Chương 16: “Người phụ nữ này thật sự không biết xấu hổ.”

Lúc học đại học có rất nhiều người theo đuổi Kiều Húc, chỉ riêng khoa của các cô, đã có hơn phân nửa nữ sinh thường xuyên lượn lờ trước mặt anh tạo cảm giác tồn tại, bản thân cô cũng không phải là người quá nổi bật, nhưng vừa rồi gặp mặt, Kiều Húc đã nhận ra cô. Có thể thấy được trong mắt Kiều Húc, cô có một chút đặc biệt.

Trong lòng cô mừng thầm, dịu dàng hỏi: "Mấy năm nay anh có khỏe không?"

Kiều Húc chỉ mơ hồ nhớ rõ tên cô, cùng với từng theo đuổi mình, cũng là bởi vì hai người là bạn cùng khoa, thấy cô ôn chuyện xưa, liền có chút không kiên nhẫn. Đang do dự nên trực tiếp rời đi hay là hơi uyển chuyển một chút, thì nhìn thấy Dư Thù từ phòng làm việc đi ra, anh lập tức không để ý tới Trần Tinh Tinh, vẫy tay với cô: "Bên này. "

Dư Thù đi ra cùng Dạ Hoa Thiên Thụ, nhìn thấy Kiều Húc ở bên kia đường, cô chào hỏi Dạ Hoa Thiên Thụ, đi về phía anh, tự nhiên cũng nhìn thấy Trần Tinh Tinh. Cô biết Trần Tinh Tinh vẫn luôn không từ bỏ ý định với Kiều Húc, cũng không thèm để ý, bởi vì Kiều Húc không thích mẫu người phụ nữ này, hai người tuyệt đối không thể trở thành người nhà.

Cô đi tới bên cạnh xe, cũng không thèm liếc mắt nhìn Trần Tinh Tinh một cái, nói với Kiều Húc: "Đi thôi, tôi hơi mệt."

Kiều Húc lập tức nói: "Được. "

Anh thay Dư Thù mở cửa xe, chờ cô lên xe, săn sóc thắt dây an toàn cho cô, lúc này mới qua ghế lái.

Trần Tinh Tinh tức giận, nghi ngờ Dư Thù cố ý ra oai phủ đầu, mà Kiều Húc thì bị lạm dụng uy quyền, không dám liếc nhìn mình một cái. Cô theo bản năng đuổi theo hai bước, nghe được Kiều Húc kêu Dư Thù: "Thím nhỏ—— "

Tiếng xe khởi động che đậy lời nói phía sau, cô một chữ cũng không nghe rõ, nhưng cách xưng hô này làm cho cô khựng lại. Dư Thù đương nhiên họ Dư, không tồn tại tình huống gọi là "Tiểu Thẩm", như vậy hẳn là gọi thím nhỏ?

Cho nên Dư Thù không phải gả cho Kiều Húc, mà là chú của anh ấy? Trách không được vẫn giấu diếm, sống chết không chịu nhắc tới tình huống trong nhà với đồng nghiệp. Cô ta cười lạnh một tiếng, hào môn đích thật là hào môn, đáng tiếc lại gả cho một lão già. Như vậy xem ra, cũng không có gì phải hâm mộ.

Xe chạy ra rất xa, Kiều Húc mới hỏi: "Cô gái vừa rồi tên là gì? "

Dư Thù trừng mắt nhìn anh một cái: "Trần Tinh Tinh, lúc đi học quấn chặt lấy cậu thật lâu, sao ngay cả tên người ta cũng không nhớ được? "

Kiều Húc một tay cầm vô lăng, một tay gãi gãi đầu: "Ôi, tôi nhớ tên cô ta làm gì, tiểu tốt vô danh mà thôi. "

Dư Thù có chút mệt mỏi, không nhắc tới Trần Tinh Tinh nữa, tựa vào lưng ghế nghỉ một lát.

Kiều Húc hỏi: "Bình thường cậu cũng tan làm muộn như vậy sao? "

Dư Thù nhắm mắt lại trả lời anh: "Kịch phát thanh mỗi thứ bảy phát sóng, hai ngày trước chậm trễ, phải mau chóng bù lại. "

Bản thân Kiều Húc là một diễn viên, đương nhiên biết có đôi khi công việc là thân bất do kỷ, nhưng vẫn đau lòng Dư Thù. Cô đã trải qua loại chuyện này, tuy rằng thân thể không bị tổn thương quá lớn, nhưng chấn thương tâm lý cũng không nhỏ, hơn nữa quan hệ vợ chồng với Kiều Tấn Uyên lại xấu đi, trong khoảng thời gian này chỉ có anh mới có thể an ủi và làm bạn với cô.

Anh lấy lại tinh thần, hỏi: "Tối cậu muốn ăn gì?" "

Dư Thù quay đầu nhìn anh một cái, có chút tùy hứng nói: "Cậu nấu cơm cho tôi ăn. "

Khi hai người học trung học, bởi vì trường học gần nhà, vì vậy không ở lại trong trường, ngoại trừ bữa trưa ăn ở trường, hai bữa ăn còn lại là tự giải quyết. Kiều Húc thông cảm cho cô gặp phải chuyện dữ, luôn xung phong xuống bếp, nói là muốn chiếu cố cô.

Thật ra anh sao có thể nấu cơm? Lúc anh tám tuổi, bởi vì chuyện ngoài ý muốn, ngoại trừ anh cùng Kiều Tấn Uyên đi học, còn lại toàn bộ thân nhân đều gặp nạn, từ đó anh liền được Kiều Tấn Uyên nuôi nấng lớn lên. Khi đó Kiều Tấn Uyên cũng mới mười sáu tuổi, vừa phải đi học, vừa phải đi làm thuê nuôi gia đình kiếm học phí, chỉ có thể cam đoan cháu trai không chết đói, không chết cóng, quản không được nhiều như vậy. Trong nhà tích trữ nhiều nhất chính là mì sợi và rau xanh, thời điểm khó khăn nhất thậm chí ngay cả rau xanh cũng không có, hai chú cháu chỉ ăn mì luộc nước trắng.

Chờ Dư Thù đến nhà họ Kiều, Kiều Tấn Uyên mới bắt đầu khởi nghiệp, kinh tế cũng hết sức túng quẫn. Nhưng anh và Kiều Húc có thể sống cẩu thả, tiểu cô nương từ nhỏ được cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay kia lại không thể —— không phải Dư Thù yếu ớt, mà Kiều Tấn Uyên không cho phép con gái ân sư cùng chú cháu hai người cùng nhau trải qua cuộc sống khổ sở, cho nên đối với mình càng thêm hà khắc vài phần, tiết kiệm tiền một chút dùng để bảo đảm cuộc sống cơ bản của Dư Thù.

Trong nhà bắt đầu có tủ lạnh, có những thứ khác ngoài mì sợi và rau xanh, Kiều Húc cũng từ đó bắt tay vào con đường tự học nấu ăn. Mới đầu anh nấu cơm cơ bản quanh quẩn giữa cháo và gạo sống, món xào không phải mặn thì nhạt, không phải chín đến mức không thể nuốt xuống, chính là không khác gì so với ăn sống. Anh không dám đem mấy thứ này cho Dư Thù ăn, đành phải cố gắng chế biến lại tự mình ăn, sau đó nấu mì cho cô.

Ước chừng qua hai tháng, sau vô số lần thất bại, rốt cuộc được nghênh đón bình minh —— mặc dù đồ ăn chưa ngon lắm nhưng đã có thể ăn được. Kiều Húc ngược lại rất được khích lệ, cảm thấy mình đã bước một bước vững chắc để nuôi sống gia đình, sau đó càng thêm cố gắng, rốt cuộc nửa năm sau cũng nấu được đồ ăn ngon.

Mấy năm đó, Dư Thù chính là ăn cơm anh nấu lớn lên, trù nghệ của cô cũng học theo anh.

Kiều Húc vui vẻ đáp ứng: "Được. " Một lát sau, lại cẩn thận hỏi, "Tôi nói chú cũng về nhà cùng nhau ăn, được không? "

Dư Thù thản nhiên nói: "Tùy tiện. "

Đại khái "tùy tiện" là ý chính, trong khoảng thời gian Kiều Húc nghỉ phép, mặc dù mỗi ngày Kiều Tấn Uyên đều về nhà, nhưng Dư Thù vẫn thái độ lạnh lùng nhàn nhạt này. Mắt thấy thời gian trở về Mỹ ngày càng gần, Kiều Húc sốt ruột, nếu như anh đi, Dư Thù cùng Kiều Tấn Uyên không thể nghi ngờ sẽ càng thêm xa cách. Nhưng anh lại không dám liều lĩnh, sợ sẽ phản tác dụng.

Đầu tháng 5 là sinh nhật của Kiều Húc, chỉ còn hơn một tuần nữa là anh về Mỹ. Anh cảm thấy đây là thời cơ cuối cùng, vì thế đã sớm đặt một nhà hàng có tính riêng tư rất tốt, nghĩ đến lúc đó người một nhà hảo hảo ăn một bữa cơm, có lẽ có thể cởi bỏ nút thắt giữa hai người.

Vào ngày sinh nhật, đoàn làm phim 《 gột rửa 》 vừa vặn cần ghi hình một vở kịch nhỏ, Dư Thù không tiện xin nghỉ, Kiều Húc để cô yên tâm công tác, nói tan tầm đi đón cô. Cũng may bốn giờ chiều đã ghi hình xong, Dư Thù trở về văn phòng uống một ly nước, cầm lấy túi xách chuẩn bị rời đi. Vừa đến cửa, người bên ngoài đột nhiên xông vào, lập tức khóa trái cửa.

Dư Thù nhìn Trần Tinh Tinh, nhíu mày nói: "Cô làm gì vậy? "

Nhìn tư thế này, là muốn dùng vũ lực sao?

Nếu thật sự động tay chân, Dư Thù khẳng định không phải là đối thủ —— Trần Tinh Tinh lớn lên cường tráng hơn cô. Cô cầm lấy điện thoại di động, chuẩn bị gọi người, Trần Tinh Tinh nói: "Như thế nào, sợ tôi đánh cô? "

Dư Thù không để ý tới sự khıêυ khí©h của cô ta, soạn tin nhắn gửi cho Văn Phương, bảo cô ấy nhanh chóng tới cứu giá.

Trần Tinh Tinh nhân cơ hội này kề sát vào cô, thấp giọng nói: "Đừng khẩn trương, tôi chỉ muốn nói chuyện với cô về Kiều Húc. "

Dư Thù không cảm thấy có gì để nói chuyện với cô ta, cũng không quen có người dựa vào gần như vậy, nhíu mày lui về phía sau vài bước, giữ khoảng cách với cô ta.

Trần Tinh Tinh cười lạnh nói: "Trách không được lúc học đại học, Kiều Húc cả ngày đi theo bên cạnh cậu, thì ra là thay chú cậu ấy trông chừng. Dư Thù, không phải cô vừa trưởng thành đã được lão già nhà họ Kiều để ý trước chứ? Cô và Kiều Húc bằng tuổi nhau, cả ngày ở cùng một chỗ, chú anh ấy không lo lắng các người sẽ âm thầm ám độ trần thương sao? "

Dư Thù không rõ cô ta từ đâu biết được quan hệ của mình cùng Kiều Húc, sau đó sáng tạo ra một đống suy đoán vô lý này, chỉ cảm thấy người phụ nữ này rất phiền. Gần đây tâm trạng của cô vốn không tốt lắm, lạnh lùng nói: "Nhà cô bên bờ biển sao? Quản rộng như vậy. Tránh ra! "

Trần Tinh Tinh còn muốn châm chọc vài câu, nhưng ngoài cửa đã truyền đến thanh âm của Văn Phương: "Thù Thù đừng sợ, chị đến cứu em! "

Cô ta suy nghĩ một chút, ý tứ mình muốn biểu đạt đã đủ rồi, trong lòng đối phương chắc hẳn sẽ hoảng hốt, nếu không cũng sẽ như cũ không để ý tới, châm chọc cô ta. Nếu mục đích đã đạt được, cô ta cũng không dây dưa nữa, trực tiếp đi qua mở cửa, lại phát hiện ngoài cửa không chỉ có Văn Phương, còn có Dạ Hoa Thiên Thụ.

Lúc Dư Thù gửi tin nhắn, Văn Phương đang cùng Dạ Hoa Thiên Thụ xác nhận một vài thông tin kịch bản, vì thế nhân cơ hội ở trước mặt Dạ Hoa Thiên Thụ cáo trạng. Dạ Hoa Thiên Thụ không nói gì, chỉ nói muốn tới xem một chút, vì thế hai người liền cùng nhau đi.

Sắc mặt Trần Tinh Tinh thay đổi, miễn cưỡng nhìn Dạ Hoa Thiên Thụ chào hỏi, liền chạy trối chết. Cô ta có chút hối hận chính mình quá xúc động, "trận" này tuy rằng bề ngoài là t anhg, nhưng làm cho Dạ Hoa Thiên Thụ lưu lại ấn tượng không tốt, có chút mất nhiều hơn được.

Cô ta ra khỏi phòng làm việc, càng nghĩ càng tức giận, cảm thấy không thể buông tha Dư Thù như vậy, vì thế mai phục trước cửa phòng làm việc, nếu đợi lát nữa Kiều Húc tới đón Dư Thù, liền chụp lén bọn họ, sau đó gửi cho tạp chí bát quái. Chỉ cần náo loạn, chú của Kiều Húc khẳng định sẽ không để hai người đi chung nữa, đến lúc đó nói không chừng cô sẽ có cơ hội.

Trong văn phòng, Dạ Hoa Thiên Thụ ân cần hỏi Dư Thù: "Cô không sao chứ? "

Anh không hỏi chi tiết, không hỏi bối cảnh, chỉ hỏi Dư Thù có bị thương tổn hay không, phần săn sóc này làm cho Dư Thù thở phào nhẹ nhõm, lắc đầu: "Không có, cám ơn Dạ lão sư quan tâm. "

Dạ Hoa Thiên Thụ nói: "Không có việc gì thì về nhà đi, đi đường cẩn thận. Văn Phương, tôi cũng tan làm đây. "

Hai người lên tiếng, Dạ Hoa Thiên Thụ quay đầu đi về phía phòng thu âm. Văn Phương thấp giọng hỏi Dư Thù: "Người phụ nữ kia muốn làm gì? "

Dư Thù không nói cho cô biết chi tiết, chỉ nói: "Có lẽ vẫn là vì chuyện của nữ chính tức giận. "

Văn Phương vẻ mặt "Tôi biết. Người phụ nữ này thật sự không biết xấu hổ. "

Dư Thù: "Ai nói không phải đâu. "

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới cửa công ty, vừa lúc xe của Kiều Húc đến, cô tạm biệt Văn Phương. Văn Phương nhìn xe, cho rằng lại là chồng cô đến đón, đương nhiên không tiện quấy rầy, vì thế phất tay: "Ngày mai gặp lại. "

Bởi vì lần trước bị Trần Tinh Tinh nhận ra, lần này Kiều Húc lái một chiếc xe khác, anh dừng xe, không mở cửa xe cũng không mở cửa sổ, cầm lấy điện thoại di động gọi cho Dư Thù: "Lại đây. "

Dư Thù đi qua, tự mình mở cửa xe ngồi lên, Kiều Húc thò người giúp cô thắt dây an toàn, một bên nói: "Chú đã đến rồi, chúng ta mau đi qua đi. "

Dư Thù "Ừ" một tiếng, Kiều Húc thắt dây an toàn của mình, xe chạy về phía trước.

Hai người đều không phát hiện, trên lốp xe bị dán một món đồ chơi nhỏ.

#Tác giả có lời:

Cầu thu nạp ah các thiên thần nhỏ, hu hu.