Chương 6: "Phụ nữ như Dư Thù, rất nhiều người mơ ước"

Hắn ta dáng người cao cao, chân lại dài, rất nhanh liền đến trước mặt Dư Thù, mỉm cười: "Kiều phu nhân.”

Hai người tuy rằng chưa tiếp xúc, nhưng Lục Thiên Thanh từng đến nhà tìm Kiều Tấn Uyên, nên đã gặp qua, Dư Thù cũng không thể giả vờ không quen biết, chỉ đành gật đầu: "Lục tổng.”

Cánh tay Lục Thiên Thanh khoác áo Âu phục, cúc áo sơ mi cài rất tùy ý, mơ hồ có thể nhìn thấy cơ ngực. Người này cho dù tướng mạo hay dáng người đều tương đối xuất chúng, nhưng phía sau tai trái có một vết sẹo, rất dài, làm nhìn qua có chút dọa người.

Lục Thiên Thanh nhìn cô: "Vẻ mặt Kiều phu nhân hoảng hốt, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Lúc Dư Thù nhìn thấy hắn liền cố ý thu hồi cảm xúc, không nghĩ tới vẫn là bị hắn nhìn ra, ánh mắt người này thật sắc bén. Cô lắc đầu: "Không có việc gì, đột nhiên nhìn thấy Lục tổng nên rất kinh ngạc.”

"Ồ?" Lục Thiên Thanh cười nhìn cô.

Dư Thù vốn đã đề phòng hắn, thấy hắn có thần sắc tìm tòi nghiên cứu, càng không dám nói nhiều với hắn, chỉ nói: "Tôi tưởng anh và Tấn Uyên giống nhau, cũng là một..." Cô dừng một chút, nghĩ ra một cách nói tương đối uyển chuyển, "Người đối với công việc tràn đầy nhiệt huyết.”

Ý cười trong mắt Lục Thiên Thanh càng nồng đậm: "Chúng tôi làm cấp dưới, đương nhiên nhiệt tình không thể lớn hơn ông chủ, cách mưu sinh nơi công sở, Kiều phu nhân nhất định hiểu rõ. ”

Dư Thù vội vàng kết thúc cuộc đối thoại: "Tôi còn phải trở về làm việc, Lục tổng, tạm biệt.”

Lục Thiên Thanh đứng tại chỗ không nhúc nhích: "Kiều phu nhân đi thong thả.”

Mãi cho đến khi rời khỏi tầm mắt Lục Thiên Thanh, Dư Thù mới thở phào nhẹ nhõm. Văn Phương lặng lẽ hỏi: "Người đó là ai, thật là đẹp trai!”

Dư Thù nói: "Bạn bè...của chồng em. "Cô sợ Văn Phương truy hỏi, vội vàng nói, "Đi nhanh một chút, em muốn trở về xem kịch bản, em muốn đánh bại Trần Tinh Tinh!”

Sự chú ý của Văn Phương lập tức bị dời đi: "Đi, đi!”

Đến phòng làm việc, hai người tách ra, Dư Thù trở về văn phòng của mình. Cô cầm kịch bản lên, cố gắng tập trung. Đang xem đến đoạn mấu chốt, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên. Ánh mắt cô vẫn dừng lại trên kịch bản, đưa tay sờ một hồi, mới lấy được điện thoại di động. Cầm lên xem, trên màn hình hiển thị tên là Kiều Tấn Uyên.

Đây là ngày thứ ba hai người chiến tranh lạnh (do cô đơn phương khởi xướng), Kiều Tấn Uyên rốt cục chủ động gọi điện thoại tới, cuộc gọi này cô đương nhiên muốn nghe. Dẫu sao, công việc Kiều Tấn Uyên bận rộn còn có thể nhớ tới gọi điện cầu hòa, rất hiếm thấy.

Ngay trong nháy mắt khi kết nối, cô bỗng nhiên rất sợ hãi, sợ đối diện truyền đến thanh âm của Trình Uy.

Cũng may, bên kia là Kiều Tấn Uyên: "Dư Thù?”

"Ừm." Cô giả vờ lạnh lùng.

Kiều Tấn Uyên nói: "Tôi gửi em vài tấm ảnh, em xem vừa rồi có phải đã gặp họ ở trung tâm thương mại hay không.”

Dư Thù bối rối: "Hả?”

Tiếng WeChat tích tích tích, Kiều Tấn Uyên gửi tới bốn tấm ảnh, hai nam hai nữ. Dư Thù hoàn toàn nhìn không hiểu: "Những người này là sao?”

"Hung thủ của vụ án mạng kia còn chưa sa lưới, tôi tìm cho em mấy vệ sĩ, em ở trung tâm thương mại có phải gặp phải một trong số họ không?"

Cô nhớ tới bóng lưng nữ nhân kia mình nhìn thấy lúc trước, lúc đó có cảm giác bị nhìn trộm, nhưng vốn chỉ hoảng sợ thoáng nhìn thấy dáng người một chút, hình Kiều Tấn Uyên gửi đều là ảnh chính mặt, làm sao nhận ra được?

Cô vẫn còn đang cố gắng nhớ lại, Kiều Tấn Uyên đã bắt đầu mất kiên nhẫn: "Tôi sẽ nói với họ, để cho họ tránh xa em một chút, tránh quấy rầy em. Sau này sẽ không xảy ra chuyện như hôm nay nữa, em yên tâm.”

Những gì Dư Thù vốn định nói đều bị chặn ở cổ họng.

Kiều Tấn Uyên: "Còn việc nào nữa không? Nếu không còn, tôi cúp máy.”

Anh đợi một chút, Dư Thù còn chưa kịp trả lời, anh liền trực tiếp cúp điện thoại.

Dư Thù nhìn điện thoại di động đen xuống, trái tim cũng chìm xuống theo. Cuộc điện thoại này cô chỉ nói hai chữ cộng với một câu ngắn, liền kết thúc. Vốn đang chờ mong khâu "hòa giải" nhưng lại không có, Kiều Tấn Uyên vẫn chưa giải thích chút nào về hành vi cặn bã "nửa đêm bỏ vợ, đi gặp người phụ nữ khác", sở dĩ gọi điện thoại tới, hơn phân nửa là bởi vì Lục Thiên Thanh cùng anh nhắc tới việc gặp cô ở trung tâm thương mại.

Chuyện của hai vợ chồng, còn phải thông qua người ngoài để giao tiếp. A, cũng không tính là khơi thông, chỉ là anh đơn phương thông báo mà thôi, cô thậm chí ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không có.

.

Kiều Tấn Uyên cúp điện thoại, ném điện thoại sang một bên, tiếp tục lùa cơm. Anh ở phòng thí nghiệm bận rộn hơn nửa ngày, giờ mới có thời gian ăn cơm.

Lục Thiên Thanh nhìn điện thoại di động của anh một cái, chậc chậc hai tiếng: "Họ Kiều, tôi đột nhiên có chút hoài nghi.”

Kiều Tấn Uyên liếc nhìn anh: "Có chuyện thì nói.”

Lục Thiên Thanh vểnh chân lên, một bộ thần thái nghiêm túc nghiên cứu: "Lúc trước cậu đón Dư Thù về nhà, thật sự bởi vì cô ấy là con gái ân sư của cậu? Cậu không phải là thấy sắc khởi ý, cho nên trước tiên thủ hạ vi cường chứ? Nếu không nữ nhân ôn nhu xinh đẹp lại dễ tính này, làm sao có thể gả cho loại khốn kiếp như cậu?”

Kiều Tấn Uyên cầm lấy một túi văn kiện trên bàn ném qua: "Nói tiếng người.”

Lục Thiên Thanh giơ tay nhận lấy, đặt sang một bên, thần sắc bỗng nhiên nghiêm túc: "Đêm đó cậu bị gọi rời khỏi giường, mấy ngày nay không chỉ không về nhà, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi, cậu không cảm thấy mình quá đáng sao? Con gái người ta gả cho cậu, là vì mỗi ngày một mình ở nhà hiu quạnh? Còn có —— " Hắn tiến lại gần, hạ thấp thanh âm, "Phụ nữ như Dư Thù, rất nhiều người mơ ước, cậu cẩn thận đi.”

Nói xong hắn liền đứng lên: "Phòng thí nghiệm bên kia tôi sẽ theo dõi, cậu mau về nhà một chuyến.”

"Tôi...".

"Tôi cái gì? Cậu chuyên nghiệp hơn tôi à? Đánh rắm! Lão tử đều đã học qua những thứ cậu học, năm đó còn đoạt được nhiều giải thưởng hơn cậu!”

Kiều Tấn Uyên: "..."

Lục Thiên Thanh tiêu sái rời đi. Kiều Tấn Uyên thu dọn hộp cơm, nhìn đồng hồ, đã là bốn giờ chiều. Lời nói của Lục Thiên Thanh còn vang vọng bên tai, anh bỗng nhiên nhớ tới tình hình năm đó Kiều Húc theo đuổi Dư Thù, lập tức đứng dậy cầm chìa khóa xe xuống lầu.

Đang đi đường, đi qua ngã tư đầu tiên, vốn nên rẽ trái, đó là đường về nhà. Sau khi anh lái xe ngang qua, bỗng nhiên nghĩ đến Dư Thù có thể còn chưa tan tầm, lại đi một vòng rẽ phải. Lúc 5:30, anh đến cửa phòng làm việc, đậu xe bên lề đường.

Dư Thù vừa vặn cùng các đồng nghiệp đi ra, chuẩn bị ra bãi đậu xe, liếc mắt một cái liền nhìn thấy xe của anh.

Cô sửng sốt một chút, Kiều Tấn Uyên đến đón cô tan tầm?

Kiều Tấn Uyên vốn định đón người liền rời đi, anh còn rất nhiều việc phải làm, ai ngờ Dư Thù lại ngây ngốc đứng ở nơi đó, không có ý định muốn đi qua. Anh cho rằng cô không nhận ra, vì thế hạ một nửa cửa sổ xe, bấm còi.

Dư Thù như trong mộng tỉnh lại, vội vàng nói với đồng nghiệp: "Chồng tôi đến đón, tôi đi trước. "Liền chạy qua.

Còn lại một đám đồng nghiệp xì xào bàn tán, Kiều Tấn Uyên tuy rằng chỉ lộ ra nửa khuôn mặt nghiêng, nhưng vẫn có thể thấy được dáng vẻ anh tuấn lạnh lùng, cửa sổ thủy tinh không thể che giấu được khí thế "cấp trên" kia. Hơn nữa chiếc xe khiêm tốn xa hoa, phảng phất như đã chứng minh cho lời đồn từ trước đến nay —— Dư Thù thành công gả vào hào môn.

Trần Tinh Tinh đi cùng Dạ Hoa Thiên Thụ vừa vặn nhìn thấy cảnh này, hơn nữa liếc mắt một cái liền nhận ra biển số xe kia. Cô từng thấy Kiều Húc lái chiếc xe này, tất cả biển số xe Kiều Húc từng lái cô đều nhớ rõ. Lại nhìn bóng dáng người đàn ông tay đặt trên vô lăng, cô lập tức kết luận người này chính là Kiều Húc. Hơn ba năm không gặp, trên người nam nhân không còn hoạt bát như lúc đi học, cả người trầm tĩnh lại, càng thêm mê người.

Cô trơ mắt nhìn Dư Thù đi tới ghế phụ, mở cửa xe ngồi vào, xe lập tức khởi động, rất nhanh chạy ra khỏi tầm mắt mọi người.

Dạ Hoa Thiên Thụ bên cạnh nhìn Trần Tinh Tinh một cái, ánh mắt chuyển hướng nhìn phương hướng Dư Thù rời đi, môi giật giật, lại không phát ra thanh âm.

Dư Thù lên xe, lúc thắt dây an toàn thì phát hiện máy tính xách tay của Kiều Tấn Uyên để trên ghế sau, bên cạnh còn có một túi đựng quần áo. Động tác của cô dừng một chút, đây là ý muốn ở nhà?

Cô có chút vui sướиɠ, nhưng nhớ tới chuyện đêm đó và chiều nay, niềm vui lại nhanh chóng bị ủy khuất làm cho phai nhạt. Một đường về nhà cũng không nói gì, ngồi ở ghế phụ, chuyên tâm nhìn về phía trước, trong lòng vẫn chờ mong Kiều Tấn Uyên có thể nói chuyện với cô trước. Anh chịu tới đón cô, là chuyện tốt, Dư Thù quyết định, bất luận anh nói gì, chỉ cần anh chủ động mở miệng, cô liền tha thứ cho anh.

Nhưng người đàn ông thối này hiển nhiên không nhận ra tâm tư của cô, cô không nói lời nào, anh cũng không mở miệng. Chặng đường đã hơn nửa, trong lòng Dư Thù lại bắt đầu xoắn lại. Anh sẽ không định cứ như vậy không giải quyết vấn đề này đó chứ? Vậy những băn khoăn của cô rốt cuộc là như thế nào đây?

Lúc cô đang rối rắm, xe đã đến trước cửa tiểu khu, Kiều Tấn Uyên trực tiếp lái xe đến gara dưới hầm, xuống xe, cầm máy tính cùng quần áo ở ghế sau, xoay người nhìn thấy Dư Thù không nhúc nhích, anh nhẹ nhàng nhíu mày, đi đến ngoài cửa xe: "Sao không xuống xe? "

Dư Thù vẫn bất động.

Kiều Tấn Uyên nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, từ trong túi lấy ra một cái áo sơ mi của mình, xuyên qua buồng xe đưa cho cô: "Quần bị bẩn? "

Dư Thù: "? "

Chờ cô hậu tri hậu giác phản ứng lại, mặt lập tức đỏ lên, một nửa là xấu hổ, một nửa là tức giận. Kiều Tấn Uyên là người đàn ông thẳng như sắt thép, lại cho rằng cô bị dì cả đột ngột đến thăm, làm bẩn quần, cho nên không dám xuống xe!

Cô mở cửa, nhảy xuống xe, chạy về phía thang máy. Tay Kiều Tấn Uyên còn duỗi ra, thiếu chút nữa bị cửa xe kẹp lại, anh rụt trở về, quái lạ nhìn bóng lưng Dư Thù biến mất trong thang máy.

Dư Thù một đường chạy về nhà, tức giận nhốt mình trong phòng ngủ.

Một lát sau, cô nghe được tiếng Kiều Tấn Uyên vào nhà, đang suy đoán liệu anh có đi vào dỗ dành mình hay không, kết quả nghe được tiếng đóng cửa, anh thế nhưng cứ như vậy mà đi!

Cô tức giận đến nước mắt đều rơi xuống, còn không bằng không đến đón cô, cho người ta hy vọng, sau đó lại vô tình rời đi. Cẩu nam nhân!

Cô nhào lên giường, kéo chăn lên đắp toàn bộ mình lại. Ngôi nhà lớn như vậy lại trống rỗng, chỉ có một mình cô, sự cô đơn vô biên lan tràn ra, cô đứng dậy tìm tai nghe, mở phần mềm nghe nhạc, để cho tiếng hát làm êm dịu tâm tình.

Đợi đến khi danh sách phát lặp đi lặp lại một vòng, cuối cùng cô cũng bình tĩnh lại, rút tai nghe ra, rời khỏi giường.

Cơm ăn không vào, tức giận đến no rồi, cô nhớ tới trong tủ lạnh còn có xoài, chuẩn bị làm bánh pudding xoài. Chọn mấy quả xoài vừa to vừa chín, ôm vào trong ngực đi vào phòng bếp, phát hiện có nồi trên bếp đang nấu gì đó. Cô nghi hoặc đi qua, mở nắp ra, bất ngờ thấy bên trong là nước đường gừng.

#Tác giả có đôi lời:

Tác giả khiêm tốn như thường lệ cầu xin thu thập, nhìn tôi a các thiên sứ nhỏ, thật sự ngày càng không thể thốt nên lời.