Edit:Ninh Hinh
Kể từ đêm đó, Hứa Khuynh Tích hiếm khi gặp Côn Tế ở nhà, buổi sáng không dậy nổi, buổi tối đi Nguyên Dạ không về.
Sự trốn tránh này của Côn Tế,anh hoàn toàn có thể lý giải, có thể là do cô chưa chấp nhận được chuyện phát sinh đêm đó.
Vốn dĩ, đó không phải là cách hành xử mà cô nên có.
Lúc này đột nhiên anh lại nghĩ tới vẻ mặt Côn Tế khi lên giường, hai má cô đỏ bừng, hai mắt ẩm ướt đặc biệt vô cùng quyến rũ.
Bất giác nhíu mày, tốc độ về nhà cũng nhanh hơn.
Đến trước cổng,hoàn toàn không nghĩ tới hôm nay Côn Tế sẽ ở nhà.
Cô lại giúp cậu bé nhà bên lấy chiếc máy bay không người lái, đại thụ xanh um, cành lá tốt tươi, cánh tay mảnh khảnh của cô đang tìm kiếm giữa những chiếc lá, đôi chân ở trên cầu thang dịch tới dịch lui.
Hứa Khuynh Tích chậm rãi đi tới, ngẩng đầu nhìn cô, anh nhẹ giọng nói: "Để tôi giúp em."
Côn Tế không ngờ hôm nay anh lại tan học sớm, dừng một chút, cô lạnh nhạt nói: "Không cần "
Cuối cùng cũng chạm vào một bộ phận của chiếc máy bay không người lái, cô bất chấp tất cả dùng lực lôi nó ra bên ngoài, cánh tay theo đó cũng bị cây nhỏ cắt qua vài đường.
Hứa Khuynh Tích vừa thấy liền cau mày.
Hoàn toàn không để ý, Côn Tế cầm lấy chiếc máy bay không người lái leo xuống thang.
"Này, kỹ thuật điều khiển của em có thể cải thiện được không?" Vẻ mặt Côn Tế hung ác "Cây đại thụ của chị vừa nói là nó rất không muốn nhìn thấy chiếc máy bay này dừng ở trên đây một lần nào nữa."
Còn rất hài hước, cậu tiếp nhận chiếc máy bay rồi mỉm cười nhìn Côn Tế.
Côn Tế hung dữ: "Phải khiến nó bay cao và xa nữa."
"Vâng." Cậu gật gật đầu, nhìn vết thương trên cánh tay cô, cậu nói "Chị... chảy máu."
Côn Tế tiếp tục hung dữ: "Thế nào."
Cầm chiếc máy bay trên tay, cậu nhìn về phía Hứa Khuynh Tích nghiêm túc nói: "Anh...bôi thuốc cho chị."
"Không cần đâu." Côn Tế nhún vai:"Về nhà đi nhóc."
Nói xong, cô quay người đi về phía cửa biệt thự mà không thèm quay đầu nhìn lại.
"Không sao, trở về đi." Hứa Khuynh Tích cúi đầu sờ sờ đầu cậu, sau đó yên lặng đuổi kịp bước chân Côn Tế.
Cô đi đến phòng khách rót nước, Hứa Khuynh Tích vừa lúc tìm được hộp thuốc liền đi tới bên cô "Ngồi xuống đi.".
TruyenHDCôn Tế uống xong nước thì bắt đầu trào phúng: "Không có bạn gái thật khác, mỗi ngày đều đúng giờ trở về."
"Ừ." Hứa Khuynh Tích ngồi trên ghế sô pha, thúc giục: "Lại đây."
Côn Tế không để ý tới anh,sau khi buông ly nước thì muốn đi lên lầu.
Hứa Khuynh Tích cố nhấn mạnh hơn: "Lại đây."
"Anh quản được tôi sao?" Côn Tế quay đầu lại nhướng mày liếc anh một cái.
"Lại đây." Hứa Khuynh Tích dùng ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm cô.
"Anh nghĩ rằng điều đó sẽ khiến tôi sợ sao? Không sợ lại bị đánh à?" Côn Tế chậm rãi bước lại.
Thấy cô đi tới, Hứa Khuynh Tích lấy ra bông gòn cùng thuốc sát trùng vết thương ra: "Không sao cả,dù sao cũng bị đánh nhiều lần như vậy rồi."
Vết thương ở cánh tay trái, Côn Tế xoay qua để anh tùy ý xử lí.
Trên da thịt tái nhợt, Hứa Khuynh Tích giảm lực cẩn thận giúp cô bôi thuốc.
Sau khi bôi xong, tay cầm tăm bông của anh dừng lại, ngước mắt nhìn cô một cái, sau đó dùng một cái tay khác nắm lấy tay cô.
"Hứa Khuynh Tích, tôi thật sự rất ghét anh, anh có biết không?" Côn Tế nhỏ giọng lầu bầu.
Bởi vì anh luôn lạnh lùng với tôi, thích Khương Nguyệt còn sẽ dỗ dành cô ta, hoàn toàn không để ý rằng tôi cũng thích anh, khiến tôi oán hận.
"Ừm, tôi biết." Hứa Khuynh Tích trả lời.
"Ừ, thật sự rất ghét." Côn Tế lặp lại lần nữa, đồng thời trái tim cũng quặn đau.
"Ừ." Hứa Khuynh Tích nhẹ giọng trả lời, ánh mắt dừng ở trên tay cô.
Côn Tế luôn đeo một chiếc găng tay nhung đen ở đó,cũng dùng nó bóp cổ anh vô số đêm khiến anh rất đau đớn.
Nhưng giờ phút này anh lại im lặng nắm lấy nó.
Không nghĩ tới Hứa Hữu Ấm mừng sinh nhật sẽ mời mình, Hứa Khuynh Tích ngồi trong một góc Nguyên Dạ nhìn Hứa Hữu Ấm xã giao mà ở bên cạnh cô là một người đàn ông vô cùng cưng chiều nhìn cô ấy đắm đuối.
Nguyên Dạ có tất cả mọi thứ, mặt ngoài giống như một hiệu sách hoặc một cửa hàng tạp hoá đêm khuya nhưng khi đi vào khám phá nó thì sẽ phát hiện nơi này cái gì cũng có kể cả quầy bar để pha chế và lúc này Côn Tế đang ở đó bắt đầu pha chế rất nhiều loại rượu mà anh không biết tới.
"Bảo bối, cậu hát hay nhất, tới, tới làm một bài" Hứa Hữu Ấm bước đến quầy rượu với một ly rượu rỗng, và lấy một ly vải thiều martini do Côn Tế vừa mới pha xong.
"Tới không?" Côn Tế nhướng mày thích thú.
"Tới." Hứa Hữu Ấm hất cằm.
"Được." Côn Tế uống hết nửa cốc absinthe trên tay và bước ra khỏi quầy bar.
"Côn của tôi sẽ hát!" Hứa Hữu Ấm đi theo phía sau Côn Tế bắt đầu rêu rao.
Nguyên Dạ thậm chí còn có chỗ để ca hát, một chiếc bục cao được trang bị micro, có một người đang ngồi trên chiếc ghế đẩu phía sau cất cao giọng nói hỏi Côn Tế: "Hát gì đây Côn Côn?"
Hứa Hữu Ấm tất nhiên là giành trả lời trước: "Đương nhiên là Wild Eyes!"
Côn Tế nghiêm túc gật đầu, điều chỉnh micrô đến độ cao phù hợp rồi ngồi xuống.
Đoạn dạo đầu vang lên và khán giả lặng đi.
Côn Tế hát, lúc này hoàn toàn không có ánh đèn sân khấu, nhưng dường như tất cả ánh sáng đều như chạy về phía cô.
Giọng ca gợi cảm đến say lòng người cùng với điệu nhạc dance quyến rũ, trầm lắng và ấm áp.
Mỗi đoạn Côn Tế hát đều tự do buông thả.
"I need the highs you think you know..." Côn Tế hát, ánh mắt cô ấy nhìn về phía Hứa Khuynh Tích đang ngồi trong một góc.
Ánh mắt đó giống như lời bài hát trong Wild Eyes.
Trong sáng nhẹ nhàng không khỏi làm cho tim anh đập nhanh hơn, cảm thấy dường như chính mình tìm thấy thứ ánh sáng mà chính anh mong mỏi nhất trên thế giới này.