Nửa giờ sau, Tần Ngữ và Dư Thù mỗi người cầm một cái khăn khô ngồi trên sô pha lau tóc, Dạ Hoa Thiên Thụ thì ở phòng bếp hỗ trợ thay vòi nước.
Lúc trước một mảnh hỗn loạn, Dạ Hoa Thiên Thụ như đấng cứu thế từ trên trời giáng xuống, đầu tiên là tìm được công tắc chính xác, tắt nước. Sau đó lại dùng thời gian rất ngắn tìm được quản lý, mang Dư Thù đã oi bức đến đầu đầy mồ hôi cứu ra khỏi thang máy. Trong khi họ tắm và thay quần áo, anh đã đến cửa hàng gần khu phố, mua dụng cụ cùng vòi nước mới để thay.
Trong suốt quá trình, suy nghĩ của anh có thể nói là tương đối rõ ràng, ba lần năm chia hai liền ổn định lại cục diện.
Tần Ngữ tới gần Dư Thù, thấp giọng nói: "Người đàn ông này không tệ, cậu cân nhắc một chút. "
Dư Thù không nói gì nhìn cô ấy: "Cậu đừng cứ nhìn thấy đàn ông liền kêu tớ cân nhắc được không, bây giờ tớ là hàng khó bán đi rồi sao ? "
"Cái này không giống nhau." Tần Ngữ bấm ngón tay đếm, "Dáng dấp đẹp trai, người hiền hòa, làm việc trơn tru như vậy, rõ ràng là một người đàn ông của gia đình. Hơn nữa anh ta cùng Kiều Tấn Uyên lại không có bất kỳ quan hệ gì, cậu không cần cố kỵ cái gì, thật sự là không thể hoàn hảo hơn. "
Dư Thù bất đắc dĩ: "Tỷ tỷ, chị có phải đã quên không, trước hết người ta phải thích tớ mới được. "
Tần Ngữ nói, "Cái này còn cần suy nghĩ sao? Cậu thuận miệng nói trong điện thoại một câu vòi nước trong nhà bị hỏng, người ta liền ba ba chạy tới giúp đỡ, như này còn không thích cậu sao? Đây quả thực là vô cùng thích có đúng không? "
Dư Thù nhìn bóng dáng Dạ Hoa Thiên Thụ chiếu lên cửa kính phòng bếp, thấp giọng nói: "Người ta có người trong lòng, đã thầm mến thật lâu. "
Tần Ngữ kinh ngạc: "Không thể chứ? Vậy tại sao anh ta lại đối xử tốt với cậu như vậy? "
Dư Thù tức giận: "Người ta tốt tính không được sao! "
Tần Ngữ nhìn cô, lại nhìn phương hướng phòng bếp, hiển nhiên không tin lắm.
Chẳng bao lâu, Dạ Hoa Thiên Thụ liền xách hộp dụng cụ đi ra, nói: "Sửa xong rồi."
Dư Thù vội vàng đứng lên, bỏ khăn mặt xuống rót nước cho anh. Dạ Hoa Thiên Thụ đặt hộp dụng cụ lên bàn, nhận lấy ly uống vài ngụm, lúc này mới nói: "Vừa rồi thuận tiện kiểm tra dây điện một chút, phát hiện không chỉ đường ống nước, dây điện cũng rất cũ. Nếu em tiếp tục sống ở đây, có thể điện và nước sẽ tiếp tục có vấn đề. "
Dư Thù ngẩn người: "Vậy làm sao bây giờ? "
Dạ Hoa Thiên Thụ nói: "Phương pháp tốt nhất đương nhiên là chuyển nhà, nếu như không nỡ chuyển đi, thì đại cải tạo toàn bộ nhà một lần, điện nước khí gas vân vân triệt để đổi mới. Ngôi nhà bình thường, sống trong mười năm về cơ bản sẽ xuất hiện vấn đề như vậy, nếu em có kiên nhẫn, cũng có thể từ từ thay đổi. "
Dư Thù nghe được liền nhíu mày. Cô không muốn di chuyển cũng không muốn sửa sang.
Dạ Hoa Thiên Thụ đặt cốc xuống, nói: "Tôi đi trước, em từ từ cân nhắc, nếu có việc gì có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi hỗ trợ sửa một ít vật nhỏ cũng không thành vấn đề. "
Chỉ có thể như vậy trước, Dư Thù cảm ơn: "Hôm nay thật sự vất vả Dạ lão sư, hôm nào tôi mời anh ăn cơm. "
Dạ Hoa Thiên Thụ cười cười: "Được. "
Trên người anh dính vết nước cùng bụi bẩn, nhưng mặt cười lên vẫn rất đẹp.
Chờ sau khi anh đi, Tần Ngữ cảm khái: "Ai, thật là người đàn ông tốt a, sao lại là người có chủ đây? "
Dư Thù vỗ cô ấy một cái: "Người ta từ nhỏ đã thầm mến cô gái kia, tính ra đã hơn mười hai mươi năm rồi, cậu cũng đừng có chủ ý với anh ta nữa. "
Tần Ngữ khinh thường vỗ trở về: "Cậu nói xem những người như này, sao lại không thể gặp một người yêu một người, thời gian dài như vậy chỉ yêu một người, không buồn bực sao? "
Ánh mắt Dư Thù ảm đạm xuống, cô che dấu cảm xúc của mình, như không có chuyện gì xảy ra nói: "Được rồi, biết cậu là củ cải hoa tâm. Này, củ cải, trưa ăn gì? "
Hai người thương lượng làm cơm trưa ăn, buổi chiều Dư Thù phải ghi âm, Tần Ngữ liền xung phong nấu cơm tối. Ngày hôm sau là thứ hai, hai người đều phải đi làm, bởi vậy Tần Ngữ ăn cơm tối xong liền chuẩn bị về nhà. Dư Thù đưa cô ấy ra ngoài, lại nghe cô ấy kinh hô một tiếng: "Ôi, trước cửa có một bó hoa, ai tặng? "
Dư Thù nhanh chóng liếc mắt nhìn, là một bó hoa hồng đỏ, giống hệt mấy ngày nay.
Hoa của Kiều Tấn Uyên hầu như ngày nào cũng đưa đến vào lúc Dư Thù tan tầm, Dư Thù không nhận, khoảng chín giờ sáng hôm sau sẽ bị công nhân vệ sinh thu dọn. Tần Ngữ đến chiều hôm qua, lúc ấy hoa còn chưa đưa đến, sáng nay hai người hơn mười giờ mới rời giường, hoa đã bị dọn đi, cho nên cô ấy vẫn không biết chuyện này.
Cô ấy vừa nói, vừa khom lưng xem xét, thấy có một tấm thiệp, rút ra, thì thầm: "Hôm nay chuyển động tinh tọa, Bạch Dương trong những ngày gần đây có thể gặp phải thủy nghịch. "Cô ấy quay đầu nói với Dư Thù, "Cái này cũng nói quá chuẩn đi, để tớ xem thần thánh này là ai. "
Cô ấy lướt qua chữ viết tiêu sái, nhìn chỗ ký tên, nhưng chỉ có một khoảng trống: "Thật kỳ quái, không ký tên. "
Dư Thù đoạt lấy tấm thiệp, ném lại bó hoa, nói: "Đưa nhầm người rồi, cậu đi nhanh đi, trời đã tối rồi. "
Tần Ngữ từ thái độ của cô phát giác ra dị thường: "Không phải là Kiều Tấn Uyên tặng chứ? "
Dư Thù thở dài: "Là anh ấy. "
Tần Ngữ quả thực không thể tin được: "Kiều Tấn Uyên từ khi nào trở nên quê mùa như vậy? Còn Tinh Tọa Vận Trình, mẹ ta, tiểu biểu đệ ta vừa mới học trung học cơ sở cũng không làm như vậy. "
Dư Thù cũng không cách nào tưởng tượng, người đàn ông lạnh lùng cao ngạo kia sẽ làm ra chuyện ấu trĩ như vậy.
Tần Ngữ hỏi cô: "Cậu có mềm lòng không?"
Một người đàn ông cao ngạo, vì một người phụ nữ cúi đầu, tôn nghiêm bị chà đạp, hai tay mang chân thành của mình dâng lên, muốn nói không xúc động là không có khả năng. Dư Thù vốn là người phụ nữ mềm mại, hơn nữa giữa bọn họ còn có tình cảm mười năm.
Dư Thù lắc đầu: "Không. Tiểu Ngữ, thế giới này không phải tất cả các cặp vợ chồng ly hôn đều có thể phá kính trọng tròn. Anh chỉ là không thể chấp nhận sự thật này, qua một thời gian thì tốt rồi. "
Kiều Tấn Uyên có nhiều công việc như vậy, tham vọng lớn như vậy, sao có thể luôn lãng phí thời gian với cô chứ?
Tần Ngữ thấy thần sắc cô ưu tư, cho rằng mình lại gợi lên chuyện thương tâm của cô, vội vàng nói: "Vậy thì đừng để ý tới anh ta. Tớ đi trước, Thù Thù. "
Dư Thù gật đầu: "Ừ, trên đường cẩn thận. "
Tần Ngữ đi vào thang máy, Dư Thù lần nữa nhìn bó hoa hồng kia, quay đầu lại đóng cửa lại.
Mà lúc này, Kiều Tấn Uyên vẫn còn ở văn phòng, anh nhìn thư điện tử trên màn hình không rõ lai lịch, cười lạnh một tiếng, cầm điện thoại di động gọi cho Tổng thanh tra tổ mạng.
Chủ tịch tự mình triệu hoán, Tổng thanh tra tổ mạng lập tức chạy tới. Kiều Tấn Uyên chỉ vào màn hình, nói: "Tôi muốn thỉnh giáo một chút, làm thế nào mà email này được trải qua tầng tầng lớp lớp sàng lọc, gửi đến hộp thư cá nhân của tôi?"
Ngoài miệng anh nói "Thỉnh giáo", thần sắc lại rõ ràng là "trách nhiệm", Tổng thanh tra tổ mạng khẩn trương tiến lên nhìn, thiếu chút nữa bị dọa hồn phi phách tán. Chỉ thấy thư kia đính kèm mấy tấm ảnh, trong ảnh chủ tịch phu nhân đứng trước mặt một người đàn ông mặt mày ôn nhuận, mà người đàn ông đang khẽ vuốt ve mái tóc của cô, thần thái hết sức thân mật.
Chuyện Dư Thù cùng Kiều Tấn Uyên ly hôn không công khai, vị Tổng thanh tra này đương nhiên không biết. Lúc này nhìn thấy chủ tịch hư hư thực thực bị đội nón xanh, hơn nữa ảnh chụp còn trực tiếp gửi tới chỗ anh, nhất thời muốn mọc thêm cái đầu lớn.
Nếu đó là hộp thư công việc, cũng có thể là đối tác tiết lộ, nhưng hộp thư cá nhân là bảo mật nghiêm ngặt, có thể được gửi đến đây, cho thấy mạng của họ có lỗ hổng. Đông Đình có hàng ngàn hạng mục sáng chế độc quyền, nếu an ninh mạng có vấn đề, sẽ rất nghiêm trọng.
Kiều Tấn Uyên nói: "Tôi muốn biết chi tiết của người gửi, càng sớm càng tốt. "
Tổng thanh tra tổ mạng vội vàng đồng ý: "Vâng, Kiều Đổng, chúng tôi sẽ sớm cho anh một câu trả lời thỏa đáng. "
Trước khi ông rời đi, Kiều Tấn Uyên lại trầm trầm nói thêm một câu: "Lời không nên nói chớ nói bậy bạ. "
Ông rùng mình: "Vâng. "
.
《 gột rửa 》 mùa thứ hai phản ứng còn tốt hơn mùa đầu tiên, nhìn lượng mua và lượng phát sóng tăng vọt, cả đoàn làm phim đều rất phấn chấn. Dư Thù thân là nữ chính, đương nhiên càng có cảm giác thành tựu, hôm nay ghi lại một tập mới, bước chân cô nhẹ nhàng đi về phía văn phòng, lại gặp Trần Tinh Tinh trên đường.
Từ lần trước vì tụ tập đám người "vây kín" Dư Thù, bị Ngụy Lan khiển trách, Trần Tinh Tinh vẫn rất khiêm tốn, hai người đã rất lâu không phát sinh xung đột. Lúc này đường hẹp gặp nhau, Dư Thù cũng không thèm liếc mắt nhìn cô ta một cái, đi thẳng về phía trước, lúc hai người lướt qua, nghe được Trần Tinh Tinh cúi đầu cười một tiếng.
Mặc dù rất nhẹ, nhưng giọng châm chọc vẫn rất rõ ràng. Diễn viên l*иg tiếng, biết cách thể hiện cảm xúc bằng thanh âm. Dư Thù cảm thấy buồn cười, đều là hồ ly ngàn năm, ở nơi này diễn trò cho ai xem đây?
Chẳng qua hiện tại tâm tình cô vẫn còn tốt, cũng không so đo với trà xanh này, cũng không quay đầu lại.
Cô không nhìn thấy, Trần Tinh Tinh phía sau mấp mấy môi: Cô chờ xem.
Chờ chồng cô đến bắt gian, chờ gian tình giữa cô và Dạ Hoa Thiên Thụ bại lộ, chờ hôn nhân tan vỡ, bê bối thanh danh!
Cô ta mỉm cười ác ý, đạp giày cao gót ra ngoài phòng làm việc. Gần đây cô ta nhận vai nữ hai một bộ phim hoạt hình, cùng với các hãng phim khác hợp tác thu âm, địa vị nữ chính so với cô ta lớn hơn nhiều, khắp nơi bị đè trên một đầu, cô ta sắp nghẹn khuất chết đi được. Nhưng cô ta không dám bất kính với nữ chính, đành phải đem lửa đẩy lên người Dư Thù. Dù sao cô ta và Dư Thù thù mới trùng điệp hận cũ, vĩnh viễn không có khả năng hòa hảo.
Hôm nay cô ta không lái xe, ở ven đường gọi xe thuê, sau khi lên xe liền lấy điện thoại di động ra, mở hộp thư ra xem. Chờ một lần nữa ngẩng đầu lên, phát hiện đường đi hình như không đúng lắm, cô ta nói với tài xế: "Sư phụ, điều hướng của ông có phải sai không? Tôi cần đến khu Lý Loan. "
Tài xế hàm hồ đáp: "Không sai, sắp đến rồi. "
Trần Tinh Tinh lại nhìn ra ngoài cửa sổ, phát giác không đúng, nhất thời cảnh giác, bấm bàn phím điện thoại di động, ấn 110, đầu ngón tay đặt trên phím gọi. Chỉ cần tài xế dám có dị động, cô ta lập tức báo cảnh sát.
Đã thấy tài xế dừng xe ở đầu ngõ phía trước, một người đàn ông đeo khẩu trang từ trong ngõ đi ra, mở cửa ghế lái phụ ngồi lên.
Trần Tinh Tinh cả kinh, phản xạ có điều kiện bấm gọi 110, đồng thời một tay đặt ở trên cửa xe, muốn đẩy cửa.
Lại thấy người đàn ông ngồi ghế phụ xoay người, cởi khẩu trang ra trước mặt cô ta. Nam nhân ngũ quan anh tuấn, bộ dạng so với minh tinh điện ảnh còn đẹp hơn, thần sắc lại lạnh như băng, ánh mắt hung ác rơi trên mặt Trần Tinh Tinh, cười lạnh mở miệng: "Trần tiểu thư nhìn thấy tôi tựa hồ rất ngoài ý muốn? Chẳng lẽ là tôi hiểu sai, cô gửi thư cho tôi, không phải là muốn tôi tới tìm cô? "
#Tác giả có lời:
Phía trước viết nhầm "họ Kiều đều là cặn bã nam" thành "Họ Dư đều là cặn bã nam", đã thay đổi.
Bản gốc của vụ ly hôn đã được thay đổi thành màu đỏ? Ta vẫn cho rằng là lục bản quyển, vội vàng sửa lại, cảm tạ các tiểu thiên sứ moa moa đa.
Cảm ơn các thiên thần nhỏ đã để khuyến khích qua tin nhắn, tôi vẫn còn rất mạnh mẽ ha, sẽ không vì những bình luận tiêu cực để từ bỏ hố hoặc bất cứ điều gì; Cảm ơn bạn đã giải thích các thiên thần nhỏ cho độc giả không đọc các chương tiếp theo về cốt truyện bổ não, tôi sẽ cố gắng gõ chữ, phấn đấu để cập nhật nhiều hơn, yêu bạn.