Chương 1

Lúc ở bên nhau, Giang Nghiêu hay kể cho tôi nghe cậu ấy có một gia đình rất phức tạp.

Buồn cười thật, có gia đình giàu có nào mà không phức tạp.

Lúc đó tôi chỉ muốn tán tỉnh cậu ấy, gật đầu chiếu lệ: “Ngoan, dù có phức tạp đến đâu cũng không ngăn cản được em ở bên anh.”

Giang Nghiêu rất cảm động và đồng ý làm bạn trai của tôi ngay lập tức.

Rồi ngày hôm sau cậu ấy bị mất trí nhớ do tai nạn xe hơi.

Khi bệnh viện gọi đến, tôi vẫn đang hào hứng trò chuyện với bạn thân ở quán bar: “Cậu có biết trên đời này cái gì cứng nhất không?”

"Kim cương?"

"Không, là tuổi 18 ——"

Tôi còn chưa nói xong, điện thoại di động đặt trên bàn đột nhiên vang lên.

Điện thoại đã được kết nối, bên kia truyền đến một giọng nam xa lạ: "Xin hỏi phải điện thoại của cô Tần Thời Vi không?"

Giọng nói này có chút trầm thấp, nghe rất êm tai hòa cùng tiếng nhạc ầm ĩ trong quán bar.

"Là ai vậy?"

Anh ta không trả lời câu hỏi của tôi mà nói với giọng bình tĩnh: "Xin hãy đến bệnh viện trung ương càng sớm càng tốt.Giang Nghiêu đã xảy ra chuyện."

“?”

Tôi vừa có một người bạn trai cún con chưa được 24 giờ. Đã xảy ra chuyện à?

Tôi bắt taxi đến bệnh viện, tìm đến phòng Giang Nghiêu đang nằm, trên trán cậu ấy băng bó và trên khuôn mặt trẻ trung tuấn tú có vài vết xước.

Có một người đàn ông đứng cạnh giường bệnh, cao gần 1,9 mét, mặc vest, đi giày da, vẻ mặt nghiêm nghị.

Nghe thấy tiếng động, Giang Nghiêu ngẩng đầu nhìn tôi: “Mẹ, mẹ đến rồi.”

"?"

Tôi không thể tin được, "Cậu gọi tôi là gì??"

“Mẹ.” Cậu ấy hơi cau mày, bối rối nhìn tôi, “Mẹ sao vậy?”

Tôi tức giận, vừa định xắn tay áo lên cãi nhau với cậu ấy, người đàn ông đứng cạnh giường bệnh như bức tượng cuối cùng cũng di chuyển.

Anh ta giơ tay lên, dừng lại trước mặt tôi, khẽ gật đầu: “Cô Trần, có chuyện gì chúng ta ra ngoài nói chuyện nhé.”

Người đàn ông đeo một chiếc đồng hồ trên cổ tay, một chiếc Patek Philippe trị giá hàng triệu USD.

Anh ta trông nhiều nhất chỉ khoảng hơn ba mươi tuổi, mái tóc được tạo kiểu tỉ mỉ và khuôn mặt rất nổi bật.

Sống mũi cao, đôi môi mỏng hơi mím lại, khi ánh mắt đó nhìn tôi, không hiểu sao có chút dò xét và lạnh lùng.

Sau khi đóng cửa phòng bệnh, đứng ở hành lang bệnh viện, anh ta nói với tôi rằng Giang Nghiêu bị tai nạn xe cộ đập vào đầu, hiện tại trí nhớ hỗn loạn nên cậu ấy nhận tôi là mẹ kế của cậu ấy.

Tôi "Ồ" và nói: "Tên của quý ông đây là?"

"Tôi tên Giang Từ."