"Không chỉ là đứa bé, cả vợ cũ của cậu, tôi cũng muốn nuôi."
"Cố Thành, cậu điên rồi à? Cậu thật sự nghiêm túc?"
"Tùng Quân, tôi rất tỉnh, tôi chưa bao giờ đùa cợt. Không chừng cuối năm cậu sẽ nhận được thịp cưới của chúng tôi."
Lời nói khẳng định, chắc nịch, gương mặt vô cùng nghiêm túc của Cố Thành làm Tùng Quân cứng đơ người. Quen biết Cố Thành đã nhiều năm, những lời cậu ta thốt ra chắc chắn thực hiện cho bằng được. Quân cảm thấy bứt rứt, cảm xúc khó diễn tả đang len lỏi giữa l*иg ngực, thật sự rất bức bối không hiểu rốt cuộc là gì? Dường như Quân không muốn Cố Thành qua lại với Mộc Miên.
Quân càng không muốn Cố Thành sẽ trở thành ba của con trai anh.
Quân liếʍ nhẹ bờ môi, anh nuốt một ít nước bọt, yết hầu dưới cổ liền nâng lên hạ xuống nhìn vào càng làm bản thân thêm phần quyến rũ, Tùng Quân giả vờ điềm tĩnh, thờ ơ nhưng thật chất trong lòng lửa cháy hừng hực. Dáng vẻ kiêu ngạo, Quân nhếch mép hỏi.
"Hai người đã chính thức đến với nhau rồi?"
Cố Thành tựa lưng ra sau ghế, bắt chéo chân, hai tay khoanh trước ngực, bộ dạng rất thoải mái, ánh mắt sâu thẳm nhìn Quân thẳng thắn trả lời.
"Vẫn chưa..."
"Nhưng tôi sẽ sớm nói với cô ấy."
Tùng Quân không màng đến câu sau, bản thân chỉ quan tâm đến hai chữ "vẫn chưa." từ miệng Cố Thành. Nếu nói như vậy thì giữa hai người họ chưa có gì xảy ra?
Khóe môi Quân khẽ nâng lên, mặc dù trước đây rất ghét Mộc Miên nhưng chung sống với cô 3 năm cũng hiểu được chút ít tính cách của Miên. Mộc Miên chắc chắn sẽ không dễ dàng tiếp nhận tình cảm của ai. Nếu là Cố Thành bạn thân chồng cũ có lẽ Miên sẽ phải suy xét lại.
Con người Mộc Miên làm sao có thể yêu bạn thân của chồng cũ chứ? Không thể nào, điều đó là không thể. Quân đắc ý nghĩ thầm trong lòng.
Sau một hồi đăm chiêu, Tùng Quân thở dài, cơ thể dần thả lỏng, vẻ mặt u ám nãy giờ cũng đã không còn, Quân giả vờ hững hờ đáp.
"Được thôi, dù sao chúng tôi đã ly hôn, Mộc Miên có tới với ai cũng tùy cô ấy."
"Trương Tùng Quân tôi không quan tâm."
"Nếu hôm nay cậu đã không rảnh vậy tôi về trước đây, không làm phiền, tạm biệt."
Dứt lời, Tùng Quân thong thả đứng dậy khỏi ghế, bác sĩ Cố chưa kịp trả lời thì chuông điện thoại đột nhiên reo, Cố Thành luồng tay vào túi quần rút ra xem hiện thị trên màn hình là tên của Mộc Miên, đúng ngay lúc ánh mắt của Tùng Quân nhìn xuống. Hai tay Quân đã cuộn chặt trong túi quần.
"Nghe đi."
Giọng nói lãnh đạm, vừa dứt câu Quân xoay người bước đi, rời khỏi phòng làm việc với tâm trạng đầy phiền muộn.
Cố Thành nghiêng đầu nhìn theo bóng lưng Tùng Quân dần khuất xa, khóe môi mỏng nâng lên, bật cười nhẹ, lẩm nhẩm. Tùng Quân, cậu tưởng tôi không biết cậu đang nghĩ gì? Nếu có nhiêu đó tôi cũng không nhìn ra, sao có thể chơi với cậu hơn 10 năm trời. Muốn qua mặt tôi cậu nên học một khóa diễn xuất.
Cánh cửa dần dần khép lại, Cố Thành nới lỏng tầm nhìn, quay lại chiếc điện thoại, anh nhấc máy. Sau khi nói chuyện với Miên tầm hai phút, Cố Thành cũng nhanh chóng rời khỏi bệnh viện đến nhà Miên.
(...)
Tại một quán rượu.
Tùng Quân uống hết ly này đến ly khác, cảm giác thứ nước màu vàng sóng sánh khi uống vào vô cùng nhạt nhẽo, Quân chầm chậm nâng ly rượu lên trước mắt ngắm nghía, chẳng hiểu hôm nay thế nào mà đầu óc trống rỗng, uống cũng chả thấy ngon. Tùng Quân thở dài, sầu não đặt ly rượu xuống bàn, đứng dậy cầm áo định rời đi.
Bỗng dưng từ phía trước một bóng dáng vô cùng quen thuộc đi lại, không ai khác chính là Tiêu Nhi, trên người mặc đồng phục của quán rượu, nét mặt đã điềm đạm đi mấy phần. Trông thấy Quân, Tiêu Nhi tao nhã gật đầu chào, nhìn dáng vẻ bây giờ của Nhi khác hẳn lúc trước, Nhi khẽ cất giọng.
"Anh uống rượu một mình hả?"
Quân nhìn chằm chằm Tiêu Nhi, có vẻ gầy gò, hốc hác rất nhiều. Quân không ghét Tiêu Nhi chỉ là đối với người con gái này, hiện tại Quân đã chấp nhận buông tay. Khóe môi Quân cong lên, mặt chẳng vui cũng chẳng buồn, ảm đạm, anh gật đầu đáp.
"Ừ, bây giờ anh chuẩn bị về."
"Tiêu Nhi, dạo này em vẫn ổn chứ."
Nghe câu hỏi đột nhiên Nhi khựng lại, nơi ánh mắt lóe lên vẻ áy náy. Sau bao nhiêu chuyện Nhi làm thế mà vẫn còn được nghe chất giọng ấm áp của người đàn ông càng khiến Tiêu Nhi thêm phần day dứt, hai tay Nhi nắm chặt khay rượu nụ cười gượng gạo.
"Em...em vẫn ổn."
"Tùng Quân, thật ra lúc bác gái đuổi em đi, sau vài ngày có cho người đến tìm em, bác đã rút đơn kiện và cho em một khoản tiền để trang trải cuộc sống về sau khi đứa nhỏ chào đời."
"Hiện tại em làm ở đây để kiếm thêm..."
Tùng Quân nghe xong nín thinh gật gật đầu, cũng không biết nên nói gì. Tiêu Nhi bối rối im lặng một lúc thì nói tiếp.
"Tùng Quân, xin lỗi anh và bác gái rất nhiều, xin lỗi đã chen chân vào gia đình anh. Anh hãy tha lỗi cho em, có được không?"
"Tiêu Nhi, tất cả là lỗi của anh, em không cần cảm thấy áy náy, bây giờ hai chúng ta đều ổn, chỉ cần sống tốt là được."
Tiêu Nhi cúi gằm đầu kìm nén những giọt nước mắt đang trực tràn ở khóe mi. Nhi mím chặt môi, Quân không nói gì thêm lẳng lặng sải chân vừa bước đi, Nhi ngẩng mặt nói thêm vài câu.
"Quân, cô gái mẹ anh chọn thật sự rất tốt..."
Câu nói mang ẩn ý, dứt lời Tiêu Nhi bước đi thật nhanh, hòa vào dòng người trong quán rồi mất hút. Tùng Quân sững sờ, đứng ngây ra như kẻ mất hồn.
"Tốt ư? Nhưng tiếc là anh đã đánh mất..."
(...)
2 tuần sau đó.
Buổi tối.
Bác sĩ Cố ghé qua nhà Miên đưa đồ, thấy Bắp chưa ngủ Cố Thành ẵm cậu nhóc đi lòng vòng, rồi ngồi xuống ghế, ở góc bàn có ly sữa, do sơ ý cùi chỏ Cố Thành quơ làm đỗ hết vào đùi anh.
"Cố Thành, anh không sao chứ?"
"Không sao, không sao."
"Để em bế con, anh vào tắm đi, em xuống nhà kiếm đồ cho anh thay."
Mộc Miên đưa tay ẵm Bắp, Cố Thành gật đầu đi vào phòng tắm, Miên xuống nhà tìm đồ, cũng may Miên mượn được bộ đồ của anh tài xế.
Lúc đi lên Miên thấy điện thoại Cố Thành để trên góc bàn chuông reo inh ỏi, Miên bước lại gần nhìn, 7 cuộc gặp gỡ màn hình hiển thị tên Quân.
Mộc Miên định không quan tâm nhưng chuông lại tiếp tục reo, dường như có việc gấp, bất giác Miên cầm lên nghe.
"Alo."
"Mộc...Mộc Miên? Cố Thành đâu, sao cô lại nghe máy."
"Cố Thành đang tắm."
"Đang tắm? Mộc Miên, hai người đã làm cái gì mà cậu ta đi tắm?."