Chương 45: Cô ấy không tầm thường chút nào

Editor: An Devy

Lúc Phó Thanh Hành đi WC trở về đã thấy Sở Mộ chiếm chỗ của anh ngồi cạnh cô gái nhỏ, cười tủm tỉm rót cho cô một chén rượu.

“Sở Mộ…” Người đàn ông cau mày.

“Khanh khanh, tôi vô tội nha, là cô dâu nhỏ nhà cậu muốn uống cùng tôi.”

Người con gái mặt đỏ hây hây ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói dịu dàng, “Em không say…”

Phó Thanh Hành thở dài.

Nguyễn Nhuyễn ăn hạt dưa trong lòng bàn tay mình, Phó Thanh Hành mặc dù vẫn nói chuyện cùng mọi người nhưng đôi tay thoăn thoát bóc hạt dưa để vào lòng bàn tay người con gái.

Cuộc nói chuyện của đám đàn ông bị Phó Vinh chen ngang.

“Phó Thanh Hành, nếu lúc trước anh đối xử với em như vậy…” Phó Vinh đặt mạnh chai rượu lên bàn.

“Đã là quá khứ rồi.” Phó Thanh Hành lắc đầu, động tác trên tay không dừng lại.

“Không công bằng…” Hai mắt người phụ nữ đỏ hoe, Phó Thanh Hành định nói gì đó thì đột ngột bị cô gái bên cạnh ôm cổ.

“Chú… Anh không được nói chuyện với người phụ nữ khác.” Giọng nói ngọt ngào như viên kẹo.

Trên gương mặt thờ ơ của người đàn ông xuất hiện ý cười nhàn nhạt, “Được, em ăn hạt dưa nữa không?”

Nguyễn Nhuyễn ôm anh lắc đầu.

Phó Thanh Hành hơi cong người thấp xuống để cô ôm dễ hơn, anh vẫn tiếp tục nói chuyện cùng mấy người đàn ông khác.

“Tôi không có ý định thành lập công ty trong dịp Tết vì dù sao thì phần lớn vốn lưu động của tôi đều ở nước ngoài. Phó Hiên, nếu có vấn đề gì cần thì cứ liên hệ với tôi.”

Người con gái cọ cọ cổ anh, môi mềm mang theo nhiệt áp vào bên tai anh, “Chú…”

“Sao vậy? Hửm?” Anh kiên nhẫn đợi cô nói nhưng cô gái nhỏ chẳng hề đáp lại, dù vậy anh vẫn cười dịu dàng.

“Lão Phó, thật sự là cô bé này?” Phó Hiên đột nhiên hỏi.

Nụ cười của anh chưa tắt hẳn, “Sao các cậu đều không tin tôi vậy…”

“Em không ngờ anh sẽ tìm một người phụ nữ như vậy.” Phó Vinh lắc đầu.

“Cô gái kia trông chẳng ra gì cả… Anh sao vậy? Vẫn nuối tiếc Tiết Tưởng Niệm?”

“Dù là ai đi chăng nữa, đều không nên là… Cô ấy quá bình thường.”

“Với tôi cô ấy là sự tồn tại đặc biệt.” Phó Thanh Hành cười ra tiếng.

“Thích anh… chú…” Cô gái nhỏ thỏ thẻ bên tai anh.

Người đàn ông vuốt tóc cô, “Được rồi, uống thế là đủ rồi. Đợi đến sinh nhật Sở Mộ lại tụ tập tiếp.”

Sau đó, anh nhìn về phía Sở Mộ, “Cậu cũng đừng hòng bắt nạt cô ấy, tôi đối với cô ấy rất nghiêm túc… Tôi sẽ tức giận đấy…”

Đối phương giơ tay lên đầu hàng tỏ vẻ chính mình vô tội, Phó Thanh Hành thở dài.

“Nếu cậu muốn trở thành phù rể trong đám cưới, cậu nên lấy lòng cô ấy từ bây giờ. Đừng chỉ muốn bắt nạt cô ấy, cậu thừa biết cô ấy không thể thắng được cậu mà.” Ánh mắt anh dịu lại.

“Biết, biết… Ngày mai vợ nhỏ xin đến tận cửa nhận lỗi.” Sở Mộ uống một hớp rượu, “Đừng trách tôi lắm lời, thực ra tôi đồng ý với Phó Vinh, tôi cho rằng, cậu ít nhất sẽ tìm một người… Chính là phải môn đăng hộ đối… Không nghĩ tới cậu sẽ tìm một người thường như vậy.”

“Không hề…” Đôi mắt màu hổ phách của người đàn ông lướt qua đám người, “Cô ấy không tầm thường chút nào.”

Phó Thanh Hành cảm thấy hơi ngứa ở cổ, hóa ra cô mèo nhỏ say rượu nhà anh dù ngủ rồi vẫn biết cách câu dẫn anh.

“Cục cưng, chúng ta về nhà nhé.”

Nguyễn Nhuyễn mơ mơ màng màng nghe được lời của anh, dụi dụi mắt nhìn anh, “Ừm…”

“Em muốn đi WC…” Ai đó làm nũng.

“Về nhà, về nhà rồi đi.” Phó Thanh Hành cười rộ lên.

“Không muốn… Anh…. Anh không phải… Anh không phải Phó Thanh Hành.” Nguyễn Nhuyễn hất tay anh ra, dựa người vào trên sofa.

“Anh là ai…”

“Thì… rất giống với Phó Thanh Hành… là một anh đẹp trai.” Cô gái nhỏ ngẩng đầu lên, cổ áo len hơn rộng làm lộ ra dấu hôn trên xương quai xanh và cổ.

Người nào đó tưởng rằng cô cố tình như vậy nên nổi hứng muốn trêu cô.