Lúc Dư Thù rời khỏi sân bay, đã là giữa trưa, bên ngoài bỗng nhiên mưa to. Cô vừa lái xe, vừa quay đầu lại nhìn về phía sân bay. Mặc dù chuyến bay của Kiều Húc đã cất cánh hai tiếng trước, nhưng cô vẫn dừng lại bên đường, gọi điện thoại cho sân bay, xác nhận chuyến bay không bị ảnh hưởng bởi thời tiết, lúc này mới yên tâm.
Hơn nửa ngày kế tiếp cô đều lười biếng, không thể làm bất cứ điều gì. Buổi chiều mưa to như thác đổ, không có biện pháp ra ngoài, cô ỉu xìu ngủ trưa, bỗng nhiên nhớ tới, ngày hôm qua bị Hạ Tử Thư kéo đi nói chuyện, lễ vật cho ông ngoại còn chưa mua, cũng may cách sinh nhật ông ngoại còn một đoạn thời gian, cô chuẩn bị tìm Tần Ngữ tư vấn một chút, xem ngọc khí ở đâu tương đối tốt.
Tục ngữ có câu, nhắc tào tháo tào tháo đến, cô đang nghĩ, chuông cửa liền vang lên, nhìn qua mắt mèo, ngoài cửa chính là Tần Ngữ. Cô mở cửa, trong tay Tần Ngữ mang theo một bọc lớn nguyên liệu nấu ăn lớn, như tranh công giơ lên cho cô xem: "Hôm nay công ty chúng tớ tổ chức team building, về nông thôn, kết quả gặp phải mưa lớn không cách nào hoạt động, nên ở lại nhà kính giúp các bác nông dân hái rau. Những thứ này đều là tớ tự tay hái, thời tiết như này, chúng ta nấu lẩu đi. "
Mặc dù là mùa hè, nhưng bên ngoài trời mưa to, Dư Thù ở phòng khách nằm cả buổi chiều, cả người cũng có chút lạnh. Cô hớn hở nói: "Được. "
Tần Ngữ không chỉ mang theo nguyên liệu nấu ăn, ngay cả nguyên liệu nấu lẩu cũng chuẩn bị xong. Hai cô gái hi hi ha ha xào nguyên liệu, nêm nước canh đậm đà, đem đĩa rau rửa sạch dọn ra xong, sau đó cùng nhau ngồi ở trước bàn, vừa xem TV vừa ăn.
Đang ăn, Tần Ngữ bỗng nhiên cảm khái: "Thù Thù, cậu còn nhớ lần trước chúng ta ăn lẩu là khi nào không? "
Hai người đều là người địa phương Dương Thành, chịu ảnh hưởng của thời tiết cùng nước thổ, rất dễ bị nhiệt, từ nhỏ trong nhà đã quản chặt, cái này không thể ăn, cái kia không thể ăn, mùa hè ăn lẩu thực sự là hiếm thấy.
Cho nên Dư Thù nhớ rất rõ: "Là sinh nhật Kiều Húc năm ngoái. "
Khi đó cậu vừa nhận được giải Oscar, người đại diện cho cậu nghỉ lễ lớn, vừa vặn về nước tổ chức sinh nhật. Khoảng thời gian đó Kiều Tấn Uyên đi công tác nước ngoài, không kịp trở về, cho nên sinh nhật là ba người bọn họ cùng nhau trải qua, cũng là tự mình nấu lẩu, bất quá là ở trong căn nhà trước kia Dư Thù cùng Kiều Tấn Uyên ở.
Tần Ngữ gắp một miếng thịt trâu non, hỏi: "Kiều Húc còn ở Dương Thành sao? "
Dư Thù hơi rũ mắt, che giấu cảm xúc của mình, nói: "Đã về Mỹ, bay sáng nay. "
Tần Ngữ tiếc nuối thở dài: "Thiếu cậu ấy, liền thiếu rất nhiều náo nhiệt a. "
Lời này là không sai, Kiều Húc tuy rằng không phải tính tình hoạt bát hiếu động, nhưng cả người đều như ánh mặt trời, ở cùng một chỗ với cậu rất thoải mái vui vẻ. Đây cũng là một trong những nguyên nhân cậu từ nhỏ đến lớn đều có rất nhiều cô gái theo đuổi.
Dư Thù không lên tiếng, chuyên tâm nhúng thức ăn. Mới đuổi Kiều Húc đi nửa ngày, tâm tình của cô cũng chưa hoàn toàn điều chỉnh lại, nhớ tới cậu, vẫn có chút khổ sở. Tần Ngữ không nhìn ra, cô ấy nhắc tới Kiều Húc chỉ thuận miệng, Dư Thù không tiếp lời, cô ấy cũng liền ném sang một bên, lại vui vẻ gắp thịt.
Lẩu ăn được một nửa, Dư Thù nói: "Tớ đi thêm chút nước. "
Cô đứng dậy đi vào phòng bếp, rót nước vào nồi, trong khi chờ nước sôi, nhìn cửa sổ ngẩn người. Mấy năm nay cô và Kiều Húc chung đυ.ng thì ít mà xa cách thì nhiều, bận rộn mấy ngày không liên lạc là chuyện thường, nhưng đều không phải thực sự tách rời, không giống lần này, cậu đi rồi, bọn họ rốt cuộc không thể quay lại được như trước nữa.
Đại khái là cô ngẩn người quá lâu, Tần Ngữ chờ đến nóng nảy, chạy vào, thấy vẻ mặt này của cô, rốt cục hậu tri hậu cảm thấy có chỗ nào không đúng, thăm dò hỏi: "Thù Thù, xảy ra chuyện gì sao? "
Dư Thù quay đầu lại. Chuyện của cô và Kiều Húc, cô không muốn nói cho người khác biết, nhưng Tần Ngữ là bạn thân nhiều năm của cô, cũng là bạn bè với Kiều Húc, vẫn cần phải thông báo một tiếng, bằng không vạn nhất Tần Ngữ nhắc tới cô trước mặt Kiều Húc, rất dễ dẫn đến hiểu lầm hoặc lúng túng.
Cô đem chuyện ngày đó gặp Hạ Tử Thư, cùng với chuyện sau đó làm thế nào để đuổi Kiều Húc về Mỹ, ngắn gọn kể cho Tần Ngữ nghe một lần. Tần Ngữ nghe xong, rất thổn thức: "Thù Thù, kỳ thật tớ cảm thấy Kiều Húc rất tốt a, điều kiện không kém Kiều Tấn Uyên, đối với cậu cũng tốt. Hơn nữa tình huống này của hai người, hẳn là cũng coi như nửa thanh mai trúc mã đi, vì sao không thử ở bên cậu ấy? "
Ấm đun nước điện vang lên, Dư Thù đi qua rút điện, lúc này mới trả lời cô ấy: "Thứ nhất, tớ vẫn coi cậu ấy là người thân, chưa từng có tình cảm nam nữ. Thứ hai, tớ là vợ cũ của chú cậu ấy, nếu hai chúng tớ ở bên nhau, tình cảm của hai chú cháu họ không còn nữa. "
Tần Ngữ tận mắt nhìn cô đối với Kiều Tấn Uyên như thiêu thân lao vào lửa, cuối cùng khắp người đầy thương tích, nhìn đến chính mình cũng có chút sợ. Trong tình yêu, nếu hai người hy sinh không cân bằng, luôn luôn có một người sẽ bị tổn thương sâu sắc. Dư Thù đã bị đau một lần, đương nhiên không muốn Kiều Húc lặp lại vết xe đổ.
Hơn nữa Kiều gia chỉ có hai chú cháu bọn họ, nếu như trở mặt thành thù, thật sự là một chuyện tàn nhẫn. Dư Thù làm như vậy, bề ngoài tuyệt tình với Kiều Húc, trên thực tế là đang bảo vệ cậu ấy. Chỉ là không biết, Kiều Húc có thể cảm nhận được dụng tâm lương khổ của cô hay không.
Tần Ngữ vỗ vỗ bả vai Dư Thù: "Không nghĩ những chuyện phiền lòng kia nữa, chúng ta tiếp tục ăn. "
Bữa lẩu này ăn thật lâu, chờ thu dọn xong, đã là chín giờ đêm. Dư Thù nói: "Tối nay cậu ở lại đi, dù sao ngày mai là chủ nhật, không cần đi làm. "
"Được." Tần Ngữ nhảy nhót đi vào tủ quần áo của cô tìm đồ ngủ.
Tắm rửa xong, hai người lại nằm trên giường trò chuyện thật lâu. Sáng hôm sau Dư Thù bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, mở mắt ra, phát hiện Tần Ngữ đã không còn ở trên giường nữa. Cô nhìn màn hình, là Dạ Hoa Thiên Thụ gọi tới, một bên nghe điện thoại, một bên xuống giường xem Tần Ngữ ở nơi nào.
Đầu dây bên kia, Dạ Hoa Thiên Thụ nói: "Dư Thù, tập ghi hình vào thứ sáu có chút vấn đề, có thể cần em thu lại một đoạn, em xem hôm nay có thời gian không? Có thể tự mình ở nhà ghi âm rồi gửi cho tôi hoặc Văn Phương. "
Tiểu kịch tràng kia toàn bộ chỉ dài bảy phút, cho dù ghi lại toàn bộ cũng không tốn quá nhiều thời gian, Dư Thù hôm nay cũng không có việc gì, đang muốn đáp ứng, bỗng nhiên nghe thấy trong phòng bếp truyền đến tiếng thét chói tai của Tần Ngữ.
Cô vội vàng hỏi: "Tiểu Ngữ, có chuyện gì vậy? "Chạy vào nhà bếp. Kết quả vừa đến cửa phòng bếp, đã bị một dòng nước đổ từ đầu xuống chân, dưới phản xạ có điều kiện, cô cũng thét chói tai một tiếng.
Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm lo lắng của Dạ Hoa Thiên Thụ: "Xảy ra chuyện gì? Dư Thù em không sao chứ? "
Dư Thù lui về phía sau hai bước, lúc này mới thấy rõ tình hình trước mắt. Chỉ thấy Tần Ngữ đứng trước bồn rửa, hai vòi nước đồng thời phun ra ngoài. Cô hét lên, "Mau đóng lại!"
Tần Ngữ khóc hề hề nói: "Không đóng được. "
Nguyên lai sáng nay cô ấy dậy sớm hơn Dư Thù, muốn rời giường làm bữa sáng, kết quả lúc mở vòi nước đầu tiên phát hiện không có nước, lại đi mở vòi thứ hai, vẫn không có nước. Cô nhớ rõ chốt nước ở lầu một, đang chuẩn bị đi xem bị cúp nước, hay là chốt bị người ta đóng, kết quả vừa mới xoay người, hai vòi nước bắt đầu đồng thời phun nước, hơn nữa căn bản không đóng được!
Dư Thù vội vàng nói với Dạ Hoa Thiên Thụ trong điện thoại: "Dạ lão sư, xin lỗi, đường ống nước trong nhà tôi bị hỏng, có thể bị ngập nước, tôi xử lý trước một chút, sau đó sẽ liên lạc lại với anh. "
Cô đặt điện thoại di động ở phòng khách, bảo Tần Ngữ đi ra trước, tự mình xông vào sữa chửa. Hai vòi nước này không quá tốt, cô vốn định cuối tuần này tìm người đến sửa, kết quả bị Hạ Tử Thư chậm trễ, không nghĩ tới nhanh như vậy liền xảy ra vấn đề. Cô dùng sức xoay ngược chiều, vòi nước ngược lại bị xoắn qua, kết quả "ba" một tiếng, trực tiếp đứt đoạn.
Dư Thù: ". . ."
Tần Ngữ: ". . ."
Hai người đã bị ướt như chuột lột, Tần Ngữ hô: "Mau đi đóng chốt xả nước! "
Dư Thù chạy vào phòng tắm, rút hai cái khăn lớn, một cái che mình, một cái ném cho Tần Ngữ, theo đó liền xông ra cửa, ấn thang máy. Nhưng hôm nay có thể là ngày xui xẻo của cô, thang máy lại gặp trục trặc, sau khi đi xuống mấy tầng liền đột nhiên dừng lại bất động, cửa cũng không mở được. Thang máy mới lắp đặt của tòa nhà cũ, bên trong cũng không có điện thoại khẩn cấp, mà vừa rồi cô trực tiếp lao ra, quên mang theo điện thoại di động!
Tần Ngữ ở trong phòng chờ nửa ngày, mắt thấy phòng bếp sắp ngập nước, Dư Thù còn chưa trở về. Cô ấy vội vàng thay quần áo, ra ngoài kiểm tra, lúc ấn thang máy phát hiện phím bấm không sáng, nghi hoặc một lát, đột nhiên tỉnh ngộ, thang máy không phải là hỏng chứ?
Cô ấy gõ cửa thang máy, kêu: "Thù Thù! "
Không có bất kỳ hồi âm.
Cô ấy xuống gõ từng tầng từng tầng, rốt cục tìm được Dư Thù đang trong thang máy bị mắc kẹt ở tầng bốn.
"Thù Thù, đọc số điện thoại quản lý cho tớ" Cô ấy hỏi.
Cách một cánh cửa, giọng nói của Dư Thù ủ rũ: "Tớ không có số điện thoại, cậu đi đóng chốt nước trước, sau đó nghĩ biện pháp cứu tớ." "
Tần Ngữ sốt ruột: "Cậu không sao chứ? "
Dư Thù một chút cũng không tốt, thang máy này vô cùng chật hẹp, lại không có lỗ thông hơi, đang là mùa hè, cô cảm giác mình sắp bị ngộp chết. Nhưng cô không thể hoảng loạn, nếu không sẽ chỉ làm cho tình hình tồi tệ hơn, vì vậy nói, "Cậu đi đóng chốt trước rồi đến với tớ."
Tần Ngữ đáp ứng một tiếng, phốc phốc chạy lên lầu một. Công tắc nước của tòa nhà đều ở chỗ này, tầng tám và tầng chín song song, mỗi tầng có ba hộ, phía trên không có dán số, cô ấy căn bản không biết nên đóng cái nào. Ngẫm lại sức mạnh của hai vòi nước đang phun, cô ấy cắn răng, đóng hết sáu cái.
Chờ cô ấy lại chạy trở lại lầu tám, vừa lúc nhìn thấy lầu chín có người hùng hùng hổ hổ đi xuống, nói trời nắng nóng như thế này bỗng nhiên bị cúp nước. Cô ấy vội vàng xin lỗi mọi người: "Xin lỗi, vòi nước trong nhà tôi bị hỏng đang phun nước, cho nên tôi đã đóng công tắc."
Người nọ tính tình nóng nảy, mắng: "Nhà cô phun nước, cô tắt phòng cô là tốt rồi, tắc đường nước nhà chúng tôi làm gì! "
Tần Ngữ rụt cổ lại, nói: "Tôi không biết nhà tôi là cái nào, anh biết phân biệt như thế nào không? "
Người nọ hừ một tiếng, không để ý tới cô, đi xuống dưới lầu, vừa oán giận: "Tại sao thang máy cũng hỏng rồi? Ngôi nhà rách nát này, còn có để cho người ở không! "
Tần Ngữ vọt vào phòng bếp nhìn, thấy không phun nước nữa, nghĩ đến hộ gia đình lầu chín kia hẳn là biết cống nhà anh ta là cái nào, vậy anh ta mở công tắc nhà mình là được rồi. Việc cô ấy phải làm bây giờ là đi tìm quản lý, mở thang máy cứu Dư Thù. Nhưng số lần cô tới nơi này không nhiều lắm, cũng không biết quản lý ở đâu, suy nghĩ một chút, chuẩn bị đi hỏi một hộ gia đình khác, đang muốn ra ngoài, bỗng nhiên vòi nước kia lại bắt đầu phun nước!
Nhất định là căn hộ tầng 9 nóng nảy kia mở ra! Tên này chính mình cũng không rõ ràng công tắc nào là nhà nào!
Tần Ngữ bị xối nước đầm đìa, ngọa tào một tiếng, quay đầu chạy ra ngoài.
Đúng lúc này, một âm thanh đàn ông dễ nghe ở cửa vang lên: "Dư Thù, em có nhà không?" "
Tần Ngữ lau nước trên mặt, giương mắt nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông ôn nhuận như ngọc đang đứng ở ngoài cửa.
#Tác giả có lời:
Buổi tối đi làm về hơn mười giờ, bày ra một lát, mười một giờ mới bắt đầu gõ chữ, nhưng thẻ phải lợi hại, mãi đến hơn ba giờ sáng mới gõ xong một chương.
Hôm nay trên clip, nhiều tin nhắn, bởi vì thời gian, không có cách nào để trả lời từng người một, hy vọng tất cả mọi người thông cảm nhiều hơn nữa (nhưng tôi đã xem). Có thiên thần nhỏ nói rằng tôi đã xóa ý kiến của cô ấy, tôi đã không xóa ha, tất cả mọi người đều bày tỏ ý kiến của mình mà thôi, tôi sẽ không xóa bình luận của ai. Nếu có dị nghị đối với việc xóa bình luận, có thể nhắn quản trị viên kiểm tra một chút, moa moa đa mọi người.
Bởi vì lý do công việc, tôi thường tan việc rất muộn, thời gian gõ chữ không nhiều lắm, nhiều lần cần phải ấp ủ cảm xúc, gõ chậm hơn, nhưng chắc chắn sẽ đảm bảo ngày càng nhiều, nếu thời gian nghỉ nhiều có thể gõ thêm một chút, hy vọng tất cả mọi người đọc vui vẻ.
Ngoài ra, cho cuốn sách tiếp theo của mình 《 vậy thì kết hôn đi 》lượt theo dõi, yêu các bạn.
P. S bình luận quá nhiều, tôi vẫn dựa theo những gì tôi đã nói trước đó, gửi bao lì xì cho thiên thần nhỏ trong ba chương tin nhắn vào V, tôi thấy hậu trường có chức năng phát lì xì số lượng lớn cho một chương nào đó, chờ buổi tối tôi đi làm về phát.