*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chuyển ngữ:
FleurBiên tập:
IrisBạch Khải Gia nhìn Trần Mẫn cẩn thận đỡ Tần Ca lên tầng mới nghĩ đến việc về nhà ngủ một giấc. Anh lấy chìa khóa xe từ trong túi ra, tiện tay ôm con vật nhỏ kia đi cùng.
Từ khi cháu trai vào nhà, bà nội Bạch vẫn phê phán bệnh viện là đồ bóc lột đồ bóc lột, bà kiễng chân còn không với tới trán cháu mình. Bạch Khải Gia săn sóc cúi người xuống, để bà sờ thử, lại nghe bà mắng to: “Bị sốt rồi còn muốn đi làm! Bà phải gửi thư khiếu nại cho Thị trưởng!”
Mấy ngày quan sát, cô hộ lý trong nhà cũng hiểu làm bác sĩ quá mệt mỏi, trước kia vẫn cảm thấy bác sĩ là một nghề tốt, nói ra vừa có thể diện lại có đảm bảo, nhưng thật ra còn vất vả hơn nông dân như bà.
Bà nội Bạch vội vàng trải ga giường rồi chuẩn bị nước tắm, pha trà gừng cho Bạch Khải Gia. Anh ngoan ngoãn tắm rửa, uống trà gừng rồi nằm xuống giường, tuyệt đối không nói chuyện ở bệnh viện cũng không than vãn sự mệt mỏi của mình.
Bà nội Bạch lấy ra vài viên thuốc hạ sốt từ tủ thuốc, bưng nước vào, còn chưa bật đèn chợt nghe tiếng kêu meo meo meo, chờ khi bật đèn lên, bà giật mình, nói thầm: “Sao lại như trẻ con thế này, còn vụиɠ ŧяộʍ đem mèo về nhà.”
Con mèo nhỏ màu vàng có một ít lông trắng trên mặt, mắt sáng ngời nhìn bà, cái đuôi vươn ra khỏi chăn vẫy vẫy. Bà nội Bạch dùng một tay bế vật nhỏ này lên, cười tủm tỉm: “Theo bà ra đây nào.”
Bởi vậy, qua một đêm, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Bạch Khải Gia nghe thấy trong nhà có tiếng mèo kêu.
Bà nội Bạch mở cửa nói: “Gia Gia, dậy ăn chút cháo nào.”
Ở góc cửa thò ra một cái đầu nhỏ lông lá, bà quát nhẹ: “Vật nhỏ, không được quấy rầy anh ngủ.”
Bạch Khải Gia nhắm mắt lại nở nụ cười, vật nhỏ này có cùng hoàn cảnh với anh.
***
Trong bệnh viện, Trần Mẫn mua đồ ăn cho Tần Ca từ sớm, đây là lần đầu tiên cô hộ lý gặp Trần Mẫn liền hỏi Tần Ca: “Tiểu Ca, đây là em cháu à?”
Trần Mẫn nói: “Không phải ạ.”
Tần Ca nói: “Vâng, đúng rồi ạ.”
Cô bé tinh quái giường bên vụиɠ ŧяộʍ cảm thán với Tần Ca: “Chị ơi, em trai chị cũng rất đẹp trai đó.”
Tần Ca trêu chọc cô bé: “Vậy thì để chị giới thiệu cho em, em có đồng ý từ bỏ Dương Dương không?”
Quả thực cô bé hơi do dự, thành thật khai báo với Tần Ca: “Chị đừng trêu em nữa! Em còn hay trèo tường, thật ra em còn là fan của Phong Phong nữa.”
(Trèo tường: ý chỉ nɠɵạı ŧìиɧ)Tần Ca ôm bụng giọng cười, Trần Mẫn bị hai người kia nhìn cho đỏ mặt, lẩn ra xa xa rồi vùi đầu gọt táo cho Tần Ca.
Táo vừa gọt xong, Tần Ca còn chưa cắn miếng nào, Lục Thiên đã mang theo một cốc to đến, chưa đi đến gần đã ngửi thấy mùi sữa đậm đăc.
Cô nhóc vừa thấy lô-gô trên chiếc cốc đã thốt lên ngạc nhiên. Lục Thiên quan tâm đưa sô-cô-la cho cô bé, rất có dáng vẻ anh trai dặn dò cô bé học hành chăm chỉ. Lại nhét cốc sữa vào tay Tần Ca rồi đổi lấy quả táo kia, bí mật chia sẻ một tin tức: “Tiểu Bạch bị sốt rồi!”
Tần Ca à: “Cảm ơn sữa của anh.”
Lục Thiên nói: “Tiểu Bạch nói em thích uống.”
Anh ta cũng không nhiều lời, chờ chị y tá tiến vào phát thuốc liền vui tươi hớn hở theo chị ấy đi luôn. Tần Ca vừa quay đầu thì thấy Trần Mẫn cầm một quả táo đã gọt vỏ trong tay.
Tần Ca nói: “Đưa cho chị.”
Cậu cười đưa cho cô.
Tần Ca cắn một miếng: “Em đi làm việc đi, đừng trông chị, chị có cô hộ lý ở cùng rồi.”
Trần Mẫn lắc đầu: “Em chờ bác sĩ kiểm tra phòng xong rồi đi, em đã xin ông chủ nghỉ hai tiếng.”
***
Chỉ lát sau, trưởng khoa Lưu dẫn theo một đoàn người đến, kéo rèm, trước tiên nhìn vết thương của Tần Ca rồi lại xem báo cáo xét nghiệm máu, nói: “Vậy ngày mai cắt chỉ rồi xuất viện được rồi.”
Tần Ca như trút được gánh nặng: “Vâng.”
Trưởng khoa Thái đứng trong nhóm người hơi chau mày, dường như nghĩ đến cái gì đó, nhỏ giọng nói: “Ngày mai để bác sĩ Bạch cắt cho cháu.”
“Không cần đâu ạ, ai cũng được.” Tần Ca từ chối.
Trong khoảng thời gian này, trên tầng này đã có nhiều lời đồn về cô và Bạch Khải Gia, cô không muốn làm phiền anh nữa.
Trưởng khoa Lưu lắc đầu, dùng bút chỉ thực tập sinh đứng cuối cùng lần trước đổi thuốc cho cô, nói: “Nhưng ở đây không ai dám cắt chỉ cho cháu.”
Trần Mẫn vừa nghe liền nóng vội: “Vì sao không dám chứ? Chị cháu có gì không ổn ư?”
Cả đám người cười ầm lên, trưởng khoa Thái nâng tay: “Quyết định thế nhé, sáng sớm mai trước tiên hoàn thành hết thủ tục đi.”
Cô bé giường bên nghe nói Tần Ca được xuất viện, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy tiếc nuối, Trần Mẫn cảm thấy mình như vậy là không được, gọt một quả táo đưa qua: “Em gái, chị anh được xuất viện là chuyện tốt.”
Cô bé nói: “Vậy sau này không ai nói chuyện với em, cũng không được ngắm trai đẹp nữa.”
Trần Mẫn chưa bao giờ tiếp xúc với con gái háo sắc nên không biết nên nói gì, Tần Ca nói một câu: “Sao phải vì một cái cây mà bỏ cả khu rừng.”
Mắt cô bé sáng lên: “Vâng!”
***
Sáng sớm hôm sau Trần Mẫn đã tới rồi, chạy trước chạy sau thu dọn đồ, cô hộ lý cùng lắm chỉ giúp Tần Ca mặc quần áo, chải đầu và cười nói: “Rất ít có người sống thoải mái như cháu, Tiểu Ca ạ. Bác sĩ Bạch rồi em trai, tranh nhau cướp việc, cô cũng không thể không biết xấu hổ mà nhận tiền lương được.”
Lời này bị Trần Mẫn nghe thấy, hỏi: “Chị ơi, bác sĩ Bạch cũng lên đây à?”
“Chị và cậu ấy là bạn cấp ba, cậu ấy lên chăm sóc một chút.” Tần Ca giải thích như vậy.
“Vâng.” Trần Mẫn gật đầu.
Chờ thủ tục xong xuôi nhưng vẫn chưa có người lên cắt chỉ. Trần Mẫn khó hiểu, hỏi Tần Ca có phải là họ muốn mình đưa thêm tiền không. Tần Ca chỉ một cái ghế: “Em ngồi đây chờ, chị đi xem xem.”
Cô đi đến phòng y tá, nghe thấy nhóm y tá lôi kéo bác sĩ nói vẻ rất bí mật, chỉ có thể nghe thấy loáng thoáng “tầng bốn”… “đánh nhau”…
Tần Ca đi tìm trưởng khoa Thái, ông cũng không kiến trì muốn bác sĩ Bạch cắt chỉ, kéo tay áo nói: “Để chú cắt chỉ cho.”
Tần Ca được dẫn vào phòng khám nhỏ, cô nằm trên giường, nghe thấy động tĩnh bên ngoài rất lớn, dường như có rất nhiều người chạy về phía cầu thang, tranh cãi ầm ĩ: “Dưới tầng đánh nhau, nhanh đi xem!”
“Đánh cái gì?”
“Nghe nói là chữa bệnh sự cố đem nhân lộng tàn phế.”
……
Tần Ca nói: “Chờ một chút.”
Cô ngồi dậy, cúi đầu đi dép lê, vội vội vàng vàng không thể đi được, trưởng khoa Thái ngăn cô: “Không có chuyện gì lớn, cháu đừng đi, miễn cho bị đυ.ng vào vết mổ.”
“Là Bạch Khải Gia ạ?” Cuối cùng cô cũng đi được dép.
“Không phải.” Trưởng khoa Thái đẩy kính.
“Vâng, cháu đứng xa xem một ít rồi sẽ quay lại. Phiền chú vậy.”
Cô vội vội vàng vàng xuống tầng, dép lê vất vả lắm mới đi được cũng tung ra, nằm trên bậc thang. Tần Ca mặc kệ, chạy chân trần cảm giác ruột trong bụng đều hướng về phía ruột thừa chen chúc, chen chúc phát đau luôn. Trướng phòng y tá đã bị người đứng kín, không nhìn thấy y tá bác sĩ đâu, chỉ toàn là người đứng hóng chuyện.
Tần Ca khom người chen vào trong, mọi người đứng xem đều không chê chuyện lớn, không để ai chen vào, trong vòng người truyền ra tiếng cô Trần kêu khóc. Tần Ca như bị sét đánh, nghe thấy bà kêu lên: “Họ Bạch, cậu chữa hỏng ông nhà tôi rồi, tôi liều mạng với cậu!”
***
Bạch…… bác sĩ Bạch…… Bạch Khải Gia!
“Nhường đường một chút!” Tần Ca nói lớn, gạt tay người khác chui vào nhưng đám đông rất chắc chắn, cô không thể chen được, buồn bực muốn chui qua chân người nào đó.
Bỗng nhiên có một đôi tay giữ lấy cô, dẫn cô đi vào. Tần Ca nhìn lại, lòng trùng xuống hẳn: “Lục Thiên?”
“Đi thôi, anh đưa em đi lên.” Lục Thiên không cho cô quay đầu, gần như là áp cô ra ngoài.
Tần Ca ôm bụng kêu đau, Lục Thiên buông lỏng tay, cô nhanh chóng quay đầu, vừa nhìn đã thiếu chút nữa kêu lên.
Bác sĩ, y tá và bảo vệ đứng thành một vòng, đứng giữa là người đêm hôm đó ngồi xổm dưới đất đi giày cho cô, cho cô mượn bả vai, cùng cô vượt qua đau đớn – Bạch Khải Gia. Giờ phút này anh mặc chiếc áo blouse cô rất quen thuộc, khuôn mặt trầm tĩnh nhưng tay anh đang chảy máu, nhuộm đỏ áo trắng trên người.
Lục Thiên còn chưa kịp bắt người lại, Tần Ca đã đứng bên cạnh Bạch Khải Gia, y tá Diệp nhìn choáng váng: “Sao chị ấy lại ở đây?”
“Đừng đứng ở đây.” Bạch Khải Gia chau mày nói, quay đầu tìm Lục Thiên.
“Mình không đi.” Tần Ca đang cầm tay cô, lòng bàn tay bị cắt một vết rất sâu, máu đỏ đang tràn ra bên ngoài,
Da đầu Tần Ca run lên, không xác định được liệu có tổn thương đến động mạch không, đây là con tay cầm dao đó!
Bạch Khải Gia đưa tay giấu sau lưng, nói nhỏ: “Không sao.”
Cô Trần cầm dao gọt trái cây trong tay, tức đỏ mắt nói: “Họ Bạch, hôm nay tôi sẽ phế tay cậu, bồi thường cho ông nhà tôi!”
Các bác sĩ khoa chỉnh hình khuyên bà: “Chị đừng xúc động, chuyện không như chị nghĩ đâu.”
Bên cạnh bà ta còn có rất nhiều người giúp đỡ, những người đó dùng tiếng địa phương nói chuyện, cô Trần liền đặt dao lên cổ mình, rống lên: “Hôm nay nếu không làm rõ tôi sẽ chết ở đây, để mọi người cho tô công bằng!”
“Buông dao ra!” Trưởng khoa Lưu che chở trước mặt Bạch Khải Gia: “Có chuyện gì từ từ nói, tất cả đều có thể xử lý!”
Hiển nhiên cô Trần không nghe lọt, khóc lóc om sòm: “Các người trả tay cho chồng tôi. Vốn đang tốt, làm phẫu thuật đúng là làm chuyện xấu, đây chắc chắn là sự cố chữa bệnh, không có một trăm vạn bồi thường, tôi sẽ chết ở đây!”
“Tôi nói với bà một lần, bà nghe cho kỹ.” Bạch Khải Gia đứng thẳng lên, cũng không vì bị đứt tay mà tức giận, anh kéo trưởng khoa Lưu ra phía sau, nói rõ ràng: “Tôi chưa bao giờ cam đoan 100% là tay ông Vương giường số 43 có thể khỏi hẳn, mỗi bước trị liệu của tôi đều được các người đồng ý, cũng nói rõ từng chi tiết!”
“Chồng bà bị điện cao thế đánh trúng phải nhập viện, sau khi tỉnh lại cánh tay trái sưng nóng lên, từ khi nhập viện phẫu thuật hai lần, phẫu thuật đã được người nhà đồng ý. Phẫu thuật có nghĩa là chấp nhận nguy hiểm, người nhà ký tên vào đơn cũng có pháp luật làm chứng.”
“Vết mổ lần đầu tiên không tốt, phần lớn cánh tay bị hoại tử; hơn nữa còn có thể hoại tử hơn nữa, cho nên chúng tôi tiến hành thảo luận rồi cắt tay để đảm bảo cho các bộ phận cơ thể khác. Đây là việc bất đắc dĩ, tôi là bác sĩ phụ trách cũng rất tiếc nhưng tôi không thừa nhận mình có sai lầm gì trong quá trình chữa trị. Cũng xin các người hãy dùng lý trí, đừng áp đặt cảm xúc của mình, cho rằng có sự cố chữa bệnh, bệnh viện có cơ cấu thẩm tra, tôi đồng ý nhận thẩm tra để chứng minh trong sạch.”
“Thẩm tra cái con khỉ! Các người đều bao che người của mình, nghĩ tôi là đồ ngốc chắc!” Cô Trần càng nghe càng tức, giơ dao về phía trước, các bác sĩ kéo Bạch Khải Gia ra sau, dao của cô Trần dừng ở áo blouse của Bạch Khải Gia, rạch một vết dài.