Anh gọi điện cho Dư Thù, cô nhanh chóng nghe máy: "Sao vậy? "
Anh kìm nén cảm xúc: "Không phải nói về nhà sao? Phương hướng này không đúng."
Dư Thù im lặng một lát, mở miệng: "Tôi chuyển về nhà mẹ đẻ ở. "
Kiều Tấn Uyên: ". . ."
Cha mẹ Dư Thù vốn là giáo sư đại học Dương Thành, sau đó song song từ chức thành lập viện nghiên cứu, cùng đại học Dương Thành hợp tác, quyền sáng chế thì nắm trong tay mình, là nhân tài làm giàu cho khoa học kỹ thuật. Nhưng hai vợ chồng đều thập phần khiêm tốn, vẫn ở trong căn nhà bán phúc lợi năm xưa đại học Dương Thành phân cho, ngoại trừ mua cho con gái một căn nhà ba phòng ngủ một phòng khách, cũng không mua bất động sản nào khác.
Kiều Tấn Uyên nhìn đường, đây là hướng đi tới căn nhà bán phúc lợi kia.
Căn nhà kia đã rất cũ kỹ, xây dựng ít nhất đã ba mươi năm, là nơi Dư Thù sinh ra và lớn lên. Sau khi Dư Thù được nhận về nhà họ Kiều, hàng năm đều trở về ở một thời gian. Nhưng lần này thì khác, ý muốn ly thân quá rõ ràng.
Trong lòng Kiều Tấn Uyên, anh không về nhà hai người ở chung là vì công việc, mà Dư Thù không trở về lại là chuyện khác, thật sự đang cân nhắc muốn ly hôn với anh, nếu không, cho dù tức giận, muốn "bỏ nhà đi", cũng nên đến chỗ Tần Ngữ.
Anh chính là nghĩ không ra, vì sao ngày hôm qua còn tốt, hôm nay đột nhiên muốn ly hôn, ngay cả giai đoạn chuyển tiếp cũng không có.
Hai người một trước một sau đến tiểu khu, Kiều Tấn Uyên đã tới nơi này rất nhiều lần, đối với bãi đỗ xe rất quen thuộc, rất nhanh liền đậu xe xong. Dư Thù ở phía trước chờ anh, anh trầm mặc đi qua, đi theo cô lên lầu. Cầu thang kiểu cũ, mấy năm nay chính phủ kêu gọi tòa nhà cũ lắp thêm thang máy, nơi này cũng lắp đặt, chẳng qua thang máy rất nhỏ, dáng người Kiều Tấn Uyên lại cao lớn, hai người đứng chung một chỗ, có chút chật hẹp.
Kiều Tấn Uyên nhìn bóng dáng nhỏ nhắn đưa lưng về phía mình, cố nén xúc động ôm cô vào trong ngực.
Ngôi nhà nằm trên tầng tám, thang máy đinh một tiếng, dừng lại. Dư Thù đi ra ngoài trước, lấy chìa khóa mở cửa. Bên này không thường xuyên ở, nhưng bởi vì là nơi cha mẹ từng ở, là nhà mẹ đẻ chân chính của cô, cho nên cô có thuê người quét dọn theo giờ, trong nhà rất sạch sẽ.
Kiều Tấn Uyên rơi lại phía sau cô hai bước, đứng ở cửa một lát, nhìn chuông cửa đã phai màu, ngẩn người.
Anh nhớ rõ lần đầu tiên mình tới nơi này, là giúp Dư Ấm Đông lấy một phần văn kiện bỏ quên ở nhà. Lúc ấy Dư Thù ở nhà một mình, nhưng đại khái là cha đã gọi điện thoại nói chuyện với cô, cho nên cô chỉ hỏi một chút liền để anh vào. Chờ anh tìm được văn kiện kia đi ra, nhìn thấy Dư Thù đang ngồi ở trước bàn làm bài tập. Khi đó cô mới mười một mười hai tuổi, buộc hai chùm tóc nhỏ, mắt thật to, rất đáng yêu. Thấy anh đi, cô ngoan ngoãn vẫy tay: "Tạm biệt anh trai." "
Khi đó thanh âm của cô đã bắt đầu phai đi mùi sữa của trẻ con, có thanh ngọt của thiếu nữ.
Thoáng cái đã trôi qua mười mấy năm, tiểu cô nương năm đó sớm đã trưởng thành, nhưng cảm giác thiếu nữ trên người cô vẫn rõ ràng như trước, cùng tất cả phụ nữ anh từng gặp trên thương trường đều khác nhau.
Dư Thù thấy anh đứng ở cửa, gọi một tiếng: "Tấn Uyên? "
Lúc này anh mới phục hồi tinh thần, nhấc chân vào cửa.
Dư Thù vừa mới chuyển về ở, trong nhà tuy rằng có máy lọc nước, nhưng cũng không có nước đóng chai, bất quá cũng may có máy lọc nước, cô đi nấu nước, pha cho mình và Kiều Tấn Uyên tách trà, ngồi xuống sô pha, nói: "Anh muốn nói chuyện gì với tôi? "
Đã là chín giờ đêm, phòng bên này quá cũ, người ở không nhiều lắm, có vẻ rất vắng vẻ. Dư Thù thiên về hệ màu ấm, phòng khách trang trí một chiếc đèn chùm màu vàng ấm áp, ánh đèn dịu dàng chiếu lên mặt cô, phản chiếu đôi mắt như nước kia, trong suốt, trầm tĩnh.
Trái tim Kiều Tấn Uyên giống như rơi xuống một dòng nước ấm, lệ khí bị gột rửa không ít.
Anh bình tĩnh nói, "Em nói em không yêu tôi."
Dư Thù hỏi ngược lại: "Anh yêu tôi sao?" "
Kiều Tấn Uyên bị vấn đề này đập vào mặt, suy nghĩ đầu tiên trong lòng là "nhảm nhí, nếu không tôi cưới em làm gì", nhưng có lẽ bầu không khí hiện tại quá nhu hòa, khiến anh nóng nảy không được, anh bình tĩnh nói: "Nếu không yêu, sao tôi lại kết hôn với em? "
"Đúng vậy, trước kia tôi cũng không rõ." Dư Thù cầm lấy chén trà, nhấp một ngụm, nhưng cũng không đặt chén trở lại bàn, mà là hai tay cầm, giống như đang tích góp sức lực. Một lúc lâu sau, cô thở dài, tiếp tục nói: "Sau đó tôi biết, anh kết hôn với tôi chỉ báo đáp sư ân, anh đối với tôi chỉ có thân tình, không có tình yêu." "
Kiều Tấn Uyên theo bản năng phủ nhận: "Không phải. "
Dư Thù ngẩng đầu nhìn anh, con ngươi trong suốt, bình tĩnh: "Năm đó cha mẹ tôi đột nhiên qua đời, tôi trở thành trẻ vị thành niên không nơi nương tựa, anh cảm thấy mình có trách nhiệm chiếu cố con gái ân sư, cho nên đón tôi về nhà. Chờ tôi lớn lên, anh lại sợ tôi bị những tiểu tử xấu xa kia lừa gạt, dứt khoát tự mình cưới tôi, như vậy có thể danh chính ngôn thuận chiếu cố tôi cả đời. "
Kiều Tấn Uyên nói: "Lúc trước tôi đón em về nhà, đúng là có ý nghĩ này, nhưng sau đó. . .".
Dư Thù nhẹ giọng ngắt lời anh: "Sư huynh, tôi đã trưởng thành, có thể tự mình chiếu cố chính mình, anh không cần gánh vác gì nữa. Anh không phải là người chồng tốt, nhưng anh là người anh tốt. Anh yên tâm, sau khi ly hôn chúng ta vẫn là người thân, sau này nếu tôi có chuyện gì cần giúp đỡ, nhất định sẽ tìm anh, sẽ không khách khí với anh. "
Kiều Tấn Uyên cảm thấy cô nói không đúng, cái gì anh trai chó má, thân nhân, đó cũng không phải là tình cảm thật của anh đối với Dư Thù —— ít nhất không phải toàn bộ. Nhưng anh há miệng, lại nói không nên lời phản bác. Thật sự là bởi vì những năm này anh chưa bao giờ để tâm vào việc này, Dư Thù mười lăm tuổi vào nhà họ Kiều, mãi cho đến sau này gả cho anh, giống như là nước chảy thành sông, quá tự nhiên, ai sẽ suy nghĩ nhiều chứ?
Huống chi anh có nhiều việc phải làm như vậy, nhiều lý tưởng cùng hoài bão như vậy muốn thực hiện, còn phải tiếp tục sự nghiệp còn dang dở của ân sư, cũng không rảnh rỗi suy nghĩ những chuyện không quan trọng kia.
Không nghĩ tới, có một ngày những thứ này lại trở thành vấn đề nan giải lớn mà anh gặp phải.
Anh nhất thời nghĩ không ra nên nói gì, đành phải nói: "Dư Thù, không phải như em nghĩ. "
Về phần rốt cuộc là dạng gì, ngay cả chính anh cũng không nghĩ rõ ràng, bởi vậy lời này liền có vẻ nhạt nhẽo, giống như không quá để tâm trong lòng.
Dư Thù rũ mắt xuống, che giấu sự ảm đạm bên trong, giọng điệu kiên quyết nói: "Chuyện ly hôn tôi đã suy nghĩ rất lâu, không phải nhất thời xúc động, cũng sẽ không thay đổi chủ ý. Hy vọng chúng ta có thể hảo tụ hảo tán, không nên đến cuối cùng ngay cả làm người thân cũng không được." Cô đứng dậy, "Muộn rồi, anh về đi. "
Đây là lần đầu tiên cô đuổi Kiều Tấn Uyên đi, hơn nữa còn là vào ban đêm.
Sự ngột ngạt trong lòng Kiều Tấn Uyên cũng không có tan đi, chỉ là bị hoàn cảnh bên này cùng bầu không khí Dư Thù vô tình tạo ra làm lây nhiễm, đè nén dưới đáy lòng. Lúc này nghe cô quyết tuyệt như vậy, tức giận nhất thời lại nổi lên, thô lỗ nói: "Trong thời gian quan hệ hôn nhân của chúng ta còn tồn tại, tôi không có bạo lực gia đình, không nɠɵạı ŧìиɧ, không ăn chơi đánh bạc, không có bất kỳ sở thích nào sẽ ảnh hưởng xấu đến em, cho dù lên tòa, thẩm phán cũng sẽ không dễ dàng phán xét chúng ta ly hôn. " Giống như sợ còn chưa đủ, anh lại thêm một câu, "Mà em, miệng bảo tôi ký giấy tờ khác, lại nhân cơ hội lừa tôi ký vào thỏa thuận ly hôn, em mới có lỗi. "
Dư Thù lại thở dài: "Chuyện này xác thật là tôi không đúng, tôi chỉ là không biết nên mở miệng như thế nào, mới dùng phương thức này, xin lỗi. Nhưng chúng ta thực sự không thể tiếp tục như thế này nữa. "
Kiều Tấn Uyên nói: "Tôi không cảm thấy cuộc sống như vậy có gì không tốt, nếu như em cảm thấy không tốt, liền nói rõ cho tôi biết chỗ nào cần sửa, tôi sẽ cố gắng sửa chữa. Hôn nhân vốn là muốn nhân nhượng lẫn nhau, cặp vợ chồng nào sẽ không xuất hiện vấn đề? Nhưng có bao nhiêu người một khi có vấn đề liền ly hôn đây? "
Dư Thù thấy tâm tình của anh bắt đầu kích động, biết nói tiếp cũng không có kết quả, chỉ đành nói: "Anh nên suy nghĩ lại. "
Kiều Tấn Uyên ngồi bất động.
Dư Thù nhìn anh: "Nếu anh không muốn đi, anh có thể ở phòng cha mẹ tôi. "
Lời này nghe vào tai Kiều Tấn Uyên, giống như là đang nói anh cố tình bám lấy không buông, sẽ muốn làm gì đó với cô. Lòng tự trọng của đàn ông bị tổn thương, anh đứng dậy nói, "Được, tôi đi. Dư Thù tôi nói em biết, em muốn náo loạn thế nào cũng tùy em, nhưng chuyện ly hôn em nghĩ cũng đừng nghĩ! "
Nói xong anh liền vung tay rời đi.
Mãi cho đến khi lấy xe, lái xe trên đường lớn, phiền muộn trong lòng vẫn không tiêu tan. Xe chạy đã lâu, anh lại đột nhiên có chút mờ mịt, mình muốn đi đâu?
Đổi lại là trước kia, lúc này xác suất lớn là tăng ca, lúc không tăng ca, hẳn là chuẩn bị tắm rửa, sau đó cùng Dư Thù cùng nhau trải qua đêm xuân. Nhưng bây giờ, lại bị Dư Thù đuổi ra ngoài, công việc tự nhiên cũng không có tâm tư làm.
Anh cầm lấy điện thoại di động, gọi cho Lục Thiên Thanh: "Ra ngoài ăn khuya với tôi. "
Lục Thiên Thanh từ trong giọng nói của anh đại khái đoán được anh đυ.ng phải vách tường, thời điểm này bạn bè không hỗ trợ chia sẻ, còn có ai có thể đây? Vì vậy, sảng khoái đồng ý. Hai người hẹn nhau tại một nhà hàng thịt nướng.
Lúc Lục Thiên Thanh đến, Kiều Tấn Uyên đã ngồi một lúc lâu. Trước mặt anh bày một chén trà lúa mạch, ấm trà bên cạnh chỉ còn lại một nửa. Lục Thiên Thanh có chút chua xót, tâm tình người khác không tốt có rất nhiều phương thức phát tiết, tốt nhất là uống say mới thôi, nhưng người đàn ông này vô cùng kỷ luật, biết tửu lượng mình không tốt, ngoại trừ lúc xã giao uống một chút, bình thường cơ hồ một giọt rượu không dính. Ngay cả thất tình hư hư thực thực như hiện tại, cũng chỉ có thể uống trà lúa mạch phát tiết, thật sự là đáng thương.
Anh ta ngồi đối diện Kiều Tấn Uyên, hỏi: "Tìm Dư Thù nói chuyện chưa? ”
Kiều Tấn Uyên: "Ừ. ”
Lục Thiên Thanh lại hỏi: "Hai người cãi nhau rồi sao? ”
Kiều Tấn Uyên nhớ lại cuộc trò chuyện với Dư Thù, tuy rằng những lời trước khi đi của mình có dấu hiệu cùng quẫn, nhưng nhìn chung hẳn không tính là cãi nhau, vì thế lắc đầu.
Lục Thiên Thanh nói, "Vậy cậu xong rồi. ”
Anh cau mày: "Làm sao?"
Lục Thiên Thanh nói: "Phụ nữ a, nếu chịu cãi nhau với cậu, chứng tỏ vẫn để ý đến cậu, chỉ là hy vọng cậu dỗ dành cô ấy. Nhưng nếu ngay cả cãi nhau cũng không muốn, chính là thật sự hết hy vọng. ”
#Tác giả có lời:
Lục Thiên Thanh: Tuyên án tử hình.
Kiều Tấn Uyên: Khóc lóc chảy nước mắt nước mũi.gif