là song thân của Thanh Dao, nhưng cũng không thể nhìn chằm chằm bụng phu lang của hắn như vậy a, hắn còn chưa từng nhìn như vậy.

"Tiểu Dao, có rồi?" Lan Hiên sớm đã cảm thấy triệu chứng của Thanh Dao có chút giống y, hiện giờ nghe Phó Vọng Niên nói càng là xác định cách nghĩ của y.

Nhận được nhiều ánh mắt của người thân như thế, Thanh Dao đỏ mặt gật đầu, liền thấy mấy người thân kia cười ha hả thành một đoàn.

Hai đứa nhỏ thấy mấy người trong nhà cười lớn thành như vậy, cũng không biết cười cái gì, tiểu Yên ngồi trong lòng Thanh Dực kéo tóc Thanh Dực, sợ a cha quên sự tồn tại của nó.

"A cha, a cha....."

Thanh Dực cười nhìn tiểu Yên trong lòng, sau đó nói với tiểu Yên: "Tiểu Yên ngoan, mấy tháng nữa, tiểu Yên sẽ có hai đệ đệ."

"Đệ đệ, tiểu Yên muốn chơi cùng đệ đệ." Giọng trẻ con non nớt vang lên, mấy người lớn trong phòng càng cười lớn.

"Được được được, chơi cùng đệ đệ." Thanh Dực ôn nhu nhìn Lan Hiên bên cạnh, cũng không đặt mấy người lớn trong phòng trong mắt, Lan Hiên tất nhiên là thẹn đỏ mặt.

Tối đó, Phó Vọng Niên trổ tài trù nghệ, chờ tề tụ trong phòng, trên bàn lúc này đã là bày lên mấy món ăn gia đình.

Tuy nói lúc này nhìn thì đơn giản, nhìn thoáng qua, cũng không nhìn ra có gì khác trong tửu lâu. Nhưng lại không thoát khỏi khứu giác nhạy bén của Thanh Linh Phong, không nói ông năm đó cũng là có một tay trù nghệ tốt.

Mấy năm này bởi vì muốn tìm kiếm hai nhi tử thất tán năm đó, lúc ông đi khắp đại giang nam bắc đều không tìm được, liền mang theo phu lang định cư ở Trớ Châu cả mấy năm.

Vốn đã là tuyệt vọng không tìm hai nhi tử thơ dại nữa, lại không ngờ lại sẽ gặp nhau ở Trớ Châu, cũng làm ông tin tưởng trời cao thật sự sẽ dõi theo họ.

Đi khắp nơi nhiều như thế, tuy nói không dám tự xưng biết hết món ăn trong thiên hạ, nhưng ông cũng dám nói công lực nhận biết thức ăn của ông không thể thấp.

Song nhìn thấy mấy món trên bàn nhìn thì đơn giản nhưng lại bất đồng, ông chỉ thấy trong lòng hổ thẹn, xem ra ông thật sự đánh giá mình quá cao rồi.

Đôi mắt chim ưng nhìn Phó Vọng Niên, không ngờ, thật không ngờ một nam nhân trẻ tuổi như vậy lại sẽ có bản lĩnh như vậy, ông thật là tự than không bằng.

"Mấy món này của con rể, nhìn thì đơn giản, nhưng lại ẩn giấu huyền bí, có lẽ đều là mấy năm này con rể nghiên cứu chế tạo ra đi!"

Phó Vọng Niên gật đầu, cũng chỉ là nhẹ nhàng nói: "Cũng bởi vì thời gian này một đường cùng Thanh Dao đi đến kiến thức không ít món ăn, sau đó thêm điều chế mà ra, không hẳn nghiên cứu chế tạo gì."

Hắn đương nhiên không thể nói mấy món này đều là hắn đã nghiên cứu nhiều năm, Thanh Dao biết lai lịch của hắn, nhưng Thanh Dực rất rõ mấy năm này hắn đều chỉ là một tên ham ăn lười làm a!

Thanh Dực tuy nói là nhi tử của Thanh Linh Phong, con kế thừa nghiệp cha chuyện này cũng nhiều, gã lại bởi vì chuyện lúc nhỏ làm gã đối với trù nghệ nhượng bộ lui binh, bởi vậy gã nhìn ra mấy món này như là không tầm thường, nhưng gã cũng không biết không tầm thường chỗ nào.

Có điều nhìn bộ dáng không thể tưởng tượng nổi của phụ thân, có lẽ mấy món trên bàn này thật là khác biệt. Mà vào lúc mọi người đều ngạc nhiên món ăn trên bàn này, tiểu Trúc tiểu Yên sớm đã khẩn cấp nhao nhao muốn ăn cơm.

"Cha, cơm cơm, tiểu Yên muốn ăn đùi đùi." Tiểu Yên trong miệng nhỏ ngậm ngón tay, nước miếng theo ngón tay chảy ra lòng bàn tay.

Đôi mắt to tròn nhìn đăm đăm con gà nướng trên bàn, đương nhiên nó là nhìn chằm chằm đùi gà ú nu.

Lạinhìn dáng vẻ tiểu Trúc tuy không khoa trương như tiểu Yên, nhưng cũng không kémlắm, mắt tròn tròn chỉ còn lại cái đùi gà.