Chương 5: Sau tất cả, chúng ta sẽ gặp lại nhau 5

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ:

Fleur


Biên tập:

Iris
Về Bên Anh - Chương 5: Sau tất cả, chúng ta sẽ gặp lại nhau 5Tần Ca bị Bạch Khải Gia kéo vào phòng trực ban của bác sĩ, cô chỉ chỉ giường: “Không phải cậu mệt à? Mau ngủ đi.”

Bạch Khải Gia ép cô vào phía sau cửa, hơi cúi đầu nhìn cô, nói: “Tôi không nói với họ rằng tôi đã gặp em.”

“Cảm…” Mới chỉ kịp nói một chữ này.

Đôi môi khô ráo mềm mại của anh nhẹ nhàng đặt lên môi cô, rất cẩn thận, mυ"ŧ lấy cánh môi cô. Một dòng điện trong nháy mắt đánh vào trái tim Tần Ca, cô đẩy đẩy anh nhưng không được, ngược lại còn bị anh ôm chặt vào lòng, ngửa đầu nhận nụ hôn ngày một sâu.

Phòng y tá vang lên tiếng nói chuyện, tiếp theo có người đi về hướng này, Tần Ca gấp đến mức hận không thể đánh tỉnh con ma men này. Cánh cửa bị hai người đè nặng nên không mở được, bác sĩ kia dừng lại, nâng tay gõ cửa, hỏi: “Có người không? Vui lòng mở cửa ra một chút.”

Lạch cạch, đáp lại người đó là tiếng Bạch Khải Gia khóa cửa từ bên trong.

Sau đó, anh cuốn lấy đầu lưỡi cô bé trong lòng.

Tần Ca vừa xấu hổ vừa tức giận, tim đập bình bịch, khi con ma men quá phận liền cắn anh một phát, nhưng lực cắn không khống chế tốt, Bạch Khải Gia xem đây là sự cổ vũ không tiếng động. Anh quay đầu, lướt qua chân răng cô, một tay nhẹ nhàng xoa cái lưng cứng ngắc của cô.

Toàn bộ quá trình, Tần Ca đều mở to mắt, người đàn ông này thích dùng chóp mũi đẩy cô, lông mi cọ vào mặt cô; bác sĩ bên ngoài đi ra phòng y tá, hỏi: “Y tá Diệp, cô có biết ai ở trong đó không?”

Đêm khuya bác sĩ hẹn hò với người nhà bệnh nhân, diễn một màn kí©ɧ ŧìиɧ trong phòng nghỉ.

Tiêu đề bài báo hiện ra trong đầu cô, hoàn toàn chặt đứt cảnh đẹp đẽ này, Tần Ca chỉ có thể cắn mạnh người phía trước…

“A!” Bạch Khải Gia cau mày mở mắt ra, môi chảy chút máu.

Tần Ca nhanh chóng quay lưng vào anh, tựa trán vào cửa mà thở, mỗi giây đều cảm thấy rất lâu. Người phía sau liếʍ máu trên môi, bỗng nhiên nhích lại gần cô, nhìn cô đỏ đến tận cổ.

Ngoài cửa dần dần không có tiếng động, một bàn tay mở cửa ra, xách cô bé cắn người ra ngoài.

Hai chân Tần Ca như nhũn ra, quay lại phòng bệnh cô mới phát hiện ra trong túi có thêm một chiếc điện thoại không phải của cô…

Hôm sau, khi kiểm tra phòng, Tần Ca không ở đó. Khi bác sĩ Bạch dẫn một đoàn người đến thì trên môi có một vết rách, chờ kiểm tra phòng xong; bác sĩ Bạch dùng điện thoại trong phòng làm việc gọi vào di động của anh, y tá Diệp vẻ mặt khó xử cầm điện thoại của anh tiến vào, nói: “Sáng nay Tần Ca đưa cho em…”

“Tôi biết rồi.” Bác sĩ Bạch nói.

Y tá Diệp suy nghĩ nửa ngày mới hỏi: “Trước kia hai người quen nhau à”

“Ừm.” Bác sĩ Bạch gật đầu.

Thật ra y tá Diệp còn có rất nhiều điều muốn hỏi, ví dụ như tối qua anh… Nhưng không khí này… áp lực này… Haiz… Tốt nhất là không nên hỏi!

Bạch Khải Gia cất điện thoại rồi đến giường số 44. Đầu tiên là khám tay cho chú Vương giường bên, nói nếu vài ngày nữa còn không khởi sách thì sẽ phải phẫu thuật. Bố Tần một bên vừa nghe thấy từ phẫu thuật liền cảm thấy không được tự nhiên, hỏi bác sĩ Bạch: “Chắc tôi không cần phẫu thuật đâu nhỉ?”

Bạch Khải Gia lắc đầu: “Ngày mai bắt đầu làm vật lý trị liệu.”

Vừa quay đầu lại liền thấy Tần Ca ôm laptop đứng ở cửa đang muốn tránh đi nhưng không kịp.

“Về chuyện vật lý trị liệu, cháu sẽ nói chuyện với con gái chú.” Bác sĩ Bạch đứng lên, đi đến trước cửa.

Bố Tần cười: “Được, phiền bác sĩ Bạch rồi.”

“Không phiền gì đâu ạ.” Bác sĩ Bạch đi đến trước mặt Tần Ca, hạ giọng nói: “Đi theo tôi.”

Tần Ca chỉ có thể cúi đầu đi theo anh, không ngờ lại bị anh dẫn đến khu thang bộ, bác sĩ Bạch cởi khẩu trang ra hỏi cô: “Sao chỗ này lại bị thế này?”

Tần Ca vừa ngẩng đầu liền thấy anh dùng ngón tay chỉ vào miệng vết thương trên môi, chỉ mong dưới đất có cái lỗ để cô chui xuống, cô mất tự nhiên nói: “Không biết nữa.”

Bác sĩ Bạch nhìn cô: “Thế à?”

Tần Ca kiên trì nhìn vào mắt anh: “Thật sự không biết mà!”

Một tia nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên mặt đất, Tần Ca đứng trong ánh nắng, cả người đều xù lông. Cô đưa cho anh một phong bì, nói: “Mình trả tiền cho bố mình, cậu xem có đủ hay không.”

Bác sĩ Bạch tiến lên vài bước, cùng đứng trong ánh nắng với cô, nói: “Bệnh viện chúng tôi không nhận hối lộ.”

“Sao lại hối lộ? Là mình trả tiền nợ cho cậu, dù trước mặt viện trưởng, cậu cũng trong sạch.” Tần Ca cau mày nghĩ rằng người này vẫn chưa tỉnh rượu rồi!

Bạch Khải Gia đẩy tiền trả lại cô, Tần Ca nghĩ, quên đi, trực tiếp nạp hai nghìn tệ vào điện thoại cậu ấy.

“Chiều nay rảnh không?” Anh hỏi.

“Không rảnh.” Tần Ca trả lời cực nhanh.

“Tôi phải đi lấy xe nhưng không nhớ rõ đường.” Bác sĩ Bạch nói.

“Cậu đến đây bao lâu rồi?” Tần Ca hỏi anh.

“Một năm.”

“Một năm mà cậu còn không nhớ đường?”

“Ừm.” Bác sĩ Bạch không cảm thấy có gì không ổn, nói: “Cơ bản đều ở trong bệnh viện.”

“Mình lên Baidu tìm đường cho cậu được không?”

“Tần Ca.” Bác sĩ Bạch tiến thêm chút nữa: “Nói thật đi, có phải hôm qua em làm gì tôi không?”

“Có rảnh!” Tần Ca sợ nhất là anh truy cứu chuyện hôm qua.

Bác sĩ Bạch chắc chắn: “Xem ra em thật sự làm gì tôi rồi?”

Nửa giờ sau, điện thoại bác sĩ Bạch nhận được một tin nhắn, Lục Thiên hỏi anh: “Ai đấy?”

Bác sĩ Bạch: “Tin nhắn báo nạp tiền.”

Lục Thiên ngó vào, chửi một tiếng: “Tên nhà giàu nào nạp cho cậu hai nghìn tệ vậy?”

Bác sĩ Bạch bình tĩnh cất máy đi.

Trở lại phòng bệnh, Tần Ca bị bố hỏi: “Bác sĩ Bạch có nói sẽ làm vật lý trị liệu ở chỗ nào không?”

Tần Ca đỡ trán, tên kia không nói nửa lời!

***

Buổi chiều, Tần Ca nhận được một tin nhắn: “Ra ngoài.”

Cô ra khỏi phòng bệnh, thấy người nào đó đứng bên trong phòng y tá vẫy tay với mình, bên cạnh còn có mấy y tá khác, y tá Diệp len lén nháy mắt với Tần Ca.

“……”

Tần Ca chỉ có thể cúi đầu đi qua đó, cố gắng bỏ qua ánh nhìn của y tá Diệp, đi theo sau anh. Anh chờ cô trước thang máy, bên trong có không ít người, anh đi vào dùng tay chặn cửa, gọi cô: “Tần Ca, lại đây.”

Tần Ca vội vàng đi vào, đứng sát cửa, sau lưng cô là anh. Đến tầng hai, người đứng trong cùng muốn đi ra, một đống người né né, rất khó khăn. Chỉ cảm thấy ngực anh dán vào lưng cô, tay cô bị anh nắm, nhẹ nhàng kéo liền đứng ngoài thang máy, chờ người bên trong đi ra lại bị anh kéo tay dẫn vào. Cổ tay Tần Ca nóng rực, khó chịu, lén xoa tay sau lưng. Bạch Khải Gia cúi đầu hỏi cô: “Sao thế?”

Tần Ca lắc đầu.

Trên đường lái xe về, Bạch Khải Gia hỏi: “Bây giờ còn vẽ không?”

“Có.”

“Rất tốt.” Anh nhớ rõ bình thường cô rất sáng sủa hoạt bát, nhưng khi vẽ lại rất yên lặng, có thể ngồi tại chỗ hai giờ không đứng dậy.

“Còn cậu?”

“Lâu không vẽ tay cũng cứng, bây giờ chỉ có sở trường dùng dao.” Anh rẽ trái, hỏi, “Phòng vẽ tranh trong trường vẫn còn chứ?”

Tần Ca lắc đầu, “Chắc là không, bây giờ học sinh đều học thêm bên ngoài, không cần trụ cột cũng học, chỉ cần huấn luyện như nhồi vịt ăn trong vài tháng là có thể vẽ ổn.”

“Lúc đó tôi cũng vậy.” Anh cười khẽ.

“Cậu có năng khiếu.” Tần Ca nói.

Xe đi qua một trường học, đúng giờ tan trường, học sinh tốp năm tốp ba đeo cặp đi ra, Bạch Khải Gia dừng xe trước vạch kẻ đường, để cho học sinh đi trước, có em gái quay đầu nhìn thấy anh, vội vàng kéo áo bạn mình, vì thế mấy cô bé cùng nhau thốt lên: “Đẹp trai quá!”

Bạch Khải Gia nhăn mặt, hiển nhiên là không hiểu được suy nghĩ của con gái bây giờ. Tần Ca cười: “Sức hút vẫn không giảm.”

Bạch Khải Gia lắc đầu, xua tay với mấy cô bé, để các cô qua đường đừng phân tâm.

Tần Ca nói với anh: “Đây là khu mới của trường mình, đó đều là đàn em khóa dưới của cậu.”

Bạch Khải Gia ngửa đầu nhìn về phía cột cờ cao nhất, nói: “Tôi thích trường học ngày xưa hơn.”

Tần Ca nói: “Thật hôm mộ chúng.”

“Chúng thì hâm mộ em không cần thi cử hay làm bài tập.”

“Mình vẫn hâm mộ chúng.”

Chờ cho học sinh đi qua, Bạch Khải Gia mới lái xe, anh nói: “Tối qua chắc lại ẩn nick đọc trộm nhỉ?”

“Nào có… Chơi vui không?”

“Cũng được. Tôi đã hứa sẽ tham gia tiệc đầy tháng con một người, kế tiếp đến phiên cô bạn trước kia ngồi trước em.”

Tần Ca nghĩ nghĩ: “Cái bạn rất gầy á?”

“Ừm.”

Trên đường về bệnh viện, Bạch Khải Gia còn kể một vài chuyện của bạn cùng lớp, tuy qua nhóm chat cũng biết người này đã béo hơn nhiều, người này vừa đi tuần trăng mật ở Bali về, người kia gả cho một phú nhị đại*, đang phấn đấu sinh hai con trai để tương lai kế thừa di sản nhưng khi nghe anh kể lại vẫn có cảm giác khác.

*Phú nhị đại:

Thế hệ thứ 2 của gia đình giàu có.

“Mình không biết thì ra cậu…” Cô không ngờ thì ra anh lại quan tâm đến những người bạn chỉ học cùng một năm như vậy.

Bạch Khải Gia đồng ý: “Trước kia không biết, bây giờ mới thấy thời gian đó rất quý báu.”

Xe chạy ra đường chính, phía trước là một trung tâm thương mại lớn, bác sĩ Bạch hôm nay đã nói rất nhiều lại hỏi Tần Ca: “Em còn nhớ bà tôi không?”

“Nhớ.” Tần Ca gật gật đầu.

“Tôi quên mất lý do vì sao em đến nhà tôi rồi.” Anh thản nhiên nói.

“Bởi vì cậu bị ốm!” Tần Ca không nghĩ kĩ đã nói, nói xong phát hiện Bạch Khải Gia nhìn cô, sau đó bỗng nhiên nở nụ cười.

Tần Ca giật mình, hình như đây là lần đầu tiên anh cười với cô trong mấy ngày nay. Cô bỗng nhiên đỏ mặt, giống như bị vạch trần, mím môi không nói.

Mùa đông cấp ba, thời gian bắt đầu đếm ngược, sắp đến kì thi đại học. Ngày nào đó, anh bị ốm, xin nghỉ, mỗi lần quay đầu cô đều thấy bàn học trống phía sau, dường như anh không ở đó gió thổi vào từ cửa sau cũng lạnh hơn. Trước khi tan học, giáo viên đưa tài liệu các môn học hôm đó cho cô, bảo cô mang đến cho anh. Cô gửi tin nhắn cho anh hỏi đường, anh gọi điện bảo cô bắt xe số 5, qua bảy trạm thì xuống xe, rẽ trái, nhà thứ nhất. Giọng anh khàn khàn, dặn dò cô: “Đi đường cẩn thận.”

Nhà anh cũng dễ tìm, Tần Ca nhắn cho anh: “Đến rồi.”

Anh nhắn lại: “Cậu gõ cửa đi.”

Tần Ca đành phải gõ ba tiếng. Sau đó có người vui sướиɠ nói: “Tới đây, chờ chút.”

Cửa mở ra, là một bà nhìn rất khỏe mạnh, hỏi cô: “Cháu là lớp trưởng lớp Gia Gia?”

“Cháu chào bà, cháu là Tần Ca, đến đưa tài liệu học tập cho Bạch Khải Gia.” Bạch Khải Gia vừa đổi giày vừa nói, khi cúi đầu còn vụиɠ ŧяộʍ cười… Gia Gia.

“Nó ở bên trong, cháu vào đi!” Bà chỉ chỉ cửa.

Tần Ca đứng trước cửa phòng anh, cảm thấy hơi xấu hổ, còn chưa gõ cửa đã nghe anh nói: “Vào đi.”

Cô đẩy cửa, nói vẻ giận dỗi: “Cậu có thiên lý nhãn à?”

Anh miễn cường ừ, trên trán phủ khăn mặt lạnh.

“Có đỡ hơn không?” Cô theo chỉ thị của anh ngồi lên chiếc ghê bên cạnh giường.

Anh lại miễn cưỡng ừ, nghiêng mắt nhìn cô.

Ngày đó, cô đem theo một cặp tài liệu đi vào, khi đi ra đổi thành một cặp đầy kẹo, đồ ăn vặt. Bà của Bạch Khải Gia thích gọi cô là Tiểu Ca.

“Trời lạnh, muốn mua cho bà cái áo khoác, em có biết nhãn hiệu nào không?” Bạch Khải Gia phá vỡ im lặng của cô.

“Ừ, nếu đã quay về thì không thể sống bên ngoài, tôi phải làm bạn với bà.”

Tần Ca vừa nghĩ tới bà lão hàng ngày đều gọi tên thân mật của người đàn ông cao 1m8 liền cảm thấy buồn cười. Cô chỉ phía trước: “Ở đó có hàng cũng được, không quá đắt nhưng đẹp.”

“Cười cái gì?”

“Không có gì!” Tần Ca cố nhịn cười: “Bà khỏe không?”

“Ngoại trừ hàng ngày phải tiêm do tiểu đường thì vẫn khỏe.” Bạch Khải Gia thả chậm tốc độ xe, nhìn theo hướng ngon tay cô chỉ: “Nếu đã vậy có thể chọn giúp tôi không?”

“Được.”

Vào trung tâm, Tần Ca dẫn anh lên tầng ba, vừa đi vừa hỏi: “Dáng người bà vẫn như trước chứ? Bà thích màu gì? Sáng hay tối?”

Bạch Khải Gia hỏi: “Em cảm thấy màu gì đẹp?”

Tần Ca nghĩ: “Da bà trắng, mặc màu gì cũng được, mình thích màu sáng, nhìn trẻ hơn.”

Bạch Khải Gia cúi đầu nhìn dây buộc tóc hình dâu tây của Tần Ca, khăn quàng cổ lông dê màu hồng, quần áo vải cotton, anh nhếch miệng, đưa tay giật giật quả dâu tây. Tần Ca ôm đầu: “Đừng nghịch, rối tóc!”

Hai người vào cửa hàng quần áo, lập tức có nhân viên cửa hàng đi đến đón tiếp, Bạch Khải Gia vỗ vai Tần Ca: “Giao cho em.”

Tần Ca xem qua một lượt, ướm thử chiếc áo khoác lông dê màu đỏ thẫm lên người mình, hỏi Bạch Khải Gia: “Cái này thế nào?”

Nhân viên cửa hàng hỏi: “Anh chị mua cho ai? Em có thể giới thiệu cho anh chị vài bộ.”

Tần Ca miêu tả một chút đặc điểm bà nội Bạch Khải Gia, nhân viên cửa hàng giới thiệu với cô chiếc áo khoác màu xanh dương trên người ma-nơ-canh trong tủ kính. Tần Ca kéo Bạch Khải Gia: “Cái đó cũng được đấy.”

Bạch Khải Gia cúi đầu nhìn cô kéo tay áo mình, rồi buông ra rất nhanh, anh gật đầu nói: “Em mặc vào tôi nhìn xem.”

“To quá, mình không mặc vừa.” Tần Ca nói.

“Da em trắng, mặc vào để tôi nhìn xem có hợp không.”

Vì thế Tần Ca thử cả hai chiếc áo khoác, nhìn rất buồn cười, Bạch Khải Gia vừa cười vừa bảo nhân viên cửa hàng gói cả hai chiếc lại. Mặc thử áo làm rối tóc cô, Tần Ca cắn dây buộc tóc hình dâu tây, đứng trước gương buộc tóc, sau khi trả tiền, Bạch Khải Gia xách túi quần áo đứng sau cô, nhìn cô chải đầu qua gương. Tần Ca ngượng ngùng, buộc qua loa.

Nhân viên cửa hàng đem hóa đơn đến, cười nói: “Ánh mắt cháu dâu rất tốt, bà ấy thật có phúc.”

Tần Ca vội vàng nói: “Chúng tôi là bạn bè thôi.”

Bạch Khải Gia không nói gì, lạnh lùng nhìn Tần Ca chân tay luống cuống.

Xuống đến tầng một, Bạch Khải Gia nói: “Tôi mời em uống cà phê nhé?”

Tần Ca lắc đầu: “Cà phê không tốt cho sức khỏe, đi cũng đã lâu rồi, chúng ta về đi.”

Bạch Khải Gia vẫn đi vào tìm chỗ ngồi, ấn Tần Ca ngồi xuống, thuần tiện nhét hai túi quần áo vào lòng cô, còn mình đi gọi đồ. Khi quay lại, anh bưng hai cốc giấy to, đặt một cốc vào tay Tần Ca, lại lấy một hộp giấy gói kĩ càng ra, nói: “Vừa đủ tích điểm, liền đổi một cái, cho em.”

Chiếc cốc giấy tỏa hương thơm phức, cô uống một ngụm, sữa tươi được quảng cáo lại tự sản xuất tại nông trường hàng ngày dính lên môi cô, Bạch Khải Gia mở hộp giấy ra, bên trong là một chiếc cốc giữ ấm màu hồng.

“Cậu không dùng sao?”

Bạch Khải Gia nói: “Chỉ còn màu hồng.”

Thật ra Tần Ca không muốn nhận, Bạch Khải Gia nhìn ra, ngồi thẳng người, đặt tay lên bàn tròn, hỏi cô: “Ngồi cùng tôi khiến em thấy khó chịu à?”

“Hả? Không đâu.” Nói xong chính cô cũng chột dạ.

Thấy anh mà giả bộ không nhận ra, bình thường nói chuyện lạnh nhạt, kéo cô đi như vậy quả thực là muốn mạng của cô. Bạch Khải Gia thầm tính tội trạng của Tần Ca trong đầu, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài: “Hôm nay cảm ơn em, về sau sẽ không làm phiền em nữa, đi thôi, tôi đưa em về.”

Một cảm giác tên là tiếc nuối ngập tràn trong lòng Tần Ca. Đúng vậy, là chính cô mất tự nhiên, không phải hai người từng là bạn cùng lớp ư? Anh rất quan tâm đến bố cô, cũng đối xử với cô rất tốt, thật ra cô chưa từng nói, ba năm cấp ba cũng là thời gian quý báu nhất của cô.

“Bạch Khải Gia.” Khi anh đang cầm túi mua đồ, cô giữ chặt tay anh, nói: “Cho mình thêm chút thời gian, làm lại lần nữa.

“Đã lâu không gặp, Bạch Khải Gia.”

Hết chương 5