Chương 2: "Kiều Tấn Uyên là loại tra nam cặn bã gì!"

Khi màn đêm buông xuống, những cảnh tượng đáng sợ bị che khuất bởi giấc ngủ và ánh nắng mặt trời vào ban ngày một lần nữa trở lại tâm trí của cô. Nhà cách vách còn giăng dây cảnh giới (dây cảnh sát phong tỏa khu vực điều tra), bất quá có thể điều tra đã kết thúc, cảnh sát tạm thời đều đã rút đi.

Các hộ gia đình ở tầng trên và dưới vẫn chưa trở về —— vốn không thích ở đây, hôm nay lại xảy ra chuyện này, càng không muốn trở về. Dư Thù nghe tiếng gió ngoài cửa sổ, nhất thời có loại ảo giác, phảng phất cả thế giới chỉ còn lại một mình mình.

Đó là một sự cô đơn và hoảng loạn không thể diễn tả bằng lời.

Cô cầm lấy điện thoại di động, do dự thật lâu giữa Kiều Tấn Uyên, Kiều Húc và Tần Ngữ, cuối cùng gọi cho Tần Ngữ: "Tiểu Ngữ, tớ có thể đến chỗ cậu ở vài ngày không?”

Tần Ngữ vừa đi công tác trở về, còn không biết án mạng tối hôm qua, nghe vậy kinh ngạc nói: "Như thế nào, cậu cùng Kiều Tấn Uyên cãi nhau?”

Còn tranh cãi đến khàn giọng.

Tuy rằng Kiều Tấn Uyên không thường xuyên về nhà ở, nhưng Tần Ngữ biết Dư Thù mỗi tối đều sẽ chờ hắn, tựa như hòn vọng phu vậy. Đột nhiên đề nghị muốn đến nhà cô ở, còn ở một vài ngày, điều duy nhất cô có thể nghĩ đến chính là cô ấy và Kiều Tấn Uyên cãi nhau, muốn rời khỏi nhà.

Dư Thù cười khổ: "Không có, anh ấy nào có thời gian cãi nhau với tới?”

Tần Ngữ là khuê mật duy nhất của cô, hai người quen biết từ khi còn học tiểu học, đối với chuyện của cô và Kiều Tấn Uyên, Tần Ngữ cũng là một trong những người hiểu rõ nhất. Nghe giọng cô chua xót, Tần Ngữ cũng không truy vấn, lúc này nói: "Được, cậu đến đây, tỷ tỷ tôi bao nuôi cậu, muốn ở bao lâu liền ở bao lâu. "

Dư Thù sắp xếp mấy bộ quần áo, bỏ vào một cái túi, bắt taxi đến nhà Tần Ngữ. Tần gia không tính là đại phú đại quý, nhưng điều kiện kinh tế cũng không tệ lắm, Tần Ngữ sau khi tốt nghiệp đại học liền mua nhà, hiện giờ ở một mình, Dư Thù qua ở nhờ cũng thuận tiện.

Chờ đến lúc cô đến, Tần Ngữ đã gọi đồ ăn mang bên ngoài về, Dư Thù không có khẩu vị, nhưng vì không phụ tâm ý của bạn tốt, vẫn miễn cưỡng ăn một ít. Lúc ăn cơm, cô chủ động đem chuyện xảy ra tối hôm qua nói cho Tần Ngữ.

Tần Ngữ nghe xong, ba một tiếng vỗ đũa lên bàn: "Kiều Tấn Uyên là loại tra nam cặn bã gì! Trong nhà phát sinh loại chuyện này, cũng không trở về xem một chút! Công việc công việc công việc, sao anh ta không dứt khoát kết hôn cùng với công việc của anh ta đi!”

Dư Thù thấy cô tức giận như vậy, vội vàng đưa tay vỗ lưng cô cho thuận khí.

Tần Ngữ hận luyện sắt không thành thép: "Rốt cuộc cậu muốn nhẫn nhịn đến khi nào?”

Dư Thù thần sắc ảm đạm, một lúc lâu sau nói: "Không đành lòng còn có thể làm sao bây giờ? Ly hôn à?”

Tần Ngữ cứng rắn: "Ly thì ly, cậu tốt như vậy, chẳng lẽ còn sợ tìm không được đàn ông tốt hơn?”

Dư Thù hít sâu một hơi: "Tiểu Ngữ, cho tới bây giờ tớ chưa từng nghĩ tới ly hôn.”

Sẽ tức giận, sẽ trách cứ anh ấy không quan tâm, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới muốn rời khỏi anh ấy.

Tần Ngữ im lặng.

Năm đó trong nhà Dư Thù xảy ra chuyện, cô biết. Vào thời điểm Dư Thù không nơi nương tựa, Kiều Tấn Uyên đón cô ấy về nhà chiếu cố, mười năm tình cảm, sao có thể nói đứt liền đứt đây?

Huống chi, giữa bọn họ cũng chưa đến mức hoàn toàn không vượt qua được. Kiều Tấn Uyên tuy là một người cuồng công việc, nhưng ít nhất anh một lòng một dạ, chưa bao giờ ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt. Lại nói tiếp, đây thật ra là cuộc sống mà rất nhiều phụ nữ tha thiết mơ ước - có tiền tiêu không hết, còn không cần mỗi ngày hầu hạ chồng, hơn nữa cha mẹ Kiều Tấn Uyên mất sớm, cũng không có mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, quả thực hoàn mỹ.

Thế nhưng những thứ này đều không phải là Dư Thù mong muốn.

Hai người trầm mặc ăn cơm xong, lúc thu dọn đồ đạc, Tần Ngữ bỗng nhiên nói: "Thù Thù, nếu hai người có con, quan hệ hẳn là sẽ cải thiện rất nhiều.”

Nếu không muốn ly hôn, như vậy chỉ có nghĩ biện pháp làm cho mình sống tốt một chút.

Dư Thù ngẩng đầu nhìn cô.

Tần Ngữ nói: "Khi còn bé nhà tớ nuôi chim bồ câu, mẹ tớ nói bất kể chim bồ câu bay bao xa, chỉ cần con của nó vẫn còn ở đây, nó sẽ trở lại. Nếu không cậu thử xem?”

.

Kiều Tấn Uyên vào ngày thứ ba mới biết chuyện án mạng. Đêm đó Kiều Húc vốn đã gọi điện thoại cho anh, bất quá là Trình Uy nhận, nói Kiều đổng thức cả đêm, đang ngủ, hỏi có muốn gọi anh dậy không.

Kiều Húc là Kiều Tấn Uyên nuôi lớn, từ nhỏ đã rất sợ thúc thúc này, nghe xong lời này, không dám đi vuốt râu hùm, chỉ đành để Trình Uy chuyển lời, nói mình có việc quan trọng tìm chú, chờ chú ấy tỉnh lại nhất định phải gọi lại cho mình.

Kết quả Kiều Tấn Uyên quá mệt mỏi, ngủ đến ngày thứ ba. Trình Uy không để ý truyền lời thay Kiều Húc, vội vàng nói: "Kiều đổng, cách vách nhà anh xảy ra chuyện.”

Bởi vì là án gϊếŧ người, hơn nữa thân phận nhà gái hiển hách, bỗng chốc làm náo loạn khắp thành phố. Trình Uy đem tin tức trên mạng cho Kiều Tấn Uyên xem, Kiều Tấn Uyên vốn đang ăn sáng, đột nhiên nhớ tới hai cuộc điện thoại của Dư Thù đêm đó, anh bỏ lại bánh sandwich trong tay, nói với Trình Uy: "Phòng thí nghiệm bên kia cậu quan sát kỹ một chút, tôi về nhà một chuyến.”

Trình Uy vội vàng nói: "Được rồi, Kiều đổng.”

Kiều Tấn Uyên lấy chìa khóa xe, dùng tốc độ nhanh nhất lái về nhà. Trong phòng im ắng, không có thanh âm, cũng không có hơi người, anh tiện tay đóng cửa lại, kêu to: "Dư Thù ——"

Một lúc lâu không nghe thấy tiếng trả lời, anh cau mày, bước nhanh vào phòng ngủ, thấy bên trong trống rỗng. Không chỉ phòng ngủ, cả nhà đều không có bóng dáng Dư Thù. Sắc mặt anh trầm xuống, lấy điện thoại di động ra bấm số của cô.

Điện thoại vang lên một hồi lâu mới có người nghe máy, cũng không phải Dư Thù, mà là Tần Ngữ: "Kiều đổng?”

Tần Ngữ là khuê mật duy nhất của Dư Thù, đương nhiên không tránh khỏi cạm trán với Kiều Tấn Uyên, mới đầu cô gọi anh là "Kiều tiên sinh", sau đó quen thuộc liền trực tiếp gọi tên đầy đủ, lúc này lại gọi hắn là "Kiều đổng", chút tâm tư nhỏ này Kiều Tấn Uyên sao có thể đoán không ra?

Anh đương nhiên sẽ không so đo với một tiểu cô nương, hỏi: "Dư Thù ở chỗ cô?”

"Đúng vậy." Tần Ngữ trào phúng nói, "Chồng cô ấy lại không chịu về nhà, chẳng lẽ để cô ấy một mình ở bên cạnh nhà gϊếŧ người sao?”

Kiều Tấn Uyên cũng không tranh cãi với cô, nói thẳng: "Tôi đến đón cô ấy.”

"Đón cái gì đón a, theo tôi thấy——" Tần Ngữ còn chưa dứt lời, Kiều Tấn Uyên đã cúp máy, cô tức giận đến giậm chân, mắng, "Tra nam!”

Dư Thù làm xong bữa sáng, từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy sắc mặt Tần Ngữ không vui, hỏi: "Làm sao vậy?”

Tần Ngữ hất đầu về phía điện thoại di động trên bàn trà: "Chồng cậu vừa gọi điện thoại tới, nói muốn tới đón cậu.”

Ánh mắt Dư Thù sáng lên: "Thật sao?”

Tần ngữ khí đánh cô một cái: "Cậu có tiền đồ một chút! Đợi lát nữa anh ta tới, cậu đừng nhanh như vậy liền chạy tới. Đàn ông đều hèn hạ, có được một cái gì đó quá dễ dàng, họ sẽ không trân trọng.”

Dư Thù gật đầu: "Ừ ừ ừ. ”

Kiều Tấn Uyên đến rất nhanh, hai người vừa ăn xong bữa sáng, chuông cửa liền vang lên. Dư Thù lập tức bỏ lại bát đũa chạy tới, Tần Ngữ nặng nề ho một tiếng, cô buộc thả chậm lại bước chân, lúc đi tới cửa, lại sửa sang lại quần áo một phen, lúc này mới đặt tay lên khóa cửa.

Cánh cửa mở ra, bóng dáng Kiều Tấn Uyên xuất hiện trong tầm mắt. Tần Ngữ nhìn anh vài lần, cô đã lâu không gặp người đàn ông này, lần trước vẫn là hơn một năm trước, Dư Thù sinh bệnh, lúc cô đi thăm gặp. Nam nhân đang ở độ tuổi cực kỳ hưng thịnh, một thân tây trang đứng đắn làm cho anh nhìn qua giống như một cây thông cao ngất, mặt mày vốn đã đẹp mắt bị năm tháng nhuộm lên tang thương nhàn nhạt, vừa thành thục lại cường đại, dễ dàng làm cho nữ nhân mê muội nhất.

Dư Thù lúc mới biết yêu đã quen biết hắn, cũng không biết là may mắn hay bất hạnh.

Cô thở dài trong lòng.

Kiều Tấn Uyên đầu tiên đánh giá Dư Thù từ đầu đến chân, xác nhận toàn thân đều không có việc gì, lúc này mới chuyển hướng Tần Ngữ: "Quấy rầy rồi.”

Trong lòng Tần Ngữ tức giận còn chưa nguôi, lạnh lùng nói: "Không quấy rầy, cửa lớn nhà tôi vĩnh viễn vì Thù Thù rộng mở, cô ấy muốn ở bao lâu liền ở bấy lâu.”

Kiều Tấn Uyên cảm thấy đã hoàn thành khâu chào hỏi, không còn cần hàn huyên gì nữa, quay đầu nói với Dư Thù: "Đi, trở về.”

Tần Ngữ sắp bị người đàn ông này tức chết, hướng Dư Thù hô: "Thù Thù!”

Kiều Tấn Uyên hỏi cô: "Tần Ngữ, cô không cần đi làm sao?”

Lúc này Tần Ngữ mới nhớ tới mình còn phải đi làm, nhìn đồng hồ, đã tám giờ, lập tức vọt vào phòng ngủ thay quần áo, một bên còn không quên dặn dò: "Thù Thù cậu đừng đi cùng anh ta, bằng không tớ sẽ không để ý tới cậu!”

Dư Thù nhìn Kiều Tấn Uyên, anh nói: "Tôi sắp xếp cho em một căn nhà khác, sau này không về bên kia ở.”

Dư Thù xoắn đầu ngón tay, nhỏ giọng hỏi: "Còn anh thì sao?”

Kiều Tấn Uyên kỳ quái nhìn cô: "Tất nhiên tôi cũng chuyển qua.”

Dư Thù mím môi cười trộm.

Tần Ngữ thay xong quần áo đi ra, thấy vẻ mặt này của cô, biết không giữ người được, hừ lạnh một tiếng, mở cửa rời đi. Dù sao Dư Thù cũng có chìa khóa dự phòng nhà cô, lúc đi sẽ đóng cửa sổ lại, những chuyện khác cũng tạm thời không cần cô quan tâm.

"Đi thu thập đồ đạc." Kiều Tấn Uyên nói với Dư Thù.

Dư Thù vốn chỉ định ở lại đây một hai ngày, bởi vậy cũng không mang theo quá nhiều đồ đạc, rất nhanh liền thu thập xong. Kiều Tấn Uyên lái xe đưa cô đến nơi ở mới.

Tài sản đứng tên anh không ít, nơi xảy ra vụ án lúc trước là nhà mới của bọn họ, lúc trước là Dư Thù lựa chọn, bởi vì bên kia cách nơi cô làm việc gần. Mà chỗ ở mới hướng nhìn ra biển, hoàn cảnh và an ninh so với nhà trước tốt hơn, chính là đi làm tốn thêm nửa tiếng đồng hồ, bất quá cô có thể lái xe, ảnh hưởng không lớn.

Điều duy nhất khiến Dư Thù không thoải mái chính là phòng ốc quá lớn, kết cấu duplex, trên dưới hai tầng cộng lại ít nhất có bốn năm trăm mét vuông. Cô không thích mời bảo mẫu hoặc người giúp việc, nếu Kiều Tấn Uyên không về nhà, ở một mình trong căn nhà lớn như vậy, không khỏi cô đơn sợ hãi.

Nhưng Kiều Tấn Uyên đã gọi điện thoại sắp xếp việc nhà, cô do dự một chút, cuối cùng vẫn không mở miệng.

Chờ sắp xếp xong, Kiều Tấn Uyên để lại điện thoại di động trên ghế sofa, nói với cô: "Tôi gọi người buổi chiều đi giúp em chuyển nhà.”

Dư Thù nghe vậy, lập tức ngẩng đầu nhìn anh: "Anh sắp về công ty chưa?”

Kiều Tấn Uyên nhìn đồng hồ: "Sau bữa trưa trở về, em muốn ăn ở đâu? Tuệ Ngải? Tôi nhớ em thích các món ăn ở đó.”

Dư Thù cúi đầu nhìn mũi chân mình: "Tuệ Ngải đã đóng cửa rồi.”

Sắc mặt Kiều Tấn Uyên cứng đờ: "Khi nào?”

Dư Thù: "Một năm trước.”

Kiều Tấn Uyên: "..."

"Bên này tôi không quá quen thuộc, em làm chủ chọn một chỗ đi." Dư Thù thay anh giải vây.

Kiều Tấn Uyên chọn một nhà hàng Quảng Đông, thuê một phòng riêng. Trong khi gọi món, điện thoại di động đổ chuông. Anh đưa thực đơn cho Dư Thù, tự đứng dậy đi đến cửa sổ nghe điện thoại, là Cao Tuấn gọi tới.

Cao Tuấn chính là "Cao Sir" trong miệng Kiều Húc, nhà họ Kiều và Nhà họ Cao xem như thế giao, bất quá đến thế hệ Kiều Tấn Uyên, giao tình không tính là quá sâu, bình thường cũng không qua lại nhiều.

Lúc đầu, Kiều Húc thấy Kiều Tấn Uyên lâu như vậy rồi cũng không gọi lại, nghi ngờ Trình Uy không có chuyển lời đúng lúc, gần đây hắn cũng đυ.ng chút "chuyện", sợ Kiều Tấn Uyên phát hiện sau đó tìm mình tính sổ, không dám tự mình ra trận, bởi vậy nhờ Cao Tuấn đến gọi đến thăm dò. Tuy rằng vụ án lần này Cao Tuấn không quản lý, nhưng hắn là người ở Cục, muốn hỏi thăm tin tức rất dễ dàng.

"Tấn Uyên, nữ nạn nhân kia đã không qua khỏi, hiện tại vụ án này được xác định là cố ý gϊếŧ người. Hung thủ hiện đang bỏ trốn, và vợ anh là người duy nhất gặp hung thủ. " Giọng điệu Cao Tuấn vô cùng nghiêm túc.