Chương 3: Trừng phạt

Lê Lỵ mệt mỏi vì ngồi xổm nên cô lặng lẽ leo lên giường.

Cô vén chiếc váy ngủ ren trắng tinh có hoa văn nhỏ lên, cái váy này cô đã xin Huyền Xuyên mua cho mình, cô vẫn còn nhớ lần đầu tiên cô mặc thử, đôi má hơi ửng hồng của cha nuôi đã nói với cô rằng cô quả thực rất đẹp khi mặcnó .

Cô nhắm thẳng vào dươиɠ ѵậŧ của cha nuôi mình và bắt đầu xoa bóp nhẹ nhàng, chất lỏng tràn ra và rỉ ra làm ước trục thịt nóng hổi, lớp dâʍ ŧᏂủy̠ làm cho toàn bộ trục thịt ướt qua.

Ngay lúc cặp mông nhỏ nhắn của cô đang cọ xát qua lại, cô đột nhiên cảm thấy một đôi bàn tay to lớn nắm chặt lấy eo cô, đột nhiên nâng cô lên cao.

Trong lúc Lê Lỵ đang cố định hình lại, cô nhìn thấy Huyền Xuyên đã tỉnh dậy từ lúc nào đó, liền lật thân thể cô lại và đè cô xuống dưới cơ thể.

"Lê Lỵ, hôm nay không ổn một chút nào, nếu ta biết con cần nó như vậy, lẽ ra ta nên dạy con chuyện này sớm hơn."

Lê Lỵ đột nhiên cảm thấy bộ dạng lúc này của Huyền Xuyên có gì đó không ổn, bình thường cha nuôi mình rất lạnh lùng và trích tiên không nhiễm lấy bụi trần, nhưng bây giờ hắn có vẻ không ổn, giống như ngọn lửa địa ngục sắp ập đến, phun ra khỏi cơ thể.

Cô có chút sợ hãi, run rẩy rụt tay lại: “Xin lỗi…ba… con biết con sai rồi…”

Nhưng Huyền Xuyên đột nhiên cười nhẹ: “Bây giờ con biết gọi con là ba rồi à? Bình thường nếu lúc con không vui, thì con luôn thẳng thắn gọi tên ta."

Lê Lỵ tỏa ra một loại mùi thơm mà hắn chưa từng ngửi thấy trước đây, giống như trầm hương trộn lẫn với hoa sen lẫn với trái tràm, đặc biệt hấp dẫn hắn lúc này.

Huyền Xuyên hắn lại cụp mắt xuống nhìn thân thể nhỏ nhắn bên dưới mình. Dải ren trắng quấn quanh thân hình non nớt của cô không có bất kỳ đường nét thừa nào.

Do bị kéo vừa rồi nên phần lớn bộ ngực đầy đặn của cô đã rơi ra ngoài.

Núʍ ѵú như hồng ngọc trên ngực thiếu nữ sừng sững kiêu hãnh đứng đó, chờ đợi Huyền Xuyên hắn tới hái nhặt chúng lên.

Viền váy cũng bị kéo xuống phần bụng dưới của cô, quả nhiên bên trong trống rỗng, con bé thậm chí không mặc qυầи ɭóŧ.

Đôi chân thon dài của cô bị đầu gối hắn đẩy ra, lỗ hoa ẩn giấu của cô gái nở rộ theo động tác của hắn, nơi đó chính là nguồn căn của hương thơm sâu nhất mà hắn đã ngửi thấy.

Nhìn thấy cánh hoa kép màu hồng không bị cản trở rung chuyển nhẹ nhàng không đều, cổ họng hắn cuộn lên như muốn ngạt thở, thái dương điên cuồng giật giật.

Dươиɠ ѵậŧ vốn đã sưng tấy không thể chịu nổi, nhưng hôm nay là lần đầu tiên cô con gái đáng yêu của hắn nên gặp phải chuyện này, Huyền Xuyên đành phải nhịn xuống du͙© vọиɠ muốn đâm xuyên qua cô gái nhỏ này, nhưng lại không chịu tha cho cô: “Biết vậy thôi là chưa đủ. Ta sai rồi, ta nên sớm dạy dỗ con chuyện nên hay không nên. Lần này, con cần bị trừng phạt để nhớ lấy.”