Chu Tiến sửng sốt, nhớ tới một chuyện cũ sắp bị anh ta lãng quên.
Lúc trước, quay xong bộ phim ngắn kỷ niệm cho đại học A. Vì bản thân anh ta không muốn ai biết được mục đích của mình. Chu Tiến đã từng có lòng riêng muốn mời Nghê Ca tham gia vào một loạt các thể loại phim của mình.
Làm khách quý cô chỉ cần xuất hiện cái mặt để có thể làm cho bộ phim ngắn của trường học được tuyên truyền có tác dụng to lớn hơn.
Bởi vậy, cho dù bản thân Nghê Ca cũng không biểu hiện ra hứng thú quá lớn. Nhưng cuối cùng vẫn bị trường học thật vui vẻ mà đưa đi.
Bên trong tiết mục có một phân đoạn, là treo đèn cầu nguyện.
Mỗi một ngọn đèn đều là một chai thủy tinh rỗng. Bên trong nhét tờ giấy, có thể viết nguyện vọng của mình vào đó.
Nghê Ca treo sáu mươi ngọn đèn, viết sáu mươi cái nguyện vọng.
Anh ta lén nhìn nội dung tờ giấy, trên mỗi một tờ, đều chỉ có một câu:
— Bình an trở về.
Không có chữ kí, cũng không có đối tượng được viết.
Nhưng mà trước mắt. Đối mặt với một chàng trai có dáng người cao lớn thẳng tắp. Trong lòng Chu Tiến đột nhiên hiện ra một loại giác quan vi diệu thứ sáu.
Phảng phất anh chính là người cô cầu nguyện bình an.
“Không. Em không có bạn trai” Giọng nói Nghê Ca trầm trầm “Anh ấy chỉ là học trưởng của em”
Chu Tiến có chút thất vọng.
Nhưng anh ta mẫn cảm nhận thấy được, sau khi giọng nói của cô rơi xuống. Trên người Dung Tự sát khí rõ ràng hạ xuống.’
Cho nên anh ta lại hỏi một lần nữa:
“Thật không cần anh đưa em về sao?”
“Thật sự….”
“Có tôi ở đây rồi” Dung Tự lãnh đạm đánh gãy “Có thể xảy ra chuyện gì?”
Chu Tiến nghi ngờ liếc anh một cái.
Anh ta là đến bên ngoài trường để lấy tư liệu. Chủ yếu cũng muốn xác nhận một chút xem Nghê Ca có an toàn không.
“Vậy anh đi trước?” Chu Tiến hướng cô, cử động một chút “Có vấn đề gì thì liên lạc với anh”
“Được” Nghê Ca lễ phép nói “Cảm ơn học trưởng”
Chu Tiến hướng cô cười cười. Quay người tiến vào trong trường lấy tư liệu. Anh ta vừa đi liền chỉ còn lại hai người.
Trong gió đêm bay tới hương hoa bị hun nóng. Dung Tự hơi nheo lại mắt.
“Em ở chỗ nào?” Anh bất động thanh sắc thu hồi lại thanh đao “Anh đưa em trở về”
“Không cần” Cô giống như Chu Tiến mà cự tuyệt anh “Ký túc xá của em cách nơi này rất gần. Đi rất nhanh”
Nói xong liền xoay người muốn rời đi.
Cô vừa mới nâng chân. Quang cảnh khóe mắt bỗng chốc bị xé rách, Anh duỗi cánh tay dài, mạnh mẽ túm cô tới, “Cạch” một tiếng vang lên. Lấy một loại tư thế không ai ngăn cản được. Đem cô ấn trên cửa xe.
Nghê Ca hô hấp bỗng chốc trì trệ.
Dung Tự nhíu mày:
“Em lại chạy một lần nữa thử xem? Xem xem có phải anh sẽ không nổi giận hay không?”
“……”
“Từ lúc hai ta ở trung tâʍ ɦội nghị gặp lại. Em vẫn giữ thái độ này”
Ban đêm giữa mùa hè, tinh quang như đào.
Cô gái cừu vẫn không nhúc nhích rũ mắt xuống. Dung Tự đặc biệt nghĩ muốn hung dữ với cô. Nhưng thấy được bộ dáng này của cô, lại vẫn không nỡ.
Liền đều không hề có một chút ý tứ nào gọi là uy hϊếp.
“Nghê Ca à” Nửa ngày, anh gọi cô.
“Mấy năm anh không ở đây” Giọng nói của anh trầm thấp khàn khàn, khí nóng thổi ra, ái muội mà quanh quẩn bên tai cô “Có phải em đặc biệt nhớ anh hay không?”