Chương 4: Trong mắt đều phản chiếu ý muốn bức xé đối phương.

Đêm nay cảm xúc mạnh mẽ vô tận, dường như trở lại đêm tân hôn. Sau khi kết thúc, Dư Thù cả người bủn rủn rụt vào lòng Kiều Tấn Uyên, người đàn ông được thỏa mãn coi như săn sóc, dịu dàng ôm cô.

Dư Thù mệt mỏi đến mí mắt cũng không mở lên nổi, đang chuẩn bị đi ngủ, điện thoại di động của Kiều Tấn Uyên bỗng nhiên vang lên. Anh đưa tay lấy, Dư Thù nắm lấy tay anh, đặt trở lại trên người mình, trong giọng nói mang theo khẩn cầu: "Đừng nghe. "

Kiều Tấn Uyên do dự một chút, nằm xuống.

Nhưng mà đối phương lại không chịu bỏ qua, kiên trì gọi đến liên tiếp năm lần. Kiều Tấn Uyên không để ý tới Dư Thù đang ôm chặt nữa, đứng dậy cầm điện thoại di động nhận cuộc gọi: "A lô? "

Đối diện truyền đến một giọng nam: "Tấn Uyên, mẹ Khương Lan phải tiến hành phẫu thuật khẩn cấp, tôi cảm thấy anh cần lập tức đến bệnh viện một chuyến. "

Lúc này đã hơn hai giờ sáng, bên này hoàn cảnh thanh u, thời gian này lại càng yên tĩnh, Dư Thù đem thanh âm trong điện thoại nghe rõ ràng. Là một diễn viên l*иg tiếng, cô rất nhạy cảm với giọng hát, giọng nói của đối phương cô không quen thuộc lắm, nhưng nhận ra, đó là CEO công ty Kiều Tấn Uyên, Lục Thiên Thanh.

Khương Lan là ai? Mẹ cô ấy cần cấp cứu, tại sao Lục Thiên Thanh lại gọi điện thoại cho Kiều Tấn Uyên?

"Được, tôi lập tức đi." Phản ứng của Kiều Tấn Uyên nằm ngoài dự đoán của Dư Thù, nhưng lại nằm trong dự liệu.

Bất ngờ là cô không nghĩ rằng anh sẽ gặp một người phụ nữ khác vào ban đêm trước mặt vợ mình; trong dự liệu là bởi vì, nếu như Kiều Tấn Uyên không coi trọng người phụ nữ kia, Lục Thiên Thanh sẽ không có khả năng gọi điện thoại cho anh.

Cô mím môi không nói gì, hai tay duy trì tư thế bị anh vứt bỏ, rũ mắt nhìn ga giường, tầm mắt có chút mơ hồ.

Hôm nay Kiều Tấn Uyên tạm thời quyết định ở lại đây qua đêm, quần áo của anh đều ở trong công ty và trong nhà cũ, bên này chỉ có đồ ngủ. Anh thay quần áo ban ngày của mình, cũng không quay đầu lại và nói: "Tôi đi gặp một đối tác, em nghỉ ngơi cho tốt."

Dư Thù không đáp lại.

Nghĩ rằng cô bị điếc hay một kẻ ngốc? Đối tác nào cần gặp nhau vào ban đêm hoặc vào thời điểm quan trọng khi mẹ đối phương phẫu thuật?

Kiều Tấn Uyên đợi ba giây, không đợi được hồi âm, trực tiếp rời đi.

Dư Thù chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, nhìn dấu vết đầy người, bỗng nhiên cảm thấy mình thật thảm hại.

.

Kiều Tấn Uyên phi xe chạy tới bệnh viện, vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy cảnh người ngựa hối hả, không nghĩ tới lại rất yên tĩnh. Khương Lan ngồi ở trước quầy dịch vụ, một y tá đang ở bên cạnh nhỏ giọng nói với cô cái gì đó, sắc mặt của cô không tốt lắm, nhưng cũng không lộ ra chút hoảng hốt nào.

Qủa thật là người cứng rắn.

Lục Thiên Thanh vốn đang đứng trước cửa phòng y tá, nhìn thấy anh, liền nghênh đón. Kiều Tấn Uyên gật gật đầu với anh, hai người cùng nhau đi qua.

Hai người đều cao lớn anh tuấn, đồng thời dừng bước, một mảng lớn bóng tối lập tức bao trùm xuống. Y tá trẻ tuổi rõ ràng có chút tâm viên ý mã, thanh âm nói chuyện lại thấp hơn tám phần. Khương Lan vẫn nghe cô nói xong, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Kiều Tấn Uyên, ngữ khí thản nhiên: "Kiều đổng đến thật đúng lúc, luôn biết thừa dịp lúc người khác gặp nguy hiểm, anh thật đúng là quen việc dễ làm. "

Kiều Tấn Uyên không để ý tới sự châm chọc của cô, chỉ nói: "Cấp bằng sáng chế cho tôi, cung cấp máu cho mẹ cô nửa năm, lúc nào cần có thể tùy tiện gọi đến. "

Lục Thiên Thanh ở bên cạnh nói đùa, cố gắng hòa hoãn không khí: "Đương nhiên cũng không thể một lần rút quá nhiều ha, Kiều đổng chúng ta nhìn qua thật cường tráng, kỳ thật bên trong thân thể có chút hư nhược. "

Khương Lan cắn răng, đưa tay về phía Lục Thiên Thanh: "Đưa hợp đồng. "

Lục Thiên Thanh đã sớm chuẩn bị, đưa túi tài liệu đang cầm cho cô, lại săn sóc đưa một cây bút qua.

Khương Lan cầm lấy hợp đồng, lật một chút, liền ký tên mình lên.

Lục Thiên Thanh cùng Kiều Tấn Uyên đi lấy máu. Khương Lan con người này, bọn họ đeo bám hơn nửa năm, đối phương sống chết không chịu buông lỏng, nếu không phải mẹ cô ta đột nhiên bệnh nặng, lại là nhóm máu Rh hiếm thấy, bọn họ thật đúng là tìm không được điểm đột phá.

Rút máu xong, Kiều Tấn Uyên ấn tăm bông, ngồi trên ghế. Khương Lan đã đi theo đến phòng giải phẫu bên kia, Lục Thiên Thanh nhìn anh một cái, nói: "Vừa rồi ở nhà? "

Kiều Tấn Uyên "Ừ" một tiếng, cũng không hỏi anh làm sao đoán được, hai người kết bạn với nhau nhiều năm như vậy, rất nhiều lời không cần nói rõ.

"Trở về nên giải thích một chút đi." Lục Thiên Thanh vỗ vỗ bả vai anh, "Phụ nữ luôn đa nghi. "

Kiều Tấn Uyên ném tăm bông vào thùng rác, đứng lên: "Không cần, Dư Thù luôn rất hiểu chuyện. "

"Ai cậu cái tên thẳng nam sắt thép này —— "

"Trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai triệu tập hội nghị cấp cao, bắt đầu khởi động kế hoạch Thần Tinh, còn nhiều việc phải làm."

Lục Thiên Thanh nghe được mấy chữ "Kế hoạch Thần Tinh", sắc mặt liền ngưng lại. Anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài nhà cao tầng san sát, ánh đèn neon lóe lên, một tòa thành không ngủ, bao nhiêu người mơ mộng phất lên từ nơi đây, lại có bao nhiêu người đem thanh xuân chôn vùi ở nơi này. Anh thì thầm: "Chớp mắt đã 10 năm rồi."

Mười năm trước, kế hoạch Thần Tinh lần đầu tiên được khởi động, cuối cùng kết thúc với một tai nạn, hai nhà lãnh đạo gặp nạn.

Mười năm sau, các sinh viên của họ mạnh mẽ khởi động lại dự án với niềm tin độc nhất.

Hai người ra khỏi bệnh viện, mỗi người tự lái xe, Lục Thiên Thanh hỏi: "Về nhà? "

Kiều Tấn Uyên suy nghĩ một chút: "Quá muộn rồi, về sẽ quấy rầy cô ấy, tôi trở về công ty. "

Lục Thiên Thanh vừa thắt dây an toàn vừa nói: "Vẫn là trở về đi, Dư Thù có thể còn đang chờ cậu. "

Chồng bị người ta gọi ra khỏi giường lúc nửa đêm, người phụ nữ nào có thể ngủ?

Kiều Tấn Uyên khẳng định: "Không, cô ấy rất mệt mỏi, chắc chắn đã ngủ từ lâu rồi. "Nói xong anh không để ý tới Lục Thiên Thanh nữa, một chân đạp ga, cự tuyệt rời đi.

Lục Thiên Thanh bất đắc dĩ nhìn làn khói sau xe, nghĩ thầm: "Cậu cứ ngang ngược đi, rồi sẽ có ngày hối hận. "

.

Đêm đó Kiều Tấn Uyên bỏ lại Dư Thù một mình, mấy ngày sau cũng không có về nhà. Nếu là trước kia, Dư Thù sẽ tính tần suất, khi không có việc gì cũng sẽ quấy rầy anh, gửi wechat cho anh, gọi điện thoại, nhưng lúc này đây, cô cái gì cũng không làm.

Một mặt là thương tâm mất mát, mặt khác lòng tự trọng bị tổn thương.

Và không thể kiềm chế những nghi ngờ.

Cái tên "Khương Lan" này, ở trong suy nghĩ lặp đi lặp lại của cô, cơ hồ thành ma chú, luôn luôn quanh quẩn bên tai, nuốt chửng cảm giác vốn không an toàn. Cô cảm thấy mình không nên nghi ngờ, họ quen nhau 10 năm, kết hôn được 3 năm, Kiều Tấn Uyên chưa bao giờ có hành động nào làm cô nghi ngờ về mặt chuyện tình cảm với phụ nữ. Nhưng loại tín nhiệm này, một khi bắt đầu có kẽ hở, mà lại không được kịp thời tu bổ, rất nhanh sẽ biến thành khoảng cách.

Cô quyết định không chủ động liên lạc với Kiều Tấn Uyên.

May mắn thay, kỳ nghỉ của cô đã kết thúc và sẽ bắt đầu làm việc vào ngày mai. Bận rộn công việc, sẽ không có nhiều thời gian rảnh rỗi để suy nghĩ chuyện phiền lòng. Cô cười khổ nghĩ, nói không chừng có một ngày mình cũng sẽ biến thành tên cuồng công việc như Kiều Tấn Uyên.

Nơi cô làm việc được gọi là "Phòng thu thanh âm vào lòng tôi", được vị học tỷ thời đại học của cô thành lập, Ngụy Lan. Cô thực tập tại studio từ rất sớm, sau khi tốt nghiệp đã trực tiếp ký hợp đồng. Ngụy Lan thiên vị thanh âm của cô, giao cho cô vai nữ chính vài bộ phim hoạt hình, mà bản thân cô cũng không chịu thua kém, hiện tại trong ngành coi như là có chút danh tiếng.

Ngày hôm sau, cô lái xe đi làm sớm, vừa đến phòng thu, đã bị Chuyên gia thu âm Văn Phương kéo sang một bên. Dư Thù thấy cô thần thần bí bí, cho rằng có tin đồn gì đó, lại nghe cô nói: "Chị Lan đã lấy được bản quyền phim phát thanh của 《 gột rửa 》 (*《 gột rửa 》 bản raw)

Dư Thù nhướng mày: "Thật sao? "

《 gột rửa 》 là một IP lớn siêu nóng trong những năm gần đây, chuyển thể thành phim truyền hình, phim ảnh, anime lần lượt được phát hành, tỷ lệ phát sóng theo yêu cầu trên toàn bộ mạng lưới được dẫn đầu, chỉ thiếu bản quyền phim phát thanh truyền hình là không bán. Phòng thu Thanh âm vào lòng tôi tuy rằng cũng có không ít tác phẩm nổi tiếng, nhưng dưới tình hình cạnh tranh kịch liệt hiện tại, cũng không có quá nhiều phần thắng, không ngờ lại bị Ngụy Lan đạt được.

Văn Phương hạ giọng: "Nghe nói tác giả của 《 gột rửa 》 là Fan cứng của Dạ Hoa Thiên Thụ, Dạ Hoa Thiên Thụ em có biết không? "

Dư Thù nghi hoặc gật đầu. Dạ Hoa Thiên Thụ đương nhiên biết, đó là siêu sao trong giới l*иg tiếng, không chỉ có thanh âm dễ nghe, diễn xuất tuyệt vời, người còn vô cùng đẹp trai. Vấn đề là, không phải đang nói về bản quyền của các vở kịch phát thanh sao, tại sao đột nhiên liên quan đến Dạ Hoa Thiên Thụ?

Văn Phương túm lấy cánh tay cô, cố ý hạ thấp giọng nói, căn bản không giấu được tâm tình kích động: "Chị Lan cử Dạ Hoa Thiên Thụ đến chỗ chúng ta! "

"A?" Dư Thù kinh ngạc.

"Kinh ngạc không? Bất ngờ không? " Văn Phương trong mắt đều là bong bóng màu hồng phấn, "Dạ Hoa Thiên Thụ, thế nhưng lại trở thành đồng nghiệp của chúng ta, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy người! "

Dư Thù cũng có chút hưng phấn. Cũng không phải bởi vì Dạ Hoa Thiên Thụ lớn lên đẹp trai, mà là bởi vì anh ở phương diện l*иg tiếng phi thường có thiên phú, cô vẫn rất ngưỡng mộ, nghĩ đến sau này có thể tiếp xúc cùng học tập ở cự ly gần, đương nhiên nhịn không được cao hứng.

Văn Phương si mê một hồi, lại nói: "Tác giả của 《 gột rửa 》 vừa nghe được Dạ Hoa Thiên Thụ làm đạo diễn kiêm nam chính, lập tức bán bản quyền cho chúng ta. Hiện vấn đề đến rồi.. "

Dư Thù khó hiểu: "Hả? "

"Nữ chính a, tỷ tỷ!" Văn Phương hận sắt không thành thép lắc lắc người cô: "Nếu có thể lấy được vai nữ chính, quả thực chính là đỉnh cao của cuộc đời, em có thể tiến bộ nhanh thêm một chút được hay không! "

Dư Thù bị cô lắc đến choáng váng, vội vàng tỏ thái độ: "Cái kia. . . Em sẽ cố gắng một chút. "

Văn Phương ngừng lay cô, nghiêm túc: "Chị đã giúp em hỏi thăm, lần này nữ chính lựa chọn giữa em và Trần Tinh Tinh. Dư Thù, em nhất định phải đánh bại trà xanh kia, trở thành nữ chính định mệnh của thần tượng Dạ Hoa Thiên Thụ. "

Dư Thù cảm thấy lời này hơi kỳ lạ, đang muốn sửa lại, trợ lý của Ngụy Lan đi tới, kêu cô: "Dư Thù, Ngụy tổng bảo cô đến phòng làm việc của cô ấy một chuyến. "

Văn Phương nhéo nhéo ngón tay cô, thấp giọng nói: "Tám chín phần mười, là nói chuyện của nữ chính, Dư Thù em phải tranh thủ một chút. "

Dư Thù bị bóp đến nhíu mày, vội vàng đáp ứng, lúc này mới quay đầu nói với trợ lý Ngụy Lan: "Được, tôi lập tức đi qua. "

Lúc cô đến văn phòng Ngụy Lan, Trần Tinh Tinh đã ở đây, còn có một người đàn ông diện mạo anh tuấn, mặt mày ôn nhuận ngồi ở một bên. Cô liếc mắt một cái, nhận ra chính là Dạ Hoa Thiên Thụ, bản thân anh so với trong ảnh còn đẹp hơn. Thấy cô nhìn mình, Dạ Hoa Thiên Thụ cười dịu dàng với cô: "Xin chào. "

"Xin chào." Dư Thù vội vàng thu hồi ánh mắt, gọi Ngụy Lan trên ghế Tổng: "Chị Lan. "

Ngụy Lan gật gật đầu: "Ngồi đi. "

Dư Thù chọn một vị trí cách Dạ Hoa Thiên Thụ hơi xa ngồi xuống, Ngụy Lan đem chuyện phòng làm việc lấy được bản quyền phim truyền hình "Điêu Đãng" đại khái kể lại một lần, đương nhiên về việc mình đoạt lấy bản quyền như thế nào, dùng thủ đoạn gì, tất nhiên là tuyệt đối không đề cập tới, cuối cùng nói: "Chắc các cô đều biết Dạ lão sư, từ hôm nay trở đi, anh ấy chính thức gia nhập phòng làm việc của chúng ta, trở thành đối tác của tôi, cũng sẽ đảm nhiệm vai trò đạo diễn và nam chính của 《 gột rửa 》. Tôi cũng không cần nói thêm lời thừa thãi, gọi hai cô vào đây, là muốn chọn một vị nữ chính giữa hai người. Các cô đều có phong cách riêng, cũng đều tương đối ưu tú, tôi đều thích, nhưng vẫn phải xem có thích hợp với nhân vật này hay không để cùng với Dạ lão sư phối hợp. "

Dư Thù và Trần Tinh Tinh liếc nhìn nhau một cái, trong mắt đều phản chiếu ý muốn bức xé đối phương.

#Tác giả có lời muốn nói:

Nhớ kĩ trà xanh này, lát nữa sẽ thi đấu.

Thu thập cô ta, ô ô (T_T).