- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Vậy Không Cần Rời Khỏi Anh
- Chương 71: Ngoại truyện 1: Bán manh
Vậy Không Cần Rời Khỏi Anh
Chương 71: Ngoại truyện 1: Bán manh
Buổi chiều ánh nắng đầy đủ, mặt trời rực rỡ, ve kêu giống như thủy triều nước biển đang lên.
Khó có được một buổi chiều an nhàn. Buổi sáng vừa mới mưa. Trong không khí vẫn còn hơi nước, mặt trời lười biếng, xuyên thấu từng mảng lớn qua các cửa kính lớn xuống mặt đất, chiếu vào trên thân người.
Trong tiệm cà phê đang mở một bài hát rất nhẹ nhàng. Nghê Ca nhìn ra ngoài cửa sổ, trên đường ngựa xe như nước, tha hương nơi đất khách quê người, cảnh vật ngược lại cơ bản là giống nhau.
"...Nghê? Nghê."
Trong chốc lát cô thất thần, bị người ngồi đối diện mình làm cho tỉnh lại.
"Nghê." Arthur ngữ khí lo lắng, dùng chút tiếng Trung sứt sẹo mà hỏi, "Cô bị bệnh sao?"
"...."
Nghê Ca thật có chút có lỗi, nhanh chóng lắc đầu: "Không có."
Hơi ngừng, cô mềm giọng nói: "Xin lỗi, vừa rồi tôi có chút thất thần....Mời nói tiếng Pháp đi, không sao, tôi nghe hiểu được."
"Nghê, về cuốn sách mới của tôi, lúc nào chúng ta cũng có thể bàn. Nếu như hôm nay cô mệt mỏi, chúng ta có thể đổi ngày khác." Nhưng mà Arthur vô cùng kiên trì, dùng tiếng Trung tiếp tục nói, "Hày là tôi đưa cô đi khách sạn, trước cô ngủ một giấc?"
"Đừng đừng, liền hôm nay đi..."
"Nghê." Arthur rất cố chấp, "Cô có thể đi về nghỉ ngơi. Chúng ta ngày mai gặp."
"...."
Nghê Ca đau đầu.
Cô che mặt: "Ngày mai tôi không muốn gặp anh."
Bên ngoài ánh mặt trời vừa vặn, ánh nắng đổ xuống trên vai Arthur, ánh sáng rực rỡ chiếu vào, bụi bay lơ lửng, đem cả người anh ta đều bao phủ lấy, ấm áp lại mơ hồ.
Anh ta trầm mặc nửa giây, thỏa hiệp: "Vậy thì nói đến chuyện thực tập đi, cô có đồng ý ở lại Paris không?"
Nghê Ca nhớ lại.
Anh ta vừa mới hỏi vấn đề này, cô kìm lòng không đậu mà bắt đầu ngẩn người.
Cô suy nghĩ một chút, buông tách cà phê trong tay ra, sống lưng thẳng tắp, ngữ khí nhu hòa mà kiên định:
"Ngay từ đầu tôi đã không có ý định ở lại Paris."
- -- Đây là năm thứ ba cô đến Paris.
Bình tĩnh mà xem xét, nhìn lại cuộc sống mấy năm nay mình làm sinh viên trao đổi. Nghê Ca cảm thấy rất may mắn vì cô đã ra nước ngoài.
Cô không chỉ học được nhiều điều ở Paris, mà còn mở rộng được vòng tròn bạn bè của mình đáng kể. Vô luận đó là về kỹ năng dịch thuật hay trình độ ngôn ngữ thành thạo. Thu hoạch của cô đều rất lớn, rõ ràng là cảm giác bản thân vừa đạp lên một cái bậc thang.
- --Nhưng mà.
Tại Paris, cô đã gặp Arthur, tác giả của cuốn "Bên ngoài đường chân trời". Đồng thời người này cũng là ông chủ tòa báo thực tập của cô. Cô nằm mơ cũng không nghĩ tới chuyện này.
Trong ấn tượng của Nghe Ca, tác giả của "Bên ngoài đường chân trời" vô cùng ít nổi tiếng. Đừng nói là tại Trung Quốc, chính là ngay tại đất nước này, cũng không có người nào xem sách của anh ta.
Vì vậy cô ngẫu nhiên mà phác họa hình tượng của anh ta trong đầu mình, nghĩ đến đều là cùng một loại người với Phạm Tiến, cả đời buồn bực thất bại, đau khổ không nơi nương tựa, phiêu bạt bất định, lại hận đời.
Kết quả hoàn toàn không phải như vậy.
Nhà Arthur là một gia tộc xí nghiệp, anh ta là người thừa kế hợp pháp duy nhất. Chẳng qua tâm tư của anh ta tất cả đều là viết sách, không quan tâm đến việc kinh doanh, thỉnh thoảng mở ra một tòa soạn đến chơi một chút.
- -- Thật vừa đúng lúc, đơn vị thực tập của Nghê Ca tại Paris, chính là tòa soạn mà anh ta mở. Đó là một trong những đơn vị truyền thông lớn nhất ở Paris, là nơi mà các sinh viên quốc tế đều mong muốn được vào đó.
Nhưng mà bởi vì ban đầu ở trong lòng Nghê Ca cho rằng Arthur là một người vừa nghèo lại lạc hậu. Cho nên cô hoàn toàn không hề đem hai người này liên hệ cùng với nhau.
Chỉ cho rằng là cùng tên.
Cho đến tối ngày thực tập một tháng sau, tại cửa công ty, thấy được sự cẩn trọng của anh ta, lại sợ hù dọa đến cô, không dám lớn tiếng cùng nói với cô chuyện....ông chủ công ty.
Nghê Ca mới biết được.
Lúc trước chuyện của Lê Tịnh Sơ bị vạch trần ra. Ngay sau đó sách của Arthur đã được bán trong một thời gian. Vụ án xâm phạm bản quyền này xuyên quốc gia mà hoành hành trên mạng hơn một năm, mới dần dần lắng xuống.
Thế là Arthur vô cùng tò mò, ban đầu là ai phát hiện ra những chuyện này.
Anh ta tìm hiểu nguồn gốc, tra ra Nghê Ca.
Hết thảy sau khi Nghê Ca biết được, nội tâm cực kỳ chán nản.
Cô vô cùng uyển chuyển hỏi: "Gia tài nhà ngài đã bạc triệu, vì cái gì còn không ngừng viết lách kiếm sống."
"Bởi vì liên tục không thể dựa vào viết sách mà nổi tiếng. Tôi thật sự rất tiếc." Arthur vô cùng đứng đắn nói, "Lại không có được một chút thành tựu nào, liền phải trở về kế thừa gia nghiệp."
Nghê Ca: "....."
Anh ta quay tới, buông tay hỏi lại: "Như vậy rất không có ý nghĩa, không phải sao?"
"...."
A, dù sao anh có tiền, liền theo anh đi.
Thế là trong công ty ngoại trừ thực tập, Nghê Ca cũng kiêm luôn chức giúp Arthur dịch sách.
Anh ta đưa ra giá gấp năm lần giá thị trường, Nghê Ca thường chỉ lấy giá bình thường. Mặc dù trước kia rất thích sách của anh ta. Nhưng gia hỏa này lại khiến cho cô nhớ tới bản thân lúc trước khi còn ở JC, về cái vị tổ trưởng tổ phiên dịch một lời khó nói hết kia.
Bởi vậy trong âm thầm, cô luôn rất cẩn thận cùng Arthur giữ khoảng cách nhất định.
Nếu như không phải vì công việc, liền ăn cơm cô cũng đều rất ít khi đi cùng anh ta.
Arthur đại khái cũng đã nhận ra, nhưng trong mắt anh ta, bạn gái không thích hợp còn có thể lại tìm, nhưng phiên dịch thì không có, rất khó tìm được người thứ hai thuận mắt. Bởi vậy vì không quay về kế thừa gia nghiệp, anh ta cũng vô cùng lễ phép, cùng Nghê Ca vẫn duy trì một khoảng cách.
Chỉ tại thời điểm khi nói về công việc, mới đem cô gọi ra ---
Arthur không hiểu, "Vì sao?"
"Tôi sẽ lập tức về nước." Nghê Ca giải thích, "Tôi đã đặt vé máy bay vào tuần sau. Chỉ cần lấy được chứng chỉ thực tập, là có thể thuận lợi kết nghiệp về nước."
"Cô nói như vậy, sẽ làm cho tôi không muốn cho cô chứng chỉ thực tập." Arthur thẳng thắn, "Tôi không hi vọng cô rời khỏi Paris."
"Cho dù tôi rời khỏi Paris, chúng ta cũng có thể tiếp tục hợp tác."
"Nhưng cô rời khỏi Paris, tôi liền không thấy được cô."
Trong quán cà phê yên lặng một giây.
Nghê Ca nở nụ cười: "Chúng ta có thể trò chuyện qua video. Nếu như về sau có cơ hội, cũng hoan nghênh anh đến đất nước tôi làm khách. Đến lúc đó tôi sẽ cùng với tiên sinh nhà tôi, cùng nhau chiêu đãi ngài."
Arthur ngoài ý muốn: "Cô kết hôn?"
"Trở về liền kết."
"Vậy chính là còn chưa có." Arthur không nghĩ tới cô nhanh như vậy lại muốn đi, lập tức có chút gấp, "Nghê, Paris có cái gì không tốt? Cô ở lại, thế giới so với hiện tại sẽ càng thêm hòa bình."
Nghê Ca bị câu nói sau cùng chọc cười.
Arthur thấy cô bật cười, trong lòng càng thêm không hiểu ra sao: "Có lẽ thân phận ông chủ cùng nhân viên tạo cho cô áp lực. Nhưng mà có tiền không phải là lỗi của tôi, cô không nên kỳ thị tôi."
Nghê Ca cười lấy tay che mặt.
Một lát sau.
"Thật xin lỗi, Arthur tiên sinh, tôi vừa rồi có chút thất thố." Trong mắt cô còn nổi lên ý cười lơ lửng còn sót lại, hào quang còn có chút lấm tấm, cực kỳ sáng rỡ, "Nhưng mà anh biết không? Ở đất nước của chúng tôi."
"....?"
"Phá hư hôn nhân của tôi và vị hôn phu của tôi." Cô chững chạc nghiêm túc, "Sẽ bị phạt tù đó."
"....??"
Cô để ly cà phê xuống, giương mắt, vân đạm phong khinh cười nói:
"Nói đi, anh muốn ngồi mấy năm tù?"
***
Nghê Ca toại nguyện nhận được chứng chỉ thực tập.
Lúc đi ra khỏi quán cà phê, mặt trời ngã về phía tây, người người đi lại đều nhanh nhẹn.
Các học phần cô đã sớm hoàn thành đầy đủ, lấy được chứng chỉ thực tập là có thể về nước.
Cô nghĩ hiện tại muốn ngay lập tức trở về, hôn Dung Tự.
Hoặc là....Để anh hôn cô.
Nghê Ca càng nghĩ càng vui vẻ, một đường chạy chậm về ký túc xá. Trước khi vào cửa, nhận được cuộc gọi video từ Dung Tự.
Chỗ cô cùng trong nước chênh lệch nhau bảy giờ, bên này hoàng hôn thì đầu kia đã là đêm khuya.
Dung Tự đại khái vừa mới tắm rửa xong, mặc bộ quần áo mềm mại ở nhà, tóc còn chưa hoàn toàn sấy khô, có mấy sợi tóc bị rơi xuống. Khi cúi đầu nhìn màn hình, mặt mày thâm thúy, góc cạnh rõ ràng, anh tuấn mà không mất đi cứng rắn.
Là một loại đẹp trai rực rỡ.
Anh gọi cô: "Nghê Nghê."
"Ừm."
"Ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi." Cô cố ý đem hai từ đọc đều kéo đến rất nặng.
Dung Tự nhíu mày lại: "Không phải em không thể ăn cay sao? Em ăn cay cái gì?"
"...."
Nghê Ca sửng sốt một chút, mới phản ứng lại.
Cô mặt mày cong cong, hai con mắt cười thành trăng non:
"Tốt lắm, anh bán manh cái gì?"
Đáy mắt Dung Tự cũng hiện lên ý cười.
Chạng vạng tối, giữa mùa hè hàng nghìn tiếng ve kêu, đám mây phía chân trời bị nhuộm thành sắc đỏ.
Nghê Ca một bên vừa nói một bên vừa đẩy cửa vào nhà. Đám bạn cùng phòng đều không ở, cô dứt khoát ngay ở trước bàn ngồi xuống, đặt điện thoại lên trên giá đỡ nhỏ.
"Hôm nay anh tốt không?"
"Ừm." Dung Tự gật đầu, thành thật mà báo cáo, "Vô cùng khỏe mạnh, có lên có rơi."
- -- Sau khi Nghê Ca đi được nửa năm, Dung Tự được phê chuẩn phục bay.
Cô biết đó là giấc mơ của anh, cho nên mặc dù cô rất lo lắng, nhưng đồng thời cũng vì anh mà vui mừng.
Bọn họ đều đang làm việc mình muốn.
Cho nên trong hai năm qua, mặc dù chung đυ.ng thì ít mà xa cách thì nhiều, bọn họ cũng không hẹn mà cùng không bao giờ đề cập đến những rắc rối khác làm ảnh hưởng đến nhau.
Dù sao...
Dung Tự nghĩ.
Cô rất nhanh sẽ trở về.
Trong đầu vừa hiện lên ý nghĩ này, anh đã cảm thấy trong phòng trống rỗng.
Liếʍ liếʍ môi, ánh mắt anh không tự giác rơi vào sau lưng cô nhìn phòng ký túc xá: "Anh đưa cho em cái bình, em để chỗ nào?"
"Đặt ở trên giá sách." Nghê Ca đem ống kính xoay qua cho anh nhìn, "Em không có ném."
"Ừm. Anh thấy rồi. Đem ống kính quay lại đi." Dung Tự liếc nhìn một chút, phát hiện còn có một phần năm của cái bình, lông mày lập tức nhăn lại, "Anh không phải nói em mỗi ngày mở một cái sao? Thế nào lại còn nhiều như vậy."
"Mỗi ngày em đều mở nha." Nghê Ca không biết anh viết bao nhiêu cái, nhưng cô thỉnh thoảng mở nó thấy nội dung là "Nếu như hiện tại khí sắc tốt, anh cho phép em mở nhiều thêm một cái....Nếu như không tốt, vậy em lại mở thêm hai cái." "Hôm nay ăn súp lơ sao? Nếu em không ăn, hãy mở thêm hai cái."
Cho nên....
"Có đôi khi không chỉ mở một cái."
"Đúng vậy." Dung Tự đột nhiên cảm thấy phiền chán, "Làm sao em lại không mở nhiều đi một chút."
Mở xong một lọ kia, là có thể trở lại.
"...."
Nghê Ca có chút luống cuống: "Em rất nghe lời...."
Dung Tự liền giật mình, chật vật nói: "Anh không trách em."
- -- Người thủy tinh nhỏ trong lòng anh quỳ trên mặt đất, ảo não đấm xuống, hung tợn mà khóc lớn.
Nói loại lời này có cái rắm lợi ích gì.
Nếu như ở bên người thì tốt.
Rất muốn kéo cô vào trong lòng mà hôn.
Nghê Ca thấy anh không mấy vui vẻ, suy nghĩ một chút, hào hứng nói:
"Dung Dung?"
"Hửm?"
"Em..." Em lập tức liền có thể trở về.
- --Lời đến khóe miệng, Nghê Ca đột nhiên nhớ tới.
Ngày đó cô xuất ngoại, anh có phải là nói qua.
Lúc cô trở về....
Anh muốn hướng cô cầu hôn không?
Nhịp tim Nghê Ca đột nhiên trở nên rất nhanh.
"Em, đêm nay em không thể nói chuyện cùng anh lâu được, em muốn đi thu dọn đồ đạc."
"Làm sao?"
Cô ra vẻ bình tĩnh: "Em muốn ra ngoài đi dạo."
Dung Tự nhíu mày lại: "A, với ai?"
"Cùng đồng nghiệp trong công ty."
"Em không phải đang thực tập sao? Kỳ thực tập lần này thật dài." Dung Tự không suy nghĩ nhiều, "Công việc có phải rất mệt hay không? Đợi đến lúc gần trở về, mới có thể hoàn toàn kết thúc sao?"
"Ừm, kỳ thật thì rất tốt, công việc rất nhẹ nhàng, các đồng nghiệp cũng rất tốt." Nghê Ca rất ít nói dối, có chút khẩn trương, "Giảng viên của em đặc biệt đánh giá em rất cao. Giám đốc điều hành cấp cao của công ty cũng rất hài lòng. Nếu như khảo hạch cuối cùng có thể thông qua, em sẽ không trở về."
"...."
Nụ cười trên khuôn mặt Dung Tự rõ ràng đọng lại.
Sau đó cô thấy rõ, trên khuôn mặt tươi cười kia có vết rạn nứt, sau đó từng tấc từng tấc bị bong ra thành từng mảng, rơi xuống.
Nghê Ca: "...."
Cô cơ hồ trong nháy mắt liền hối hận.
Nhất là vừa nhấc mắt, lại nhìn thấy cái bình thủy tinh kia.
Ở trong đó có rất nhiều viên con nhộng chưa bị cô mở ra, yên tĩnh nằm ở bên trong, giống như tâm ý thiếu niên bị phủ đầy bụi.
Cô nhanh chóng nói: "Không phải. Em vừa rồi là muốn nói...."
"Đô đô đô...."
Dung Tự đã cúp điện thoại.
Nghê Ca: "....."
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Vậy Không Cần Rời Khỏi Anh
- Chương 71: Ngoại truyện 1: Bán manh