Chương 46

Dung Tự trước khi đi bị một trận bạo hành.

Nghê Ca cùng anh tạm biệt, không có lập tức trở về ký túc xá, mà là trở về nhà một chuyến.

Sau khi Nghê Thanh ổn định công viêc, hằng năm không ở trong nước. Ba Nghê nghĩ ở nhà nuôi một con chó, nhưng lại bị mẹ Nghê cự tuyệt.

Cho nên mỗi cuối tuần, cô đều về nhà bồi hai vị lưu thủ lão nhân ăn cơm.

Ăn đến một nửa, mẹ Nghê hỏi:

"Nghê Nghê gần đây có liên lạc với anh trai sao?"

"Dạ" Nghê Ca xoa mũi "Tuần trước có liên lạc qua, nhưng anh ấy giống như rất bận. Con cũng không dám gọi điện quá lâu"

"Nó cũng đã sắp ba mươi tuổi mà vẫn không có manh mối yêu đương gì với ai" Mẹ Nghê gặp một con tôm vào bát cô, "Nói thật lòng, mẹ vô cùng lo lắng"

Nghê Ca cười rộ lên: "Sẽ có"

Anh trai cô điều kiện thật sự quá tốt.

Cô đối với anh ây siêu cấp tự tin.

"Mẹ còn à, chính là điển hình nhất loại người gia trưởng Trung Quốc" Ba Nghê hướng cô phân tích "Thời học sinh thì hận không thể 24 giờ nhìn chằm chằm vào đứa con nhỏ của mình, ngay cả thời gian ngủ cũng dùng để học tập. Ngay khi vừa tốt nghiệp liền giục yêu đương, giục cưới xin. Hận không thể vừa đủ tuổi để lập tức kết hôn. Hai năm ôm ba đứa cháu"

Nghê Ca cười ha ha.

Mẹ Nghê hỏi lại: "Chẳng lẽ anh không nóng nảy sao?"

Ba Nghê hai tay đầu hàng: "Anh vô cùng lo lắng"

Hai người nói xong, cùng nhau quay tới, nhìn về phía Nghê Ca.

Nghê Ca đột nhiên cảm thấy, bọn họ có chút đáng yêu.

Không biết vì sao, cô luôn cảm thấy, ba mẹ mình so với trước kia hiền hòa rất nhiều.

Có lẽ, bọn họ đã bắt đầu già đi.

"Nhìn con cũng vô dụng" Cô cúi đầu cười, "Con không có kinh nghiệm yêu đương."

"Ý mẹ con không phải như vậy" Ba Nghê giải thích "Bà ấy quan tâm đến A Thanh, đồng thời cũng quan tâm con. Cho nên có người con trai nào theo đuổi con không?"

Nghê Ca thẳng thắn: "Có"

Hơn nữa còn rất nhiều.

"Nhưng con rất nhanh sẽ liền tốt nghiệp" Cô cúi đầu, không nhanh không chậm đem tôm gặm sạch, "Cũng không vội mà ngay ở năm cuối cùng yêu đương"

"Nghê Nghê còn nhỏ, em không vội vàng" Mẹ Nghê không đồng ý với thuyết pháp của chồng mình "Em cảm thấy, Nghê Nghê còn có thể lại học thêm vài năm nữa"

"Đúng vậy. Nếu như nhà nước có thể cử con xuất ngoại. Con liền thay mẹ đi nhìn một chút bút tích thật sự của Da Vinci. Vậy còn gì tốt hơn"

"Mẹ ----" Mẹ Nghê nhất thời bị kẹt lại.

Chuyện này đích xác là bà đã trải qua một thời gian tiếc nuối rất lâu.

Nhưng bà cũng không muốn để Nghê Ca cảm thấy, bà muốn dùng cô hoàn thành mộng tưởng chưa đạt được đó.

"Nghê Nghê" Vì thế bà quay qua cô, rất nghiêm túc nói, "Con quả thật cần phải kết giao nhiều với nam sinh. Mẹ nhớ trước đó có một nam sinh... Gọi là cái gì nhỉ? Chu Tiến? Hai người các con có phải còn cùng tham gia một tiết mục cùng nhau hay không? Bộ dáng cậu ta giống như rất thích con."

Nghê Ca không nói gì.

Cô cầm bát lên, trong bát còn lại một hạt cơm cũng ăn hết.

Hồi lâu, ngẩng đầu, nhẹ giọng cười nói:

"Con biết rồi."

***

Địa điểm phỏng vấn ở trung tâm thành phố.

Nhà xuất bản JC cùng Trực tiếp JC dùng chung một tòa cao ốc. Nghê Ca trước đó đã tới qua, cũng không tính là lạ lẫm.

Cô vào thang máy, đi thẳng lên tầng mười sáu.

Hôm nay là cuối tuần, lượng người ở công ty trước sau như một rất lớn.

Thang máy cơ hồ từng tầng đều dừng lại. Sau khi qua tầng thứ mười, người đã chật kín hết chỗ.

Cửa thang máy lại mở ra, Nghê Ca theo bản năng chôn đầu chen vào bên trong. Bất ngờ không kịp đề phòng bị người khác đυ.ng vào cánh tay. Cô không tự giác mà nhỏ giọng "A" một tiếng trong cổ họng.

Đang muốn hướng bên trong lui vào. Một cái cánh tay mang theo hơi ấm chắn ngang trước mặt cô, giúp cô vòng ra một góc.

Nghê Ca sững sờ, giọng nói chàng trai trầm thấp trên đỉnh đầu vang lên:

"Nghê Ca"

Cô ngẩng đầu, chàng trai trước mắt âu phục phẳng phiu, khuôn mặt mỉm cười.

Là Chu Tiến.

Cô có chút ngạc nhiên:

"Sao anh lại ở chỗ này?"

"Đương nhiên là có công việc" Chu Tiến buồn cười, "Anh cùng với một người hẹn ở chỗ này bàn việc, em thì sao?"

"Em đến phỏng vấn."

"Trực tiếp JC?"

Không thể tránh né, Chu Tiến cảm thấy vừa động.

Nếu như cô thật sự đến bên phương tiện truyền thông để phỏng vấn.

Vậy bọn học về sau, không phải là đồng nghiệp tương lai sao?

"Không phải" Nhưng mà giây tiếp theo, Nghê Ca đưa ra một đáp án phủ định "Nhà xuất bản JC"

Thang máy "Tinh" một tiếng, đến tầng mười sáu.

Chu Tiến có chút thất vọng nho nhỏ, nhưng vẫn là tính tình tốt mà cổ vũ cô:

"Phỏng vấn cố lên nhé."

"Cảm ơn học trưởng."

Nghê Ca mặt mày cong cong, hướng anh ta cảm ơn một tiếng, rồi đi ra khỏi thang máy.

Xuyên qua những ô cửa kính từng mảng lớn từ trên rơi xuống đất. Nhìn thấy những người bận rộn đi đi lại lại trong nơi làm việc.

Cô hít một hơi sâu, mở điện thoại ra, ở bản ghi nhớ bên trong viết:

- ---201x năm ngày 28 tháng 10.

- ---Thiếu mình một cái thang máy đông.

***

Cuộc phỏng vấn diễn ra rất thuận lợi.

Người phỏng vấn cô toàn bộ quá trình đều mỉm cười, Nghê Ca vô cùng rõ ràng mà cảm giác được, đối phương đối với lý lịch hồ sơ của cô rất vừa lòng. Lần phỏng vấn này chỉ là làm theo thông lệ mà đi qua.

"Nhưng mà Nghê tiểu thư. Tôi có một câu hỏi trước khi kết thúc cuộc phỏng vấn." Thưởng thức cái đẹp vốn là bản tính của con người, người phỏng vấn đối với cô cảm thấy rất hứng thú, "Thành tích phiên dịch của cô rất tốt. Trong bối cảnh sách báo thị trường lớn như vậy, tại sao cô lại chọn một công việc dịch thuật không mang lại nhiều lợi nhuận cho bản thân?"

Bởi vì tự do.

Bởi vì ở đâu cũng đều có thể làm.

Nếu như có thể, cô thậm chí nghĩ muốn ghé vào tìm một chút ấm áp trong lòng một con vật lớn, vừa phiên dịch bài viết.

- --- Nhưng là lựa chọn giải thích cho cương vị, những chuyện này đều không thể nói ra được.

Nghê Ca đương nhiên không có nói thật.

"Nhà xuất bản JC là nhà xuất bản lâu năm nhất trong nước. Khi còn bé, tôi có đọc qua cuốn [ Truyện cổ Grimm ] thứ nhất được phiên dịch ở đây, đọc cuốn [ Nghìn lẻ một đêm] đầu tiên cũng tới từ nơi này."

Cô không nhanh không chậm giải thích, ánh mặt trời chiếu xuống trên gương mặt, phản chiếu đáy mắt một mảnh sáng lấp lánh, "Về công, đây là nơi dịch thuật tốt nhất ở trong nước; Về tư, tôi muốn thông qua chuyên ngành của mình, vì nó mà làm một chút gì đó"

Người phỏng vấn cực kỳ hưởng thụ, hai mắt cong lại thành khe hở.

"Cuối tuần sau cô có thể đến làm việc" Anh ta đứng lên, bắt tay cùng Nghê Ca, "Hoan nghênh cô gia nhập vào đại gia đình nhà xuất bản JC."

Nghê Ca cũng cười đáp lễ: "Cảm ơn anh"

Nhưng anh ta không lập tức buông tay cô ra.

"Trong lý lịch hồ sơ của cô, tôi đã xem qua tác phẩm tiếng Trung của cô trước đây, cảm thấy viết vô cùng tốt --- Có phải cô đã đoạt giải trong cuộc thi văn học trẻ phải không?" Người phỏng vấn cười nói "Gần đây trong nhóm có một hạng mục quan trọng, là phiên dịch cuốn sách của một vị tác giả bán rất chạy trong nước. Nếu như cô vận khí tốt, có lẽ sẽ được phân tiến vào tổ kia"

"Cảm ơn ngài" Nghê Ca bất động thanh sắc đem tay rút về, "Nhóm đồng nghiệp trong JC đều rất tốt. Vô luận phân vào tổ nào, tôi cũng đều vui vẻ"

Người phỏng vấn thân mình hơi ngừng, không có quá nhiều dây dưa.

Đi ra khỏi khu vực nhà xuất bản JC, Nghê Ca thở ra một hơi thật sâu.

Sau đó hưng phấn mà phát tin nhắn trên Wechat cho Dung Tự:

[ Từ hôm nay trở đi, em cũng là người có công việc!]

Anh không trả lời.

Nhưng hôm nay Nghê Ca tâm tình tốt, không cùng anh so đo.

Cô không nghĩ tới phỏng vấn thuận lợi như vậy. Nhân lúc thang máy đi xuống dưới lầu. Cô quyết định sẽ thưởng cho mình một bát chè khoai môn.

Trong công ty JC, trên phương diện thẫm mỹ về mỹ thực vĩnh viễn làm cho người ta vui sướиɠ. Cô gái cừu nâng bát, ngồi ở lầu hai quán trà vui vẻ ăn hết nửa bát, mới nhận được hồi âm từ anh:

[ Thật xin lỗi. Hội nghị bên này anh đột nhiên có chút việc]

Nghê Ca: [ Không sao. Em đã về trường học, anh không cần đến nữa]

Dung Tự hoàn toàn không tin:

[ Đừng nói bậy. Anh gọi người đi đón em, sẽ lập tức đến đó. Em ngoan ngoãn ngồi ở đó chờ, hoặc là ăn một chút gì đó, nhé?]

- --- Em đã ăn rồi.

Nghê Ca nghĩ thầm.

Từ trước tới bây giờ cô không bao giờ cho chính mình bị ủy khuất.

Nhưng mà, ngón tay hơi ngừng, cô gửi một cái emoji vô cùng đáng thương:

[ Không có người yêu tôi.jpg]

Dung Tự áy náy đến tê cả da đầu:

[ Thật xin lỗi, nhưng mà, em có thể đem liên hệ của anh từ danh sách đen trong điện thoại lấy ra không?]

Cô rất cảnh giác: [ Làm gì?]

[ Không thuận tiện, anh đều không có cách nào gọi điện cho em, gửi tin nhắn em cũng không thấy]

Nghê Ca một bên hủy danh sách đen, một bên ra vẻ uể oải gõ chữ:

[ Vẫn nên quên đi. Coi như đẩy ra ngoài, anh cũng sẽ không liên lạc với em.]

Dung Tự cảm thấy điểm mấu chốt này khó mà qua được.

Không giải thích rõ ràng, sớm muộn gì về sau đến anh cũng liền đi vào.

[ Anh.....]

Gõ được một nửa, anh đột nhiên thay đổi chủ đề, [ Xe đến đón em ở trước cổng, em ra ngoài nhìn xem một chút.]

Sau đó anh nhắn một cái biển số xe.

Nghê Ca ngẩng đầu ra ngoài mật thám, mắt vừa nhìn liền thấy xe đậu ở cổng.

Cô xác minh biển số xe, sau đó kéo cửa ngồi vào trong.

[ Báo cáo thủ trưởng] Nghê Ca đánh chữ ầm ầm, [ Em đã lên ngồi trên xe]

Không đợi Dung Tự trả lời, di động đột nhiên rung lên.

Là giảng viên hướng dẫn gọi điện thoại tới.

"Nghê Ca" Giọng cô ấy rất ít khi nặng nề như vậy, mang theo một chút ý vị khó chịu, "Bây giờ em đang ở đâu?"

"Nhà xuất bản JC, chiều hôm nay em có cuộc phỏng vấn" Nghê Ca không biết đã xảy ra chuyện gì, "Cô có chuyện gì vậy?"

"Trước tiên em về trường học một chuyến" Giảng viên nói, "Chờ em trở về, chính mình nhìn một chút"

***

Nghê Ca một đường chạy chậm lên lầu.

Vừa mới bước vào văn phòng trường, chợt nghe thấy tiếng nức nở của Dương Ni thút tha thút thít, nghẹn ngào đáp:

"Bài báo cáo kia, xác thực, quả thật là tổ bọn em viết trước....Đề tài là Nghê Ca chọn, bảng câu hỏi là em viết, số liệu là Nhạc Đồng điều tra"

"Chuyện này tôi mặc kệ" Sau đó là giọng nói của giảng viên môn Điện ảnh anh quốc, giọng nói lành lạnh, không có gì dao động "Tôi chỉ biết là, bài tập là tổ cậu ta giao trước, tổ các cô cùng tổ bọn họ chọn trùng đề tài nhau, cuối cùng tỉ suất tính ra cũng giống như nhau"

Nghê Ca đẩy cửa đi vào.

Nhạc Đồng thấy cô đi tới, nhanh chóng vẫy tay:

"Tiểu Ca, bên này"

Cô đến gần, mới phát hiện ở trong văn phòng có không ít người, nhưng giảng viên lại không có ở đây.

"Chuyện gì xảy ra? Giảng viên đâu?" Nghê Ca kỳ quái, "Cô ấy gọi điện bảo mình tới, kết quả cô ấy lại không ở đây?"

"Mình cũng là bị cô ấy gọi tới" Nhạc Đồng buồn rầu "Bài tập tổ của lớp trưởng cùng chúng ta đề tài giống nhau như đúc, nội dung bài luận văn cơ bản giống nhau, ngay cả câu hỏi số liệu đều không khác mấy....Có thể chuyện này có người nói với giảng viên, cô ấy mới đem chúng ta đều gọi tới đây."

Dương Ni đứng ở trước mặt cô giáo bộ môn, còn đang không ngừng cường điệu, "Bài tập của bọn em là bản gốc. Chỉ là giao tương đối trễ"

Cô giáo cúi đầu nhìn đồng hồ:

"Nếu đã như vậy, dù sao các bạn đều tới đây đông đủ, chính các bạn thảo luận kết quả cho tôi, đến cuối cùng là ai sao chép của ai."

Nói xong, cũng không quay đầu lại đi ra khỏi văn phòng.

Nghê Ca: ".....??"

Cô hiện tại hơi hoài nghi sao cô giáo này lại có chút không rõ ràng như vậy. Nhưng ngẫm lại đứa con trai kia của cô ấy, lại cảm thấy không sai, đều là người một nhà.

Nghê Ca hít một hơi sâu, quay đầu, đối diện với ánh nhìn của lớp trưởng.

Cô đi qua, thẳng vào vấn đề:

"Chọn trúng đề tài thì không tính, nhưng mà số liệu giống nhau thì là chuyện gì xảy ra?"

Lớp trưởng đúng lý hợp tình:

"Bọn tôi cũng là tự mình điều tra."

Nghê Ca đau đầu: "Nói thật."

"....." Lớp trưởng im lặng, sau đó rất thành thật, "Từ chỗ cậu lấy"

"Cậu làm thế nào lấy được?"

Lớp trưởng: "Bạn gái cho."

Nghê Ca: "....."

Nghê Ca lại hít một hơi sâu, nói với bản thân phải bình tĩnh, bình tĩnh.

Mùa hè đã qua, thời tiếp lập tức sẽ chuyển lạnh, không thể lại phát giận.

Dương Ni không nghĩ tới bạn trai ba câu nói liền đem mọi chuyện nói ra sạch sẽ, nhanh chóng đi tới:

"Thật xin lỗi, Tiểu Ca, số liệu là mình cho anh ấy."

"Anh...anh ấy nói với mình, bài tập tổ anh ấy làm không xong, cho nên...cho nên muốn mượn số liệu của chúng ta một chút" Dương Ni tự biết đuối lý, giọng nói càng ngày càng nhỏ "Mình, mình không nghĩ tới cô giáo lại tích cực như vậy. Lúc trước mấy môn học tự chọn của chúng ta cũng xảy ra chuyện như thế này, nhiều lắm chỉ là bị hạ một ít điểm...."

Trong đầu Nghê Ca ** bom nổ ầm ầm:

"Bị hạ điểm không phải là chuyện gì??"

Dương Ni theo bản năng lui lại phía sau, lớp trưởng nhanh chóng nắm lấy tay cô ta.

"Nhưng mà, nói như vậy....Mình cũng có lỗi." Nhạc Đồng do dự một chút, "Là cậu đem luận văn ghi lại số liệu đưa cho mình, sau đó mình lại chuyển nó cho Dương Ni. Nhưng mình không nghĩ tới cậu ấy...."

Lại chuyển qua tay cho người khác.

Huyệt thái dương Nghê Ca giật giật.

Cho nên mọi người đều có sai, bỏ bốn lên năm, chính là mọi người đều không có sai.

"Nghê Ca" Lớp trưởng khuyên cô, "Chuyện này cũng không phải là chuyện lớn gì, nếu không chúng ta đều cùng nói chuyện với cô giáo, cầu xin cô ấy, nói không chừng cũng có thể thoát được."

Là có thể làm vậy.

Nhưng mà dựa vào cái gì??

"Số liệu là tôi làm, luận văn cũng là tôi viết, muốn tôi cùng các cậu dàn xếp ổn thỏa? Dựa vào cái gì?"

"Ha, lời này của cậu nói không được đúng đi?" Lớp trưởng bị cô kích một câu, cũng hơi giận.

Cậu ta một tay đem Dương Ni túm ra phía sau, một tay kia chỉ vào Nghê Ca, "Dương Dương là bạn cùng phòng của cậu, mọi người đều là bạn học, bài tập tổ không phải là muốn rèn luyện năng lực hợp tác của tổ sao? Cậu đây là cái thái độ gì?"

"Cậu cảm thấy thái độ của tôi còn chưa đủ tốt sau?" Nghê Ca khó có thể tin, "Nếu thái độ của tôi thật sự không tốt, tôi sớm đã đem cậu ở đây mà đánh một trận rồi"

"Cậu người này ----"

Dương Ni lại khóc lên.

"Không phải chỉ là một cái bài tập hay sao, cần thiết hay không?" Lớp trưởng cho rằng đây không phải là chuyện lớn gì, mà Nghê Ca lại thế đơn lực mỏng, cậu ta chỉ cần dọa cô, vấn đề liền có thể giải quyết hoàn mỹ.

Nghĩ như vậy, cậu ta quay đầu lại, duỗi cánh tay dài cầm lấy hai cuốn luận văn kia ở trên bàn, giơ cao lên:

"Cậu không phải muốn nó à?"

Sau đó từ phương hướng của cô, thả nó rơi xuống:

"Cầm đi!"

Giấy trắng bay lên bốn phía, như là bị con chim bồ câu trắng bay thấp quạt lên.

Cơ hồ là trong cùng một lúc.

Nghê Ca quơ ở trên bàn lấy hai bản tạp chí cực dày, làm cùng một hành động, đem nó thực sự đập đến trên mặt cậu ta:

"Tôi có thể đi theo nhóm cậu hợp tác! Tất cả đều là một mình tôi làm có được không? Cậu hỏi bạn gái của cậu một chút xem, ngoại trừ cái bảng câu hỏi kia, cô ấy đã làm được chuyện gì? Ngay cả việc đem bảng câu hỏi thu thập lại cùng với thống kê lại nó, đều là một mình tôi làm!!"

Nghê Ca sắp bị làm cho tức chết.

Cô hiện tại cảm thấy, làm bài tập tổ ở đại học, trừ bỏ mâu thuẫn với bạn cùng phòng càng sâu hơn, cũng không tồn tại ý nghĩa nào khác.

Cùng có được giấy báo trúng tuyển như nhau, thì cũng không đủ để chứng minh được chỉ số IQ của đối phương.

Lớp trưởng giấy không đập đến Nghê Ca, ngược lại chính mình lại bị đập đến đầu ong ong.

"Cậu...."

Cậu ta run lẩy bẩy, còn muốn mở miệng.

Nắm tay trên cửa văn phòng đột nhiên động một cái.

Giây tiếp theo, cậu ta ngạc nhiên nhìn thấy, Nghê Ca lấy tốc độ sét đánh mà ném xuống hai cuốn sách trên tay. Sau đó nhu thuận mà vùi đầu, làm một con chim cút cáo trạng.

Người vào trừ bỏ giáo viên môn học, còn có giảng viên hướng dẫn, cùng một người đàn ông cao lớn.

Người đàn ông một thân thường phục, khí thế bức người, sải bước đi tới dừng ở trước mặt Nghê Ca.

Anh hơi cúi đầu, bàn tay chậm rãi xoa lên gò má, ngón tay đẩy ra những sợi tóc tán loạn trên trán cô.

Giọng nói rất thấp, ẩn chứa đè nén sự nguy hiểm:

"Bị thương sao?"

Nghê Ca không nói gì.

Giọng nói của anh lại thấp xuống ba độ:

"Thế nào?"

Cô gái cừu cúi đầu, những lọn tóc nhỏ bị gió thổi động đậy, nhưng lỗ tai cũng không dám cử động.

Hồi lâu.

Giọng nói của cô vô cùng, vô cùng nhỏ, lại vô cùng, vô cùng ủy khuất, mang theo hơi nước, đứt quãng, mềm mại khóc thút thít:

"Dung Tự. Em....Em vừa mới, vừa mới, bị đập"

Lớp trưởng: "...??"

Nhạc Đồng: "...?"

Lời nói vừa ra khỏi miệng, cô tựa như một cái vòi nước vị mở đi van, nước mắt nhanh chóng tràn mi rơi xuống.

Cúi đầu, giống như một loại động vật nhỏ ủy khuất không thể nói hết, tội nghiệp mà túm góc áo anh, nước mắt từng viên lớn đi theo mà rơi xuống:

"Em...Đầu em đau quá. Em, em muốn về nhà...."

Editor: Bản lĩnh ăn vạ của Nghê Nghê thật khiến tại hạ bái phục =)))