Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vây Tích

Chương 15: Trừ đi bao nhiêu cm chỉ có Côn Tế mới biết

« Chương TrướcChương Tiếp »
https://www.youtube.com/watch?v=KlmyfEG-c5c

Chương 15: Trừ bao nhiêu cm chỉ có Côn Tế mới biết

Đêm đó Hứa Hữu Ấm đã cho Côn Tế một ý tưởng tồi, không qua mấy ngày Côn Tế liền đem cái ý tưởng đó hành động.

Đêm khuya,sau khi đã sớm tính toán thời gian,cô nắm di động chậm rãi tiến vào phòng tắm của Hứa Khuynh Tích, cười như không cười mà nhìn người đang xối nước lạnh.

Hứa Khuynh Tích nghe được âm thanh thì ngẩng đầu, những giọt nước không ngừng chảy từ khuôn mặt đỏ bừng rồi chảy xuống cổ áo, anh nhìn người trong gương, trầm giọng hỏi: "Thú vị không?"

"Không..." Côn Tế thản nhiên giơ di động trong tay.

Đối với tất cả sự tra tấn kia của Côn Tế, Hứa Khuynh Tích anh nguyện nhận, nhưng không đồng nghĩa đến việc quá đáng như thế này, nhắm hai mắt hít sâu một hơi, anh nói: "Đi ra ngoài."

Côn Tế cười một tiếng, cúi đầu mở khóa màn hình di động, chậm rãi đưa ra một câu hỏi: "Anh nói... Bây giờ tôi đem bộ dáng hiện tại của anh gửi cho Khương Nguyệt, để cô ấy chạy tới cứu....."

Hứa Khuynh Tích tức giận, lại tiếp tục cảnh cáo cô một lần nữa: "Đi ra ngoài."

"Với bộ dáng này, để cô ta thấy được không?" Côn Tế click mở camera hướng về phía Hứa Khuynh Tích.

Ướŧ áŧ, mảnh khảnh, mê người, gợi cảm.

Trong mắt anh tràn đầy tức giận, giọng nói lạnh lùng, gắt gao: "Cút ngay."

Côn Tế nghiêng đầu nhìn anh: "Rất nhanh cô ta sẽ tới đây....."

Hứa Khuynh Tích nghe xong thì trực tiếp cất bước đi qua, mạnh bạo xoá sạch ảnh Côn Tế vừa mới chụp.

"Chúng tôi đã chia tay rồi."

Côn Tế ngước mắt lên ngạc nhiên nhìn anh.

Rõ ràng là đang rất khó chịu, đôi mắt đỏ hoe bởi du͙© vọиɠ đang đấu tranh trong mình nhưng vẫn cố kìm hãm: "Đừng liên lụy người khác vào chuyện của chúng ta."

Bọn họ đã kết thúc?

Kết thúc thật sự rồi sao?

Côn Tế không lại nghĩ thêm bất cứ điều gì khác, giờ phút này cô chỉ muốn phó mặt cho tất cả, cô nhón chân dùng sức mà hôn lên.

Ngay khi cô áp môi vào môi mình, lý trí của Hứa Khuynh Tích đã hoàn toàn sụp đổ, dòng điện lan tràn khắp cơ thể, mọi phản ứng đều bị mất khống chế.

"Ừm..." Côn Tế cảm thấy dưỡng khí trong l*иg ngực mình đang dần cạn kiệt, vội vàng đẩy anh ra dựa vào tường hít thở.

Nhìn cô kịch liệt thở dốc, Hứa Khuynh Tích cuối cùng cũng lấy lại được chút thanh tỉnh, khống chế sự xúc động của mình,anh chuẩn bị bước ra khỏi phòng tắm.

Thấy anh định rời đi, Côn Tế tiến lên vài bước rồi nắm lấy cổ tay anh lôi ra bên ngoài rồi đi một mạch về phía giường.

“Tôi sẽ gϊếŧ anh nếu anh không làm điều đó với tôi hôm nay.” Côn Tế trừng mắt nhìn anh rồi hét lên một cách mất kiểm soát.

"Cô cho rằng tôi sợ sao?" Giọng anh khàn khàn,trong đầu gần như trống rỗng.

"Cùng tôi làm, chúng ta một bước xoá sạch." Côn Tế trừng mắt nhìn anh, hốc mắt nhanh chóng đỏ bừng "Như vậy được không?"

Cho anh một sự giải thoát, như vậy được rồi chứ?

Côn Tế kìm lại cảm xúc của mình, nắm lấy bàn tay anh, cô mỉm cười "Có lời mà đúng không."

Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vẻ mặt không sao cả của Côn Tế, đột nhiên khẽ cười một tiếng, sau đó dùng sức đem người trước mặt ném lên trên giường.

Ngay khi đạt được ý nguyện, Côn Tế nằm trên giường vừa muốn cười lại vừa muốn khóc.

Cười vì rốt cuộc cô cũng có ngày chiếm hữu được Hứa Khuynh Tích.

Khóc là vì chỉ có điều kiện này mới có thể đả động được đến anh.

Cô giấu nước mắt, duỗi tay dùng sức hôn lên môi anh.

Hứa Khuynh Tích đem áo quần toàn bộ cởi ra, sau đó bắt đầu cởi cúc áo ngủ của Côn Tế.

Thẳng cho đến khi nội y của cô hiện ra ở trước mắt, anh mới dừng lại động tác, nín thở nhìn.

Sự đầy đặn nhấp nhô dường như toát ra một mùi thơm êm dịu làm say lòng người.

"Tắt đèn..." Côn Tế rũ mắt nhìn khuôn mặt đang dừng trước ngực mình, cô nhẹ giọng yêu cầu.

Hứa Khuynh Tích ngước mắt lên nhìn Côn Tế, hai má cô lúc này hồng hồng, ánh mắt tràn đầy sự ngượng ngùng.

Côn Tế cảm nhận được ánh mắt của anh, mất tự nhiên mà quay đầu sang một bên, cần cổ trắng noãn nhanh chóng xuất hiện ngay trước mắt.

Nhắm mắt lại, sau đó mở mắt cúi người ấn tắt công tắc trên đầu giường.

"Cạch."

Xung quanh là một mảng tối đen.

Buông tay đang giữ chặt cổ tay anh.

Hứa Khuynh Tích chậm rãi đặt tay lên ngực phải của cô hoàn toàn không dám làm càn.

Trong bóng đêm,anh chăm chú nhìn Côn Tế cong người cởi bỏ nội y.

Nội y bị cởi bỏ, hai quả đào trắng noãn mềm mại cứ vậy mà phơi bày ra trước mắt.

Hứa Khuynh Tích không nhúc nhích nhưng tim đập dường như nhanh hơn.

Côn Tế dùng tay che lại, một cái tay khác nắm lấy gáy anh áp xuống "Đừng nhịn."

Không biết vì nguyên do gì đã khiến anh muốn nói lời xin lỗi với Côn Tế.

"Ừm..." Côn Tế bị kí©h thí©ɧ mà than nhẹ.

Quên mất hô hấp, trái tim như vọt tới cổ họng, lại tựa như có một thứ độc dược nào đó tiêm vào trong não làm anh mê đắm muốn ngừng mà không ngừng được,hoàn toàn đánh mất đi chính mình.

Cố chịu đựng du͙© vọиɠ đang dâng trào trong cơ thể, ngón tay run rẩy tiếp tục thăm dò cho đến khi chạm đến chỗ khiến toàn thân Côn Tế run rẩy cong người lên, lúc này mới tìm được chìa khóa.

"Không được..." Côn Tế nhẹ giọng cự tuyệt.

"Không được cái gì?"

Đôi mắt Côn Tế ươn ướt, cô cắn môi "Không được chạm...vào...đó"

"Có hối hận không?" Hứa Khuynh Tích đem vật cứng rắn để ở phía dưới Côn Tế.

"Không hối hận." Côn Tế nhắm mắt.

Hứa Khuynh Tích nhìn thấy nụ cười mờ nhạt bên khoé môi cô.

Mới vừa đi vào, đau đớn như muốn xé rách cơ thể cô làm hai, trong nháy mắt toàn thân là một mảng lạnh lẽo.

Cô không dám nhìn, không dám nhìn vẻ mặt của Hứa Khuynh Tích lúc này, bởi vì anh tuyệt đối sẽ không có biểu hiện mà cô muốn nhìn thấy nhất.

"Anh... Có thể ôm lấy... Tôi sao?" Chờ khi toàn bộ của anh đi vào, Côn Tế nuốt xuống nức nở, giọng cô run run, càng nói thì giọng càng nhỏ.

Hứa Khuynh Tích cúi xuống ôm lấy cơ thể lạnh lẽo đó, anh im lặng bất động.

Nước mắt của Côn Tế cuối cùng cũng không kìm được mà trào ra, cô đưa cánh tay lên ấn mạnh vào mắt mình.

Khi nhìn thấy điều này,Hứa Khuynh Tích chỉ lặng lẽ thở dài, bỏ cánh tay cô ra khỏi mặt,anh cúi người hôn lên mắt cô.

"Tôi không làm, cô đừng khóc."

"Tôi chỉ là sợ đau mà thôi." Côn Tế ngoan ngoãn ôm lấy cơ thể ấm áp của anh.

Thật sự rất ít khi thấy cô có bộ dáng dịu ngoan như vậy ngoài những lần cô thϊếp đi trên đầu vai của anh.

Nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo nhất thời làm nguội lạnh một chút du͙© vọиɠ, Hứa Khuynh Tích im lặng ôm cô, để cô dựa vào ngực chính mình.

"Tiếp tục." Sau khi cơn đau đớn từ từ dịu đi, cô quay đầu há mồm cắn lấy vành tai anh.

Sau khi lại tiến vào, lý trí Hứa Khuynh Tích đã sớm quăng mất, không lại bận tâm điều gì khác, bắt đầu dùng sức di chuyển.

"Hứa Khuynh Tích... Hứa Khuynh Tích..." Côn Tế cảm thấy dòng điện mang theo kɧoáı ©ảʍ lên đến đỉnh điểm, cô muốn hét lên và khóc một cách kiêu ngạo.

Muốn hét lên rằng: Đêm nay qua đi, Côn Tế tôi sẽ không lại yêu anh, bởi vì tôi nếm đủ rồi, niềm hạnh phút ngắn ngủi như thế đã quá đủ.

Nhưng chính là hét không ra, giống như một người đắm chìm trong mộng cảnh, không thể nói bất cứ điều gì cô muốn.

Chỉ có thể vô ý thức mà rêи ɾỉ tên của anh.

Nhìn dáng vẻ bây giờ của Côn Tế, mái tóc rơi tán loạn ở trên gối đầu, mỗi lần va chạm, hai quả đào sẽ đung đưa theo những cú nhấp, gương mặt bị tìиɧ ɖu͙© nhiễm đỏ bừng, hai má ửng đỏ mê người, đuôi mắt quyến rũ cong cong.

Hoàn toàn không chịu nổi dáng vẻ này của Côn Tế, anh nhắm mắt lại ngửa đầu thở gấp.

"Ai làm cho anh thoải mái hơn?" Côn Tế nhìn khuôn mặt lạnh lùng đỏ bừng của anh, cuối cùng vẫn là nhịn không được muốn so đo.

Sau khi nghe thấy lời này, anh không nói lời nào, cúi xuống và hung hăng lấp kín miệng cô.

Côn Tế quay đầu cự tuyệt nụ hôn của anh, vẫn không từ bỏ mà hỏi: "Ai?"

Hứa Khuynh Tích mặc kệ cô, giữ eo cô đẩy ra đẩy vào, khiến cô không thể nói ra những điều mà mình không muốn nghe.

"Không... nhẹ một chút..." Côn Tế ễ mông muốn trốn "Có phải cô ta không làm anh sướиɠ như tôi đúng không?"

Hứa Khuynh Tích bị ép buộc, chỉ có thể đáp lại "Đúng vậy."

"Cũng đúng, dù sao dáng người của cô ta cũng chỉ như một tấm ván giặt đồ." Côn Tế đảo mắt, hiếm khi phun ra suy nghĩ trong lòng.

"Chỉ có cô." Hứa Khuynh Tích nói xong cúi sát vào ngực cô, anh mυ"ŧ mạnh.

Côn Tế sững sờ vài giây, cô cúi đầu cố gắng nhìn khuôn mặt anh nhưng lại không thấy được, nghĩ lại, trái tim bắt đầu nở hoa.

Chỉ có cô.

Động tác Hứa Khuynh Tích càng lúc càng nhanh, phản ứng cơ thể càng lúc càng mãnh liệt, Côn Tế dùng sức ôm anh, bắt đầu có chút sợ hãi cao trào muốn nuốt chửng chính mình.

"Côn Tế..." Hứa Khuynh Tích gần như muốn nổ tung.

"Côn Tế"

Pháo hoa rực sáng được bắn vào trong cơ thể Côn Tế.

Cô nhỏ giọng nức nở, dùng sức cắn mạnh vào cần cổ anh.

Sự say mê, sự tột cùng hay tất cả mọi thứ về anh như một thứ thuốc phiện tinh thần chết người cuốn hút cô chỉ muốn nuốt chửng anh vào cơ thể mình.

Một lần lại một lần, Hứa Khuynh Tích đem hoan ái kéo dài vô tận.

Cuối cùng một lần, Hứa Khuynh Tích sát vào bên tai Côn Tế, môi nóng rực chạm vào vành tai cô.

"Gϊếŧ tôi đi."
« Chương TrướcChương Tiếp »