Lúc Kiều Tấn Uyên chạy tới bệnh viện, Lục Thiên Thanh đang quanh quẩn ở cửa, nhìn thấy anh lập tức nghênh đón: "Sao bây giờ mới tới? "
Kiều Tấn Uyên nói: "Tôi cùng Dư Thù đi cúng tế sư phụ cùng sư mẫu, đã đến nghĩa trang, cách đây rất xa. "
Bước chân Lục Thiên Thanh dừng lại: "Hôm nay là ngày giỗ của giáo sư Dư và Dư phu nhân? "
Kiều Tấn Uyên vừa gật đầu, vừa đi vào trong: "Mẹ Khương Lan thế nào rồi? "
Đi vài bước, phát giác Lục Thiên Thanh không đuổi theo, anh quay đầu hỏi: "Thế nào? "
Lục Thiên Thanh nói, "Dư Thù đâu? "
Kiều Tấn Uyên nhớ tới tranh chấp vừa rồi, bực bội kéo cà vạt: "Cô ấy ở nghĩa trang chờ tôi, lát nữa tôi sẽ đi gặp cô ấy. "
Lục Thiên Thanh từ trong vẻ mặt của anh nhìn ra manh mối, một bên đuổi theo, một bên hỏi: "Dư Thù không vui? "
Bước chân Kiều Tấn Uyên rất nhanh, trong lòng anh nghẹn một cỗ buồn bực, đây là cảm xúc nhiều năm qua chưa từng có, làm cho anh rất không quen. Anh thở ra một hơi thật mạnh, nói: "Dư Thù trước kia rất hiểu chuyện, không biết vì sao gần đây luôn giận dỗi. "
Lục Thiên Thanh quay đầu nhìn anh: "Cậu thật sự không biết? "
Kiều Tấn Uyên càng thêm phiền muộn: "Nói nhảm! "
Lục Thiên Thanh thẳng thắn nói: "Tấn Uyên, là chính cậu làm sai. "
Kiều Tấn Uyên lộ vẻ mặt khó tin: "Anh cũng nghĩ tôi không nên đến sao? Anh nghĩ tôi nên nhìn mẹ của Khương Lan vì không thể truyền máu mà không thể phẫu thuật sao? "
Lục Thiên Thanh vỗ vỗ bả vai anh: "Cậu bình tĩnh một chút. Tôi nói cậu làm sai, không phải là cậu bỏ lại Dư Thù, chạy tới bệnh viện cứu mẹ Khương Lan, mà là cậu không cùng Dư Thù giải thích. Cũng không phải là giun kim trong bụng người kia, có lời không nói rõ ràng, sẽ trở thành cái gai trong lòng cô ấy, kết nhiều gai, sẽ kết thành tử kết. "
Hai người chưa nói xong, đã tới nơi lấy máu, Khương Lan đang ở bên kia lo lắng chờ đợi. Bọn họ không tiếp tục đề tài vừa rồi, Kiều Tấn Uyên bước nhanh lên phía trước, để bác sĩ rút máu, sau đó vội vàng nói: "Tôi đi trước. "Sau đó rời khỏi bệnh viện.
Lục Thiên Thanh nhìn bóng lưng anh, biết anh đã tiếp thu lời nói của mình.
Kiều Tấn Uyên mua đồ ăn ở cửa hàng tiện lợi trước cổng bệnh viện, bắt taxi chạy đến nghĩa trang. Nhìn thấy chiếc xe buổi sáng còn dừng ở ven đường, anh thở phào nhẹ nhõm —— xe vẫn còn, chứng tỏ Dư Thù chưa đi. Nhưng lúc anh chạy tới trước mộ Dư Ám Đông và Chu Thần Tinh, lại không nhìn thấy bóng dáng Dư Thù, chỉ có hai bó hoa tulip đã bị ánh mặt trời chói chang phơi khô héo, lẳng lặng nằm ở đó.
Anh lấy điện thoại ra gọi cho cô, vẫn là trạng thái không thể kết nối. Gửi wechat thấy "tin nhắn đã được gửi, nhưng bị đối phương từ chối ". Số điện thoại và WeChat đều bị kéo đen (block). Anh nhịn xuống xúc động ném điện thoại di động, xuống núi, lái xe đến nhà Tần Ngữ. Anh nghĩ đây là nơi duy nhất Dư Thù có thể đi.
Hôm nay Tần Ngữ vừa vặn bởi vì cảm mạo xin nghỉ ốm, thấy anh tới, cũng không cho anh vào, cách một cánh cửa hỏi: "Có việc gì không? "
Kiều Tấn Uyên nói: "Để tôi vào gặp Dư Thù, hoặc đưa cô ấy ra đây. "
Tần Ngữ nói, "Anh phát bệnh gì vậy? Dư Thù không ở chỗ tôi. " Cô kéo cửa ra, "Không tin thì nhìn xem. "
Dư Thù quả thật không có ở nhà cô, Kiều Tấn Uyên tìm một vòng, không thu hoạch được gì, đi tới trước mặt Tần Ngữ: "Cô nhất định biết cô ấy đi đâu. "
Hai người cách rất gần, vóc dáng đàn ông lại rất cao, cảm giác bị áp bách, Tần Ngữ theo bản năng lui về phía sau một bước, lại ngẩng đầu, từ trong mắt Kiều Tấn Uyên nhìn thấy vài phần hốt hoảng.
Kỳ thật Dư Thù không đi đâu cả, sau khi từ nghĩa trang đi ra liền trực tiếp trở về nhà. Lúc ấy cô gọi điện thoại cho Tần Ngữ, mở miệng chính là: "Tiểu Ngữ, tôi muốn ly hôn. "
Tần Ngữ hoảng sợ: "Đã xảy ra chuyện gì? "
Dư Thù đem chuyện liên quan đến Khương Lan kể lại từ đầu đến cuối, cuối cùng nói: "Tôi mệt mỏi rồi, không muốn kiên trì nữa. "
Bình thường Kiều Tấn Uyên xem nhẹ cô, Tần Ngữ vô cùng căm phẫn, nhưng thật sự đến mức mở miệng nói ly hôn, thái độ Tần Ngữ lại thay đổi: "Thù Thù, chuyện này cậu phải suy nghĩ cẩn thận a. "
Cũng không phải ấn tượng của cô đối với Kiều Tấn Uyên thay đổi, mà là cô biết rõ trong lòng Dư Thù yêu Kiều Tấn Uyên bao nhiêu, ly hôn đối với cô ấy tổn thương rất lớn, cô không muốn tương lai bạn tốt sẽ hối hận.
Dư Thù lại rất bình tĩnh: "Kiều Tấn Uyên là ánh sáng, tôi đuổi theo tia ánh sáng này mười năm. Nhưng Tiểu Ngữ, cho dù có thể đuổi kịp, người cũng không nắm được ánh sáng a. "
Lúc này nhìn thấy vẻ mặt của Kiều Tấn Uyên, rõ ràng là rất lo lắng Dư Thù, chỉ là ngoài miệng không muốn thừa nhận mà thôi, Tần Ngữ nhất thời mềm lòng, nói: "Anh để Thù Thù bình tĩnh một chút, thuận tiện cũng nên suy ngẫm lại vấn đề giữa hai người, nếu như hiện tại anh đi gặp cô ấy, chỉ làm cho mâu thuẫn của hai người càng sâu. "
Kiều Tấn Uyên nhìn chằm chằm cô, lúc này Tần Ngữ cũng không sợ anh nữa, nói: "Tình cảm cần hai người cùng nhau xây dựng, Kiều Tấn Uyên, anh suy nghĩ lại đi. " Nói xong thì đi qua mở cửa, làm tư thế "mời ".
Kiều Tấn Uyên đứng tại chỗ vài giây rồi rời đi.
Đồ ăn lúc trước mua vẫn còn trên xe, nhưng anh không có cảm giác thèm ăn, lên xe cũng không biết nên đi đâu, cuối cùng chỉ có thể trở về công ty làm việc. Dư Thù chặn anh bởi vì chuyện này, làm cho anh vô cùng phiền não. Nhưng Tần Ngữ nói cũng có đạo lý, hiện tại cô đang tức giận, nếu anh tìm cô, lại một lời không hợp ầm ĩ, sự tình chỉ càng trở nên càng thêm tồi tệ.
Vấn đề giao tiếp giữa họ là gì? 10 năm rồi, không phải lúc nào cũng như vậy sao? Anh biết quên sinh nhật cô, rút lui vệ sĩ không nói với cô, chính xác là lỗi của mình, nhưng anh không rõ, anh vội vàng đến bệnh viện truyền máu cứu mẹ Khương Lan, rốt cuộc chọc giận cô ở đâu?
Cô rõ ràng là người nội tâm mềm mại, trên đường nhìn thấy tiểu miêu tiểu cẩu bị bệnh bị thương đều sẽ cảm thấy thương xót, tuyệt đối không có khả năng thờ ơ với một bệnh nhân đang nguy kịch.
Anh nghĩ không ra, lại không thể đè nén được sự phiền não kia, đành phải đem toàn bộ tinh lực tập trung vào công việc, cố gắng dùng bận rộn để đánh lạc hướng.
Sau khi Kiều Tấn Uyên rời đi, Tần Ngữ lập tức gọi điện thoại cho Dư Thù, báo Kiều Tấn Uyên tới tìm. Dư Thù chỉ là "A" một tiếng, cũng không có phản ứng khác. Tần Ngữ nhớ tới lần trước cô "bỏ nhà đi", khi Kiều Tấn Uyên đến đón, dáng vẻ cô gái nhỏ ngượng ngùng của cô ấy, nhịn không được chua xót: "Thù Thù, tớ có thể hiểu được tâm tình của cậu. Nếu cậu suy nghĩ kỹ lưỡng, cảm thấy quả thật không thể sống chung với Kiều Tấn Uyên nữa, vậy tớ ủng hộ cậu ly hôn, nhưng điều cậu cần bây giờ là bình tĩnh một thời gian trước. Cậu thấy đấy, pháp luật quy định ly hôn còn cần thời gian bình tĩnh, cậu phải suy nghĩ thật kỹ. "
Dư Thù cũng không tranh cãi, thuận miệng đáp: "Được. "
Tần Ngữ thở dài nặng nề.
Dư Thù kỳ thật thật sự rất bình tĩnh. Con người luôn luôn như vậy, cái gì xảy ra lần đầu tiên, sẽ đau đến tê tâm liệt phế, bắt đầu từ lần thứ hai, cơn đau sẽ giảm dần, và cuối cùng, sẽ trở nên chết lặng.
Cô còn chưa đến mức hoàn toàn tê dại, lòng vẫn đau, nhưng đã ở trong phạm vi có thể chịu đựng được.
Cô nghiêm túc suy nghĩ về việc ly hôn với Kiều Tấn Uyên. Có lẽ lúc trước Kiều Tấn Uyên muốn cô làm bạn gái của anh, chỉ là bởi vì bị Kiều Húc kí©h thí©ɧ, nhất thời xúc động, cuối cùng chỉ có thể sai lầm nối tiếp sai lầm cưới cô. . .
Ly hôn, có lẽ đối với họ là giải thoát cho nhau.
Chẳng qua, cô vẫn như cũ giữ lại cho mình một khoảng thời gian suy nghĩ, dù sao mười năm tình cảm, mà cô cũng không phải là một người qua loa.
Kiều Tấn Uyên có thể là nghe lời Tần Ngữ khuyên nhủ, vẫn không đến quấy rầy cô, mỗi ngày cô ở nhà cùng công ty, tan tầm liền về nhà sớm nấu cơm, sau khi ăn xong đọc sách hoặc xem TV, sau đó tắm rửa ngủ. Không cần ngày tháng trông Kiều Tấn Uyên về nhà, tuy rằng cuộc sống nhạt nhẽo, nhưng cũng không cần phải trải qua nhiều thất vọng như vậy, rất tốt.
Hôm nay bởi vì thiết bị ghi âm trục trặc, đoạn kịch đối diễn của cô và Dạ Hoa Thiên Thụ không thể ghi lại, đành phải làm lại từ đầu. Quay xong đã gần chín giờ tối, lúc kết thúc, cô cảm thấy đầu hơi choáng váng, còn đổ mồ hôi lạnh, thầm nghĩ gần đây khẩu vị không tốt, dẫn đến có chút hạ đường huyết.
Dạ Hoa Thiên Thụ thấy sắc mặt cô không tốt, ân cần hỏi: "Bị bệnh? "
Lúc trước Dư Thù kinh nguyệt không đều, bác sĩ từng kê đơn thuốc cho cô, sau đó gặp phải rất nhiều chuyện, cô cũng không có tâm tư quan tâm, thuốc tuy rằng đã uống, nhưng không điều độ, cũng không biết có hiệu quả hay không, dù sao chu kỳ cũng chưa tới. Nhưng cái này không tính là bệnh nặng gì, hơn nữa cũng không thể nói với người khác giới, cô lắc đầu, nói: "Hẳn là hạ đường huyết."
"Cô ngồi một chút, tôi đi mua cho cô ly ca cao nóng." Dạ Hoa Thiên Thụ nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài.
Cô há miệng, chưa kịp từ chối.
Rất nhanh, Dạ Hoa Thiên Thụ liền mang nước về. Dư Thù nhận lấy, hương thơm ngọt ngào của ca cao nóng đập vào mặt, dạ dày cô đột nhiên sôi trào kịch liệt, vội vàng đặt ly lên bàn bên cạnh, che miệng chạy vào toilet.
Dạ Hoa Thiên Thụ đi theo.
Dư Thù ở trong toilet nôn một hồi, rửa mặt, suy yếu đi ra ngoài. Nhìn thấy Dạ Hoa Thiên Thụ ở bên ngoài chờ, cô miễn cưỡng cười, đang muốn nói mình không sao, đột nhiên trước mắt tối sầm lại, không khống chế được mà ngã xuống đất.
Chờ cô tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên giường, đập vào mắt một mảng trắng xóa, nhất thời không biết mình đang ở đâu. Cố gắng ngồi dậy, lập tức có người nói: "Cô tỉnh rồi."
Cô theo tiếng kêu nhìn lại, phát hiện Dạ Hoa Thiên Thụ đang ngồi bên giường: "Dạ lão sư, đây là nơi nào? "
"Bệnh viện. Cô vừa ngất xỉu, tôi lái xe đưa cô tới." Dạ Hoa Thiên Thụ giải thích.
Cô miễn cưỡng cười: "Cảm ơn Dạ lão sư, bác sĩ nói thế nào? "
Đây là một phòng bệnh đơn, ngoại trừ hai người bọn họ, không có ai khác. Nhưng Dạ Hoa Thiên Thụ vẫn đi qua đóng cửa lại, lúc này mới nhẹ giọng nói: "Dư Thù, cô mang thai, cô có biết không? "
Dư Thù nhìn anh, vẻ mặt đờ đẫn: "Anh nói gì vậy? "
#Tác giả có lời:
Gần đây thời tiết rất nóng, các thiên thần nhỏ nên chú ý chống nắng a.