Trên đường mới biết Lan Hiên đã mang thai, Thanh Dực liền thả chậm tốc độ, vốn là lộ trình ba bốn ngày liền có thể đến, lại tốn bảy ngày mới đến Trớ Châu.
Ở Trớ Châu mấy ngày, Thanh Dực liền muốn hôm nay tiếp tục lên đường, nhưng nhìn thấy bộ dáng yếu ớt của Lan Hiên, Thanh Dực lại đau lòng không thôi.
Lan Hiên biết Thanh Dực là lo lắng chuyện của y, nói: "Phu quân, nếu không ngươi đi Vinh Đô trước, ta với các con ở đây chờ."
"Không được, để ngươi và các con ở đây, ta càng thêm không yên tâm." Thanh Dực kiên quyết phản đối, không nói tiểu Hiên lúc này đang mang thai, cho dù không mang thai, gã cũng không dám để tiểu Hiên chưa từng đi xa nhà ở lại đây.
Lan Hiên biết tính khí của Thanh Dực, chuyện quyết định thì sẽ không thay đổi, cũng không nhắc chuyện ở lại nữa, lại không thấy hai đứa con, hỏi: "Tiểu Trúc tiểu Yên đâu?"
Thanh Dực vội vàng xem thử bên cạnh, lại không nhìn thấy hai đứa con của mình, Lan Hiên vốn yếu ớt, lúc này không nhìn thấy hai đứa con càng lo lắng, liền muốn xuống giường ra ngoài tìm, bị Thanh Dực ấn vai lại.
"Tiểu Hiên, ngươi đừng lo lắng, ta bây giờ ra ngoài xem thử."
Lan Hiên cũng biết tình huống hiện tại của y không tiện đi lại, liền gật đầu, lại lo lắng nói: "Phu quân phải mau tìm thấy tiểu Trúc tiểu Yên."
"Ta biết, ngươi yên tâm đi!"
Thanh Dực rối ren chạy xuống tầng 1 hỏi chưởng quỹ có nhìn thấy hai đứa con không, chưởng quỹ lắc đầu.
Thanh Dực lại vội vã chạy về tầng 2, hỏi một lượt từng phòng.
Tiểu Trúc tiểu Yên lúc này đang khóc gọi cha ở trong sân sau tửu lâu.
Tiểu Trúc là đại ca, liền an ủi tiểu Yên, giọng non nớt nói: "Tiểu Yên đừng sợ, ca ca nhất định sẽ dẫn tiểu Yên tìm được cha."
"Cha, ta muốn cha.....hu hu hu....." Tiểu Yên không để ý ca ca, gương mặt nhỏ khóc như con mèo hoa.
Tuy nói là đại ca, nhưng cũng chỉ là đứa bé 4t, tiểu Trúc cũng không phân rõ mình hiện tại ở đâu, đệ đệ lại luôn khóc, sau cùng cả tiểu Trúc cũng khóc theo.
Tiếng khóc của hai đứa nhỏ tức thì vang lên ở sân sau: "Hu hu hu....cha....a cha....hai người ở đâu.....hu hu hu....."
Liên quản sự lúc này đang đi ngang qua sân sau, nghe thấy tiếng khóc của hai đứa nhỏ, nhất thời có chút hiếu kỳ, liền đi hướng nguồn gốc tiếng khóc.
Lại thấy hai đứa bé xinh đẹp khóc không ngừng ở sân sau, vội vàng đi lên ôn nhu hỏi: "Sao vậy, ngoan, tiểu bảo bảo không khóc nha!"
Tiểu Trúc tiểu Yên nhìn thấy một gia gia tốt bụng, liền từ từ ngừng khóc, chỉ cảm thấy gia gia hình như rất quen thuộc.
Liên quản sự giúp tiểu Yên lau nước mắt xong, lại giúp tiểu Trúc lau nước mắt, lại đột nhiên ngơ ngác nhìn tiểu Trúc.
Lại nói Thanh Dực sau khi nghe thấy tiếng khóc sâu sau truyền tới, liền sốt ruột chạy đến sân sau.
Liền nhìn thấy tiểu Trúc tiểu Yên đang đứng trước mặt một nam nhân trung niên, cũng không chú ý dáng vẻ của nam nhân, nôn nóng gọi: "Tiểu Trúc tiểu Yên."
Tiểu Trúc tiểu Yên nghe thấy tiếng của a cha, nhấc hai chân nhỏ ú nu lảo đảo chạy đến Thanh Dực.
Liên quản sự nhìn hướng Thanh Dực, đột nhiên cảm thấy như cát bay vào đôi mắt lão, nước mắt mờ mịt.
Thanh Dực lúc này đang đi đến Liên quản sự muốn nói tiếng cảm ơn, lại nhìn thấy Liên quản sự nước mắt đầy mặt, nhất thời không rõ là làm sao.
Đến khi Liên quản sự nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Dực nhi....."
Ngơ ngác nhìn nam nhân trung niên gọi gã "Dực nhi" kia, hồi ức lúc nhỏ từ từ xuất hiện trong đầu, một nam nhân đã có hai đứa con lại cũng dần dần đỏ hốc mắt.
"Liên nhi, Liên nhi......"
Á nam trung niên trong phòng nghe thấy phu quân còn chưa vào phòng đã bắt đầu gọi y, lo lắng là có chuyện gì, liền nhanh chóng đi đến trong sân.
Ra sân liền thấy phu quân sốt ruột đi đến, vỗ tay y ra hiệu y nhìn mấy người khác trong sân.
Trong sân một nam nhân thành niên vạm vỡ dìu một á nam yếu ớt lại nhìn rất đẹp, bên cạnh còn có hai đứa nhỏ một trái một phải ôm đùi nam nhân, đôi mắt to tròn ùng ục nhìn y.
Liên nhi lại nhìn nam nhân vạm vỡ kia, sau đó liền nước mắt lả chả như Liên quản sự lúc đầu nhìn thấy nam nhân: "Dực nhi....."
Thanh Dực sớm đã hoãn tâm tình, nhưng lúc nhìn thấy á nam quen thuộc lại xa lạ này, lại cảm thấy xúc động như thế.
Người thắng vòng đầu đương nhiên là Kim Ngọc Đường cái đích mà mọi người cùng hướng tới.
Phó Vọng Niên thấy nam nhân trung niên vừa nãy nhìn Thanh Dao kia đi lên trước đài, nói một đống lời tâng bốc.
Lúc đi xuống đài như có như không nhìn phía Phó Vọng Niên, Phó Vọng Niên hơi di chuyển thân thể, liền chắn tầm mắt của người đó.
Người đó tựa hồ có chút bất ngờ, nhìn thẳng Phó Vọng Niên một cái, Phó Vọng Niên cũng im lặng nhìn người đó, sau đó nhìn thấy người đó lúng túng dời tầm mắt đi.
Thanh Dao luôn không phát hiện màn kỳ lạ này, lại ngây ra vì màn vừa thấy trên đài.
Phó Vọng Niên thấy Thanh Dao phân tâm, hỏi: "Tiểu Dao, hay không?"
Thanh Dao tư tưởng không tập trung đáp: "Hay."
Phó Vọng Niên im lặng nhìn Thanh Dao một cái, lại nhìn trên đài, trong mắt bình tĩnh lóe qua các màu ánh sáng.
"Đói chưa? Đi ăn cơm trưa trước đi!" Phó Vọng Niên hỏi phu lang trong lòng.
"Ừm, chúng ta đi đâu ăn?" Thanh Dao ngẩng đầu lên nhìn Phó Vọng Niên.
"Tiểu Dao muốn ăn gì?"
"Đi Kim Ngọc Đường được không, vừa nãy xem trận đấu của Kim Ngọc Đường, hình như rất được."
"Vậy chúng ta đi Kim Ngọc Đường."
"Thế nào, tiểu Dao cảm thấy ngon không?" Phó Vọng Niên gắp một miếng cá kho cho Thanh Dao.
Thanh Dao nuốt thịt cá trong miệng xuống, nói: "Ngon, có điều ta cảm thấy vẫn là phu quân nấu ngon nhất."
Phó Vọng Niên cười, liền cũng ăn một miếng thịt cá, mùi vị được, chỉ là thời gian hơi lâu, phối liệu còn thiếu chút, nhưng mà có thể làm được như vậy cũng thật không hổ là tửu lâu nổi tiếng của Vinh Đô.
Phó Vọng Niên cầm bình rượu bên cạnh lên, rót ly rượu hoa mộc cho Thanh Dao, lại rót một ly cho chính mình.
Vừa nãy nghe nói rượu hoa mộc của Kim Ngọc Đường rất được á nam thích, Phó Vọng Niên liền cũng kêu một bình cho Thanh Dao nếm thử, Thanh Dao vừa uống một ly, đúng là rất thích rượu này.
Thanh Dao bưng ly rượu lên nhẹ nhàng nếm một ngụm, hỏi: "Phu quân, ngươi nói vì sao rượu hoa mộc này lại thơm như vậy, ta lúc trước còn tưởng rượu đều là cay?"
Phó Vọng Niên nhìn Thanh Dao má ửng hồng, nói: "Rượu cũng chia rất nhiều loại, nam nhân phần lớn đều thích uống rượu mạnh, mà á nam thì phần lớn thích uống rượu ngọt."
"Vậy phu quân sao cũng uống rượu hoa mộc với ta?" Nhìn ly rượu của Phó Vọng Niên, Thanh Dao hiện tại mới phát hiện một vấn đề, đây là lần đầu tiên y nhìn thấy Phó Vọng Niên uống rượu.
"Ta cũng thích rượu hoa mộc, nên uống cùng tiểu Dao."
Phó Vọng Niên lúc trước cũng có uống rượu, nhưng hắn không thích uống rượu quá mạnh, Thanh Dao thích rượu hoa mộc như thế, không biết có thích rượu nho không.
Tuy là rượu ngọt nhưng cũng chứa cồn, mà Phó Vọng Niên không ngờ Thanh Dao chỉ là uống mấy ly rượu hoa mộc liền hơi say.
Mị nhãn như tơ lờ mờ nhìn Phó Vọng Niên, Phó Vọng Niên lòng sinh dập dờn, lại cũng chú ý thấy một đám nam nhân xung quanh vẻ mặt háo sắc nhìn Thanh Dao.
Phó Vọng Niên sớm đã biết Thanh Dao là một mỹ nhân, ngày trước bộ dáng quyến rũ của Thanh Dao đều là ở trong phòng mới có thể nhìn thấy, mà hiện tại Thanh Dao như vậy càng là thu hút đám nam nhân xung quanh.
Lúc vừa bắt đầu đến Kim Ngọc Đường này, Phó Vọng Niên liền nhìn thấy một vài nam nhân nhìn chằm chằm Thanh Dao, mà bây giờ càng là mắt mang theo khát vọng nhìn Thanh Dao có chút say.
Phó Vọng Niên đôi mắt sắc bén hung hăng trừng mấy nam nhân kia một cái, nhanh chóng ôm lấy Thanh Dao rời khỏi nơi khiến hắn khó chịu này.
Nhìn tiểu phu lang mị nhãn như tơ trước ngực, ghen tuông nghĩ về sau vẫn là không thể để Thanh Dao uống rượu ở nơi công cộng, muốn uống cũng phải uống trong phòng.
Lúc ra cửa đi lướt qua vai nam nhân trung niên vừa nãy luôn nhìn Thanh Dao kia.
Phó Vọng Niên chỉ lo lắng Thanh Dao như vậy bị người khác nhìn thấy, liền không phát hiện nam nhân vừa lướt qua vai hắn.
Mà nam nhân trung niên kia lại đột nhiên xoay người nhìn bóng dáng Phó Vọng Niên dần dần đi xa, hồi lâu sau mới hồi thần.
Phó Vọng Niên vội vã về đến phòng thuê, đặt Thanh Dao say rượu trên giường, muốn ra ngoài bưng nước về rửa mặt cho Thanh Dao, lại bị Thanh Dao kéo tay áo.
Phó Vọng Niên xoay người nhìn Thanh Dao, môi mềm ấm áp đột nhiên đến trên môi, mị nhãn như tơ liền gần trước mắt.
Tuy hắn luôn ổn trọng, lúc này lại cũng cảm thấy tim đập gia tốc, như không còn là của hắn.
Thanh Dao sau khi say rượu là người chủ động như vậy sao?
Đầu lưỡi ngây ngô trượt qua cánh môi đầy đặn của hắn, Phó Vọng Niên chỉ cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, hiếm khi Thanh Dao chủ động như vậy.
Nhưng, hắn phát hiện hắn không chờ được.
Ngay từ khi Thanh Dao nhào đến trên người hắn thì đã dựng túp lều cấp bách cần phóng thích.
Đè Thanh Dao ngã trên giường, trực tiếp hôn môi mềm mang theo hương rượu hoa mộc, vừa vội vừa mạnh, hận không thể nuốt môi đỏ mê người này vào trong bụng.
Đôi tay cấp bách cởϊ qυầи áo trên người hai người, thân hình tráng kiện màu đồng cùng cơ thể thon gầy trắng ngần dưới ban ngày hiện ra rực rỡ khác thường.
Ánh sáng từ cửa sổ né tránh chiếu vào rơi trên da thịt hoàn toàn bất đồng, hai loại màu sắc quấn nhau lại hòa hợp như thế.
Từng cái áo im lặng bay rơi trên sàn lạnh buốt lại như mang theo ấm áp nhàn nhạt, giống như bóng dáng triền miên kia, phân không rõ ai là ai.
Phó Vọng Niên khẩn thiết tách đôi chân ngọc thon dài ra, tìm đến nơi mê người kia, nhẹ nhàng xoay mấy vòng, liền trực tiếp cắm một ngón tay vào.
Thanh Dao sau khi nhẹ nhàng nhăn mày một cái liền giãn ra, cơ thể trắng nõn không ngừng đẩy đến trong lòng Phó Vọng Niên, trong cổ họng nhẹ nhàng tràn ra tiếng: "Phu quân.....ta muốn....."
Thanh Dao say rượu lại nũng nịu như vậy, y không chút che giấu hiện ra chân thật nhất.
Phó Vọng Niên chỉ cảm thấy Thanh Dao như vậy càng đáng yêu, ngậm lấy vành tai ửng đỏ, dùng giọng khàn mà trầm thấp nhẹ nhàng nói: "Được, vi phu liền cho tiểu Dao."
Hồi lâu sau, Phó Vọng Niên sảng khoái nằm ngã trên giường, Thanh Dao mệt nhọc thì trực tiếp nằm sấp trên người tương đối rắn chắc của hắn.
Phó Vọng Niên đã lâu chưa từng thỏa mãn như vậy ôm Thanh Dao mỏi nhừ vô lực cùng nặng nề ngủ.
Hô hấp nhẹ nhàng im lặng vang trong phòng có chút yên tĩnh, hơi thở ám muội trong không khí hồi lâu không tán.
Lúc tỉnh lại lần nữa đã là sáng sớm hôm sau.
Thanh Dao vừa mở mắt ra liền nhìn thấy đôi mắt chứa ý cười dịu dàng của Phó Vọng Niên.
Lúc này trên người hai người đều là không mảnh vải che thân, mà trên người y còn đầy dấu đỏ, Thanh Dao mờ mịt nhớ đến chuyện chiều qua.
Nhớ lại y hôm qua lại chủ động mời phu quân, nháy mắt thẹn đỏ mặt không dám nhìn Phó Vọng Niên, khó chịu động đậy cơ thể, lại phát hiện cả người mỏi nhừ vô lực, thẹn đỏ mặt trừng kẻ đầu têu một cái.
Phó Vọng Niên nhận được ánh mắt, cũng biết hắn hôm qua xung động, dịu giọng nói: "Tiểu Dao nằm lát nữa, ta đi nấu nước nóng đến trước."
Chưa chờ Thanh Dao hồi thần, liền vội vàng đứng lên mặc y phục đi chuẩn bị nước nóng, chờ nước nóng xong, lại về đến trên giường bế Thanh Dao cùng tắm rửa.
Sau khi đổi chăn đệm, Phó Vọng Niên mới thả Thanh Dao trên giường, lại lấy ra thuốc mỡ tùy thân mang theo thoa thuốc cho Thanh Dao, lúc này mới nói: "Tiểu Dao, chúng ta hôm nay nghỉ ngơi một ngày, ngày mai tiếp tục đi chơi."
Thanh Dao lúc này gương mặt vẫn đỏ, y đã cảm thấy y đủ mất mặt rồi, xoay đầu qua một bên không dám nhìn Phó Vọng Niên, lí nhí đáp: "Ừm."
Phó Vọng Niên vỗ Thanh Dao rụt trong chăn, sau đó đứng lên nói: "Ta đi chuẩn bị chút đồ ăn."
Hai người sau khi ăn sáng xongliền ở trong nhà dọn dẹp phòng, dọn đông dẹp tây liền lại là cả ngày.