Chương 13: "Kiều Tấn Uyên, cậu thật đúng là một tên cặn bã.”

Lục Thiên Thanh lái xe ra, động tĩnh quá lớn, mẹ con Khương Lan cũng bị đánh thức, Khương Lan khoác áo đi ra, hỏi: "Có chuyện gì, các anh đi đâu? "

Lục Thiên Thanh nói: "Trong nhà Tấn Uyên xảy ra chút chuyện, chúng tôi phải về. "

Khương Lan hỏi: "Có cần tôi giúp không?"

Lục Thiên Thanh nói, "Nếu cần liên lạc sau. "

Khương Lan nói, "Được, vậy các anh đi đường cẩn thận. "

Lục Thiên Thanh không nói thêm nữa, đạp chân ga, xe chạy lên đường làng. Kiều Tấn Uyên vẫn trầm mặt, ở ghế lái phụ gọi điện cho Dư Thù, Lục Thiên Thanh phát hiện, tay người đàn ông luôn trầm ổn này thế nhưng đang run rẩy.

Điện thoại của Dư Thù vẫn không liên lạc được, Kiều Tấn Uyên chuyển sang gọi điện thoại cho Cao Tuấn. Cao Tuấn là đội trưởng cảnh sát hình sự sở tỉnh, sớm đã quen với tình huống bất ngờ 24h, nên điện thoại chỉ vang lên hai tiếng đã bắt máy: "Tấn Uyên? "

Kiều Tấn Uyên kể lại tình hình, hỏi: "Anh có thể kiểm tra định vị điện thoại của cô ấy không?"

Cao Tuấn nói: "Hẳn là có thể, tôi lập tức tìm người của phòng hình sự. "

Hiệu suất của bọn họ rất cao, mười phút sau liền gửi tin nhắn phản hồi, Kiều Tấn Uyên nhìn, báo địa chỉ với Lục Thiên Thanh: "Trước tiên đến đó, đây là nơi tín hiệu điện thoại di động của cô ấy biến mất. "

Kết quả còn chưa tới khu Dương Thành, Cao Tuấn lại gọi điện thoại tới, nói đã phái cảnh sát hình sự đi qua, nhưng nơi đó không có người, cũng không có điện thoại di động, chỉ có thể thấy một ít dấu vết trên mặt đất suy đoán từng phát sinh đánh nhau, nhưng mà cũng không kịch liệt.

Kiều Tấn Uyên mặt đen đến dọa người, nhưng vẫn rất bình tĩnh. Anh nhớ tới tin nhắn wechat ban ngày Dư Thù gửi nhầm, cô hẳn là hẹn người ăn cơm, bạn bè của cô không nhiều lắm, người hẹn ăn cơm chỉ có Tần Ngữ và đồng nghiệp cùng phòng làm việc, nhưng thông tin liên lạc của hai người anh đều không có.

Anh gọi cho Kiều Húc: "Đưa số điện thoại Tần Ngữ cho ta. "

Kiều Húc ở sân bay biết được Dư Thù có thể xảy ra chuyện, liền trực tiếp bắt xe chạy tới sở tỉnh, lúc này đã gặp mặt Cao Tuấn. Anh trả lời: "Cháu đã gọi điện thoại cho Tần Ngữ, cô ấy nói tối nay tăng ca, điện thoại vừa sạc xong, mới nhìn thấy wechat của thím nhỏ, về phần đã xảy ra chuyện gì, hoàn toàn không biết. "

Cao Tuấn nói: "Tấn Uyên, hành trình điện thoại di động của Dư Thù cho thấy, tối nay cô ấy ở nhà hàng Tâm Ý ở khu Thiên Hợp dừng lại mấy tiếng đồng hồ, hiện tại chúng tôi đang qua đó, có tin tức sẽ báo cho cậu. "

"Được." Kiều Tấn Uyên nói, "Cô hẳn là hẹn người nào đó ăn cơm ở đó. "

Anh kể lại chuyện nhận được vị trí nhà hàng Dư Thù gửi, kết quả bên kia Cao Tuấn và Kiều Húc đều trầm mặc. Kiều Tấn Uyên nhíu mày: "Thế nào? "

Kiều Húc nói: "Chú, chú có nghĩ tới, tin nhắn của thím nhỏ không gửi nhầm, cô ấy vốn là muốn gửi cho chú không? "

Kiều Tấn Uyên nói: "Hẳn là không phải, cô ấy sẽ không vô duyên vô cớ —— "

Kiều Húc ngắt lời anh: "Hôm qua là sinh nhật thím nhỏ. "

Kiều Tấn Uyên: ". . ."

Ngay cả Lục Thiên Thanh vẫn chuyên tâm lái xe cũng không biết nói gì: "Kiều Tấn Uyên, cậu thật đúng là một tên cặn bã. "

Hai bên điện thoại đều an tĩnh đến quỷ dị, cuối cùng vẫn là Cao Tuấn phá vỡ sự xấu hổ này: "Tấn Uyên, chúng ta đi qua xem trước rồi nói sau. "

"Ừm." Kiều Tấn Uyên cúp điện thoại, xem lại vị trí ban ngày nhận được, đọc địa chỉ một lần, Lục Thiên Thanh gật gật đầu, xe chạy như bay về phía nhà hàng Tâm Ý.

Lúc hai người đến, Cao Tuấn và Kiều Húc đã đến trước một bước.

Kỳ thật loại chuyện mất tích này, dưới tình huống không có bất kỳ chứng cứ nào là bị bắt cóc hoặc sát hại, sẽ không thể điều động cảnh sát hình sự của sở tỉnh, mà Dư Thù thậm chí ngay cả điều kiện báo án cũng không đạt tới, dù sao một người trưởng thành tắt điện thoại di động mấy tiếng đồng hồ là chuyện bình thường. Nhưng Dư Thù là nhân chứng của vụ án gϊếŧ người lần trước, trước khi mất tích lại từng gửi đi tin nhắn kỳ quái kia, hơn nữa bản thân và chồng cô đều có xuất thân lớn, dễ dàng trở thành mục tiêu bắt cóc, cho nên Cao Tuấn cũng không tính là lấy việc công làm việc tư.

Chủ nhà hàng bị gọi ra, Kiều Húc cầm ảnh Dư Thù hỏi thăm. Bởi vì cô là khách VIP, đã thanh toán thêm một số tiền lớn, vì vậy ông chủ vẫn còn ấn tượng với cô: "Cô ấy gọi rất nhiều món ăn, bánh sinh nhật và rượu vang đỏ, nhưng người cô ấy chờ không đến, khoảng 11:00 đêm, cô ấy rời đi một mình." Ông chủ nhớ lại một chút, nói, "Cô ấy hình như đã uống hai hoặc ba ly rượu đỏ, vừa uống vừa khóc. Bồi bàn hỏi có muốn thông báo cho gia đình đến đón không, cô ấy nói không cần. "

Kiều Tấn Uyên tức giận nói: "Các ông thấy cô ấy uống say, liền để cho cô ấy một mình rời đi? Nếu cô ấy gặp nguy hiểm gì bên ngoài thì sao? "

Ông chủ có chút không giải thích được: "Khách muốn đi, chúng tôi sao có thể ngăn chặn? Bên ngoài gặp phải nguy hiểm, đó cũng không phải là trong phạm vi trách nhiệm của chúng tôi ah. "

Kiều Tấn Uyên: "Ông! "

Kiều Húc vội vàng kéo anh: "Chú, chú bình tĩnh một chút. "

Ông chủ nửa đêm bị đánh thức hỏi, đã rất khó chịu, lại bị người ta trách cứ, nhất thời cũng bộc phát: "À tôi biết rồi, anh chính là tên cặn bã mà cô ấy chờ. Cô nương người ta chờ anh cả một buổi tối, anh không đến, hiện tại người không thấy, chạy tới chỗ tôi ngang ngược làm gì? Có bản lĩnh sốt ruột, thì có bản lĩnh đừng đối xử với người ta như vậy a! "

Việc này đích xác không phải là trách nhiệm của nhà hàng, nhưng tâm tình của Kiều Tấn Uyên, Cao Tuấn cũng có thể lý giải, anh phất phất tay với ông chủ, nói với Kiều Tấn Uyên: "Chúng ta đi nơi khác xem một chút đi. "

Rời khỏi nhà hàng, đoàn người không biết nên đi đâu, bởi vì hành trình di chuyển của điện thoại di động Dư Thù chính là —— nhà hàng – nơi tín hiệu biến mất.

Đứng trong gió đêm một lát, Kiều Húc nói: "Nếu không về nhà xem trước đi, có lẽ thím nhỏ uống nhiều không thoải mái, cho nên về nhà trước. "

Kết quả trong nhà đương nhiên không có người, Cao Tuấn đi tìm bảo vệ chung cư kiểm tra video giám sát, phát hiện buổi chiều Dư Thù lái xe ra ngoài sau đó không trở về nữa. Lục Thiên Thanh vụиɠ ŧяộʍ liếc mắt nhìn Kiều Tấn Uyên, phát hiện xương ngón tay anh nắm chặt điện thoại di động đã trắng bệch.

Cao Tuấn bên kia còn đang liên lạc với cảnh sát giao thông điều động camera giám sát toàn thành phố, điện thoại di động của Kiều Húc bỗng nhiên vang lên, anh bắt máy, chỉ nghe đối diện truyền đến một giọng rất thấp: "Tiểu Kiều Nhi. "

Kiều Húc mừng rỡ: "Thím nhỏ, em ở đâu? "

Người bên cạnh nghe được xưng hô này, lập tức tiến lại gần, Kiều Húc mở loa ngoài.

Giọng nói của Dư Thù nghe có vẻ không tốt, cảm giác thật yếu ớt: "Xảy ra chút chuyện, tôi đang ở nhà một người bạn." "

Kiều Tấn Uyên lập tức nói: "Gửi địa chỉ, tôi đi đón em. "

Dư Thù nghe được thanh âm của anh, rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó liền trầm mặc.

Thần kinh Kiều Tấn Uyên vẫn căng thẳng, thấy Dư Thù không nói lời nào, nhịn không được quát: "Dư Thù, hỏi em ở đâu, em bị điếc hay câm rồi! "

Dư Thù trực tiếp cúp điện thoại.

Kiều Tấn Uyên tức giận đến thiếu chút nữa ném điện thoại di động, quay đầu nói với Cao Tuấn: "Có thể định vị vị trí của đối phương không? "

Cao Tuấn không nói gì, tất cả mọi người đều không nói gì, cùng nhau nhìn anh. Kiều Tấn Uyên bị ánh mắt của bọn họ làm cho khó hiểu: "Sao vậy? "

Lục Thiên Thanh cùng Cao Tuấn đồng thời thở dài nặng nề, đi sang một bên, không nhìn sắt thép trực nam này nữa. Cuối cùng vẫn là Kiều Húc mở miệng: "Chú, nếu không chú về nhà trước đi, con đi đón thím nhỏ. "

Lúc này Kiều Tấn Uyên mới nhớ tới Dư Thù đang giận mình, anh có chút áy náy, đồng thời lại có chút tức giận. Cô tức giận, có thể mắng anh, thậm chí đánh anh, nhưng không nên để cho gia đình và bạn bè lo lắng. Mấy tiếng vừa rồi, anh và Kiều Húc thật sự sống một ngày bằng một năm.

Anh lấy lại bình tĩnh, nói, "Cháu đi đón, ta đi theo, tới nơi ta sẽ tránh đi."

Lục Thiên Thanh kéo anh một cái, anh nói: "Tôi muốn tận mắt nhìn thấy cô ấy bình an. "

Nam nhân này ngang ngược căn bản khuyên không được, tất cả mọi người đều bỏ cuộc, cuối cùng quyết định chú cháu hai người cùng nhau đi, Kiều Húc lái xe, đến nơi Kiều Tấn Uyên xuống xe trốn, chờ Kiều Húc đón người đi, anh lại tự mình tìm cách trở về.

Kế hoạch đã định, Kiều Húc bấm số Dư Thù vừa gọi tới.

Trả lời là một người đàn ông: "A lô, xin chào."

Kiều Tấn Uyên vừa nghe là giọng nam, sắc mặt lại trầm đi vài phần.

Kiều Húc vội vàng nói: "Xin chào, tôi là người nhà của Dư Thù, muốn tới đón cô ấy về nhà, có thể cho tôi biết địa chỉ của anh không? "

Đầu kia nói, "Anh chờ một chút. "

Một lát sau, Dư Thù nghe điện thoại: " A lô? "

Kiều Húc nói: "Thím nhỏ, là con, để con đến đón thím. "

Dư Thù nói: "Anh đến một mình, tôi không muốn gặp Kiều Tấn Uyên. "

Nghe cô chịu về nhà, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, Kiều Húc liếc mắt nhìn chú mình một cái, nói: "Được, tôi tự mình đi. "

Dư Thù gửi địa chỉ đến điện thoại di động của anh.

Trên đường đi, Kiều Húc do dự một hồi lâu, lúc này mới nói: "Chú út, lần này thật sự là chú không đúng, chú phải dỗ dành thím nhỏ mới được. "

Kiều Tấn Uyên đời này chưa từng dỗ dành người khác, lại nghĩ đến Dư Thù bởi vì giận dỗi anh, nửa đêm ở bên ngoài đi lang thang, xảy ra chuyện gì cũng không nói cho anh cùng Kiều Húc, còn chạy đến nhà một người đàn ông qua đêm, liền nổi giận trong lòng.

Lúc trước người không tìm được, anh chỉ lo lắng, lúc này ngược lại tức giận chiếm đa phần, lạnh lùng nói: "Ta quên mất sinh nhật của cô ấy, cô ấy có thể tự một mình đi đêm nguy hiểm sao? Chính mình còn không biết quý trọng bản thân. "

Kiều Húc dừng xe lại: "Chú, chú có phát hiện ra, thái độ của chú đối với thím và con giống nhau không. "

Kiều Tấn Uyên hỏi ngược lại: "Ta nên đối xử khác nhau sao?" "

Kiều Húc nói, "Đương nhiên. Con là cháu trai, là vãn bối, chú có thể dạy con đánh con. Nhưng cô ấy là vợ chú, chú chọc cô ấy tức giận, cô ấy phớt lờ chú, chú phải dỗ dành. "

Kiều Tấn Uyên sốt ruột: "Lái xe đi. "

Kiều Húc liều lĩnh cự tuyệt: "Không được, nếu chú vẫn giữ thái độ này, vậy thì chúng ta sẽ không đi. Bằng không lát nữa thím nhỏ giận cả cháu, càng không muốn về nhà, chú hy vọng cô ấy tiếp tục ở nhà người khác sao? "

Hai chú cháu giằng co một lát, Kiều Tấn Uyên lại nói: "Lái xe. "

Kiều Húc là một tay anh nuôi lớn, biết thái độ này chính là chấp nhận, lúc này mới tiếp tục lái xe.

Nhà Dạ Hoa Thiên Thụ ở lầu một, Kiều Húc chuẩn bị đi gõ cửa, phát hiện Kiều Tấn Uyên không trốn sang một bên như thương nghị lúc trước, mà là đi theo phía sau mình, anh bất đắc dĩ nói: "Chú? "

Kiều Tấn Uyên: "Ta không vào. "

Kiều Húc bất động, Kiều Tấn Uyên đi qua đứng dưới tàng cây bên cạnh: "Được chưa? "

Hàng cây thẳng tắp, đừng nói một người, cho dù là mười người cũng che được. Lúc này Kiều Húc mới yên tâm, tiến lên ấn chuông cửa. Là Dạ Hoa Thiên Thụ mở cửa, anh nhìn thấy Kiều Húc, sửng sốt: "Anh là. . . Kiều Húc? "

Kiều Húc lúc này hoàn toàn không nhớ tới mình là nhân vật của công chúng, cho rằng Dư Thù đã nhắc tới với anh, vội vàng nói: "Là tôi, tôi đến đón Dư Thù về nhà. "

Dạ Hoa Thiên Thụ nhường sang bên cạnh: "Mời vào. "Lại nói, "Thì ra Dư Thù gả cho một ngôi sao lớn, trách không được bình thường không nhắc tới người nhà của mình. "

Kiều Húc giật mình: "A, tôi không phải, tôi cái đó. . ."

Phía sau, Kiều Tấn Uyên sải bước tiến lên, đẩy Kiều Húc ra, bước vào nhà.

#Tác giả có lời:

Hữu nghị nhắc nhở, ngày mai là Ngày của Cha, các thiên thần nhỏ nhớ chúc cha ngày lễ vui vẻ.