- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Vậy Không Cần Rời Khỏi Anh
- Chương 41
Vậy Không Cần Rời Khỏi Anh
Chương 41
Nghê Ca đạp giày cao gót, một đường chạy chậm vào cửa.
Nhưng là vẫn đến muộn 2 phút.
Buổi lễ chính thức bắt đầu. Dương Ni đứng ở trên lễ đài. Cô ta cũng mặc một chiếc váy, cầm trên tay bản thảo mang theo khuôn mặt mỉm cười. Lần lượt giới thiệu các vị khách quý.
"....Trừ bỏ giáo viên của trường đại học A. Hôm nay chúng ta còn may mắn mời đến huấn luyện viên của câu lạc bộ LG, cùng các đội viên của câu lạc bộ..."
Nghê Ca không nhìn cô ta. Ánh mắt đảo qua hội trường. Ở vị trí phía trước nhìn đến một bóng lưng quen thuộc.
Tưởng Trì.
Chàng trai mặc tây trang màu xám đen, yên tĩnh ngồi ở hàng thứ nhất dành cho khách quý. Cậu ta hơi ngẩng đầu, dung mạo tuấn lãng, nhã nhặn anh khí.
".....Cùng với những vị khách quý. Đặc biệt hôm nay --- Năm nay vừa mới giải nghệ. Nhưng sự nổi tiếng của anh không bị giảm đi mà vẫn rất cao không dưới các vương bài tuyển thủ nào, II!"
Tưởng Trì đứng lên. Khuôn mặt mang vẻ mỉm cười. Hướng về phía fan hâm mộ được sắp xếp phía sau gật đầu ra hiệu.
Dẫn tới một đám cô gái một trận hét lên:
"Tiểu Ngải ở phía trên!!!"
"Ô ô Tiểu Ngải đang cười với tôi T.T"
......
Nghê Ca hơi hạ thấp người. Mang theo ba lô đi qua. Ngồi bên cạnh người cậu ta.
Sau đó thở phào một hơi thật dài.
Tưởng Trì vừa mới quay đầu lại trông thấy cô, lập tức liền mỉm cười:
"Buổi lễ vừa mới bắt đầu. Trên đường bị kẹt xe sao?"
"Không phải" Nghê Ca thở dài "Mình vừa mới đi sai chỗ"
"Thế sao không gọi điện cho mình?"
"Mình nghĩ là cậu sẽ không tới đây" Hôm nay buổi chiều Mạnh Viện có một buổi phỏng vấn. Nghê Ca cho rằng, Tưởng Trì sẽ cùng đi với cô ấy.
"Ban đầu mình thật sự không tính sẽ đến" Thấy cô thở hổn hển, Tưởng Trì đưa cho cô chai nước "Nhưng không biết Mạnh Viện lại đang nháo cái gì. Cứ nói để một mình cô ấy là được. Không cho phép mình đi cùng"
Nghê Ca buồn cười, tiếp nhận nước khoáng:
"Cảm ơn cậu"
Phòng hội nghị này không tính là lớn. Ngồi ở phía sau là tất cả fan hâm mộ đều được mời đến quan sát buổi lễ. Mênh mông đều là các fan em gái.
Cô vừa mới uống xong ngụm nước thứ hai, liền nghe thấy mấy cô gái phía sau hạ giọng thảo luận:
"Nói ra khả năng cậu không tin. Tôi vừa bước vào cửa từ phía bên kia. Lúc đi vào trông thấy một anh trai không quân cao lớn. Mẹ nó! Anh ấy liếc qua một cái mà chân tôi đều mềm nhũn. So với Tiểu Ngải còn đẹp trai hơn ô ô ô"
"....." Nghê Ca kém chút phun ngụm nước ra.
Một cô gái khác mắt tỏa ra lục quang:
"Chỗ nào vậy? Sao cô không nói sớm?"
"Tòa nhà bên trên gần ở cổng phía bắc....Cô đừng vội ha ha ha. Bọn họ hình như là có cuộc họp. Lát nữa trở về chúng ta ngồi đợi. Khẳng định sẽ gặp được bọn họ"
Sau đó giọng nói của các cô gái đó liền thấp đi.
Nghê Ca đột nhiên có chút không được tự nhiên.
Tưởng Trì cũng nghe thấy, hạ giọng, buồn cười hỏi:
"Cậu cũng là vừa mới nhìn thấy anh trai không quân?"
"......"
Đâu chỉ thế.
Cô không chỉ có nhìn thấy anh trai không quân. Hơn nữa còn ngồi xe của anh trai không quân. Còn muốn anh trai không quân lăn.
Cho nên cô không tình nguyện "...Ừm"
"Khó trách cậu lại tới chậm hai phút" Tưởng Trì không nghĩ nhiều, trêu ghẹo cô "Mấy năm nay vừa nhìn đến người mặc quân phục. Cậu liền đường đều đi không được"
"Cậu nói bậy. Mình nào có –" Nghê Ca nhỏ giọng phản bác cậu. Lời còn chưa dứt, microphone truyền đến một trận bén nhọn tạp âm.
Ánh mắt mọi người đều rơi xuống trên micro trên tay Dương Ni.
Đang muốn tiến hành đến phân đoạn quan trọng nhất hôm nay. Cô ta nắm vuốt bản thảo chủ trì buổi lễ, lật đến một trang cuối cùng, liền thay đổi dáng vẻ vừa rồi còn hào phóng, đột nhiên co quắp đứng đó lắp bắp:
"....Vì, vì mục đích muốn cùng câu lạc bộ LG cùng với trường học chúng ta kết nối, chúng ta quyết định hôm nay cử hành...."
Nghê Ca sửng sốt một chút, không hiểu:
"Cô ấy đã đọc qua nó, làm sao lại có thể xuất hiện sai lầm?"
Bởi vì một trang bản thảo chủ trì cuối cùng Dương Ni không có in ra. Cô ta lật đến một trang cuối cùng là trang trắng.
Dương Ni gập ghềnh. Người ở dưới đài nhíu mày.
Một trong bốn vị huấn luyện viên chủ chốt câu lạc bộ LG là người Hàn Quốc. Cho nên lần này buổi lễ trao giải được phát bằng ba loại ngôn ngữ. Nghê Ca bị cô ta trăm phương nghìn kế đá rơi xuống. Hiện tại chỉ còn một mình Dương Ni, đã muốn biên soạn lại từ ngữ, lại còn muốn phân thân phiên dịch tiếng anh cùng tiếng hàn.
Nghê Ca "......"
Cô ta tựa hồ đào cái hố cho chính mình. Sau đó từ từ nhắm hai mắt nhảy vào sao?
"....Nay, hôm nay buổi lễ trao giải, sẽ được tiến hành vào buổi chiều" Dương Ni không có kinh nghiệm viết bài phát biểu, gập ghềnh. Trong hội trường tiếng nghị luận không ngừng.
Chờ cô ta dịch xong hai thứ tiếng còn lại. Đám fan hâm mộ đã bắt đầu ầm ĩ:
"Đây là MC gì vậy? Từ chỗ nào đến mà lại không chuyên nghiệp như vậy?"
"Nếu không làm được thì đừng có làm MC chủ trì chứ. Cắt đi cô cũng giống như nhau. Không ảnh hưởng đến bọn tôi nhìn."
"Đừng đứng đó nữa, xuống dưới đi!"
......
Bị mọi người cùng nhau hô hét như vậy. Dương Ni hoàn toàn hoảng loạn.
Lần này các từ ngữ biên tập cho buổi lễ đều đã bị lãng quên. Cô ta đứng khô cằn ở trên đài. Hốc mắt chậm rãi phiếm hồng.
Hàng phía trước, nhóm lãnh đạo trường đại học A cau mày châu đầu ghé tai vào nhau:
"Sinh viên này từ bên ngoài đến sao? Loại trình độ như thế này sao lại bảo cô ta đến?"
"Không biết. Tôi nhớ được lúc ấy gọi hai người. Một sinh viên khác nữa đâu?"
......
Giây tiếp theo, một thân hình mảnh khảnh cầm microphone đứng lên đài.
Tiếp nối lời nói Dương Ni vừa mới nói ra, không có khe hở kết nối lại:
"Để xây dựng cầu nối giữa câu lạc bộ LG và trường học của chúng tôi. Chúng tôi quyết định tổ chức buổi lễ trao giải hôm nay, để quảng bá sức mạnh tổng hợp giữa trường đại học A cùng câu lạc bộ thể thao điện tử lớn của cả nước. Cùng nhau chung sức để tạo nên thành quả cho mục đích nghiên cứu"
Trong hội trường xôn xao dần dần bình ổn.
Trọng điểm là. Trên tay cô không có bản thảo chủ trì.
"....Chúng tôi vô cùng cảm ơn vì sự hiện diện của các vị khách quý. Tiếp theo, giáo viên - người phụ trách chuyên ngành thể thao điện tử đến từ trường đại học A sẽ trao giải thưởng cho câu lạc bộ LG"
Sau khi nói xong, cô dùng hai thứ tiếng anh và tiếng hàn. Lại đem đoạn diễn văn cảm tạ kia lặp lại một lần.
Cô đứng ở trên sân khấu, không có chút luống cuống nào, vừa tự nhiên lại hào phóng.
Hào quang từ trên người Dương Ni rời khỏi. Cô ta nắm microphone đứng tại chỗ. Trong mắt không cam lòng dần dần biến thành mất mát.
Tưởng Trì ở dưới đài cùng với toàn bộ mọi người cùng nhau vỗ tay.
Cho nên cậu ta cũng không chú ý tới, điện thoại được cài chế độ yên lặng đang nằm trong ba lô của Nghê Ca, màn hình liên tục sáng.
- -- Càng không ngừng có người gửi tin nhắn đến.
***
Buổi lễ trao giải kết thúc. Nghê Ca theo mọi người chụp ảnh xong. Cuối cùng có thể thay cái đôi giày cao gót đi.
Cô trở về khán đài cầm ba lô. Gặp Tưởng Trì ngồi ở đằng kia, biểu cảm tràn ngập tình yêu.
"Viện Viện phỏng vấn qua. Chúng ta ba người đợi lát nữa tìm một chỗ tụ họp. Cùng nhau ăn một bữa cơm đi"
"Được" Nghê Ca đáp ứng thật sự sảng khoái. Cầm chiếc ba lô tới, nhỏ giọng "A" một tiếng "Di động của mình hết pin"
"Đợi lát nữa lên xe sạc đi" Vài người phụ trách câu lạc bộ LG hướng Tưởng Trì đi tới, cậu ta cũng cười đứng lên "Mình đi chào hỏi bọn họ một tiếng. Cậu chờ mình một chút nhé?"
Tưởng Trì năm nay tháng tư giải nghệ. Tính toán sang năm tham gia cuộc thi. Trở lại học đại học.
Nhưng nói thế nào cũng ở câu lạc bộ chờ đợi nhiều năm như vậy. LG chứng kiến cậu ta từ không có gì cả đến vô địch thế giới. Cậu ta đối với câu lạc bộ tình cảm vô cùng sâu đậm.
Nghê Ca không có ý kiến:
"Vậy mình xuống dưới chờ cậu"
Tưởng Trì đáp lại một tiếng. Cô đeo ba lô lên lưng bỏ chạy.
Trong phòng hội nghị có điều hòa tỏa ra hơi lạnh nên đợi lâu cô cảm thấy có chút lạnh. Nghê Ca chạy tới cửa chờ cậu ta. Mặt trời chiều ngã về phía tây. Phía xa là ngọn núi. Đám mây phía chân trời tụ lại thành đám, bị nhuộm thành một màu đỏ cháy rực.
Cô hơi nhàm chán. Một chiếc xe việt dã đã ở trước mặt cô thong thả chậm rãi chạy tới.
Cửa sổ xe bị kéo xuống, Nghê Ca không có ngẩng đầu, nghe thấy một giọng nói quen thuộc, thấp lại chìm, âm cuối có chút cao lên:
"Chờ anh sao, tiểu đồng chí?"
Tiểu đồng chí đứng ở trong góc, lỗ tai cừu buông thõng xuống. Không nói chuyện cùng không nhìn anh.
Hai người cách nhau ba mét, cô tựa như không nghe thấy.
"Aiz" Thấy Nghê Ca nửa ngày không tiếp lời, Dung Tự không thể trình diễn tiếp đi xuống "Anh nói này, điện thoại của em hết pin. Em muốn dùng di động che giấu sự xấu hổ cũng không có cơ hội. Còn cúi đầu làm gì?"
Nghê Ca dừng một chút "Xem con kiến chuyển nhà"
"....."
Kỳ thực là cô đang nghiên cứu con đường chạy trốn thì đúng hơn.
Nghê Ca suy nghĩ.
Nếu như anh muốn đi tới đánh cô, cô khẳng định chạy không qua được anh. Vậy tình huống tốt nhất là, địch bất động ta cũng bất động.
Dung Tự bị tức nở nụ cười "Lên xe"
Nghê Ca không có quyết định này. Thậm chí cô còn lùi lại phía sau một bước.
Dung Tự không thuận tiện xuống xe. Nhưng nhìn động tác lui ra phía sau của cô thật sự làm anh một lần nhìn là khó chịu một lần, giọng nói không tự giác trầm xuống:
"Đừng để anh nói lần thứ hai"
Kỳ thật Nghê Ca vẫn có chút sợ, dứt khoát lui lại thêm một bước:
"Anh...Từ xa như vậy chạy về, chỉ để hung dữ với em?"
"Không phải"
Dung Tự chỉ có thể đem ngữ khí mềm xuống "Chỗ này không thể dừng xe. Em nghe lời"
Anh lái xe chạy thực sự chậm nhưng xe vẫn chạy đi. Sau khi nói mấy câu, mắt thấy liền chạy qua cô, Dung Tự dứt khoát giẫm chân ga, quay đầu lại bảo cô:
"Đi lên xe"
Nghê Ca vẫn bất động "Anh muốn mang em đi đâu?"
"Không phải. Em không thể đi lên rồi nói sao?" Dung Tự cực kỳ kỳ quái. Cúi đầu nhìn bản thân đã thay quần áo, sợ sẽ dọa đến em gái nhỏ nên quân phục anh liền thay ra "Anh mang em đi ăn cơm"
"Anh trở về nhà rồi sao?"
"Còn chưa" Dung Tự xe chậm rì rì, mắt thấy đã muốn vượt qua cô, anh lần thứ ba quay đầu "Buổi chiều hôm nay anh mới trở về. Cái gì cũng đều chưa kịp làm. Đầu tiên là tham gia cuộc họp"
"À...." Nghê Ca ngữ tốc cũng chậm rãi "Vậy anh nhớ quay trở về thăm họ. Bọn họ hẳn là đều rất nhớ anh"
Dung Tự lần thứ tư quay đầu.
Nghê Ca nói: "Nhưng mà năm trước lúc ăn tết, ông nội Dung nói, nếu như anh không trở về nhà. Ông sẽ liền không nhận đứa cháu này là anh"
Dung Tự lần thứ năm quay đầu.
"Bất quá ông nội năm trước nữa cũng nói như vậy. Ông ấy giống như hằng năm đều nói như vậy. Kỳ thực anh đã không phải là cháu của ông nội nữa, anh biết không?"
Dung Tự "......"
Ở nơi này nói chuyện thật mẹ nó vất vả. Khi quay đầu đến lần thứ bảy, Dung Tự không thể nhịn được nữa:
"Em cuối cùng là lên hay không lên?"
Trong giọng nói đều trở nên lạnh băng.
"Em..."
Nghê Ca nắm chặt dây đeo ba lô.
Một bộ dáng siêu cấp vô tội.
Giây tiếp theo, trong tầm mắt xuất hiện một chiếc xe thể thao màu xám bạc, nhẹ nhàng linh hoạt dừng ở sau xe Dung Tự. Tưởng Trì ngồi trong xe, ra hiệu về phía cô:
"Nơi này không thể dừng xe. Mau lên"
Nghê Ca nhanh chóng tặng Dung Tự hai chữ:
"Không lên"
Sau đó cô lùi lại, lấy tốc độ chạy trăm mét cực nhanh mà chạy đến trước xe Tưởng Trì. Mở cửa xe ngồi vào, đóng cửa chạy lấy người. Một loạt động tác nước chảy mây trôi lưu loát sinh động giống như hành văn liền mạch lưu loát.
Xe thể thao chớp mắt tăng tốc rời đi. Sau xe bụi đất bay lên.
Dung Tự "....??"
***
Nghê Ca lên xe. Tưởng Trì mới nhìn rõ chiếc xe việt dã phía sau kia.
Chú ý tới giấy phép, cậu ta nhíu mày: "Người trong nhà cậu?"
"Không phải" Nghê Ca hơi ngừng, rầu rĩ giải thích "Là Dung Tự"
Tưởng Trì sửng sốt một chút, cười nói:
"Anh ấy không phải là đi học trường quân đội sao? Nói mới nhớ, mình quả thật chính xác đã rất lâu không thấy qua anh ấy thì phải"
"Ừm. Anh ấy đến đại mạc, sa mạc lái máy bay. Mình cũng rất ít khi thấy anh ấy" Nghê Ca hít hít cái mũi "Thẳng thắn mà nói. Những năm gần đây, mình liên tục cho rằng anh ấy..."
Cô đặc biệt muốn hung tợn mà nói, đã chết ở bên ngoài.
Nhưng mà....
Quên đi.
Nói đến bên miệng, Nghê Ca rõ ràng ý thức được. Cô vẫn không hi vọng anh sẽ chết ở bên ngoài.
Dùng miệng nổ cũng không được.
"Có phải anh ấy bận rộn hay không?" Tưởng Trì hiểu ý, có chút kinh ngạc "Nếu tính toán...Anh ấy cũng đã tốt nghiệp cấp ba rất nhiều năm rồi. Chẳng lẽ liên tục không trở về nhà sao?"
"Cũng không phải. Vừa mới bắt đầu vài năm đều trở về nhà" Nghê Ca nhớ lại "Nhưng rất kỳ quái là mỗi một lần bọn mình đều bỏ lỡ"
Thời gian vĩnh viễn không khớp, luôn luôn không gặp được.
Mới đầu bọn họ còn có thể liên hệ bằng cách gửi tin nhắn cùng với gọi điện. Nhưng về sau khi cô bước vào lớp mười hai, cơ hồ một năm tròn đều không dùng điện thoại. Liên hệ cứ như vậy mạc danh kỳ diệu mà cắt đứt.
Sau vài năm, anh liền bắt đầu trở nên dị thường bận rộn. Vĩnh viễn trên thân mang nhiệm vụ, bất kể ngày lễ.
Tưởng Trì nghĩ mở miệng, muốn nói cái gì đó. Nghĩ tới nghĩ lui lại phát hiện bản thân không biết nên nói cái gì.
Chỉ có thể vô dụng an ủi: "Có lẽ anh ấy có nỗi khổ tâm"
Nói xong ngẩng đầu. Phát hiện trong kính chiếu hậu. Chiếc xe kia của Dung Tự còn đi theo bọn họ.
Tưởng Trì:
".....??"
Sợ tới mức cậu ta phải nhanh chóng kiểm tra lại bản đồ.
Cái này mẹ nó đều qua đến bảy cái quảng trường.
Dính thật đủ chặt.
"Ban đầu mình cũng nghĩ như vậy, cảm thấy anh ấy nhất định có lý do của mình" Nghê Ca không hề hay biết, đôi lông mày thanh tú nghiêm túc nhăn lại "Nhưng hiện tại mình cảm thấy. Nguyên nhân gì cũng không thể trở thành lý do. Anh ấy thật sự làm cho người khác rất tức giận"
"Cái này....." Lực chú ý hiện tại của Tưởng Trì đã không còn ở trên chuyện này
"Cậu nhìn vào kính chiếu hậu xem. Người anh trai trúc mã của cậu. Giống như liên tục đi theo chúng ta"
"...."
Nghê Ca quay đầu nhìn.
Vừa vặn đối diện với chiếc xe kia.
"Anh ấy có phải tìm cậu có chuyện gì hay không?" Tưởng Trì cẩn thận thăm dò "Vừa rồi hai người có phải có lời gì chưa nói xong hay không?"
"Không có" Nghê Ca bình tĩnh suy xét, sau đó cảm thấy "Anh ấy có thể muốn đánh mình"
"...??"
Đèn đỏ đổi thành đèn xanh. Tưởng Trì quay đầu lại phía trước. Khóe miệng vừa động. Nhấn ga.
"Không sao đâu" Cậu ta chắc chắn nói "Xe này của mình có thể chịu được va chạm. Mình không sợ anh ấy"
"......"
Trong xe trầm mặc một trận.
Đằng sau chiếc xe việt dã vẫn còn hùng hổ đuổi theo không từ bỏ. Tưởng Trì lại nhìn kính chiếu hậu. Nhịn một hồi lại nhịn không được:
"Nhưng mà...Nghê Ca à"
".....?"
"Chỉ là, anh ấy có cái giấy phép kia. Nếu như anh ấy thực sự đυ.ng đến." Cậu ta hỏi "Mình có phải ngược lại đưa tiền cho anh ấy hay không?"
"......"
***
Lúc Nghê Ca cùng Tưởng Trì đến tiệm lẩu. Mạnh Viện đã ở đó.
"Mình tới chậm nên không có phòng riêng" Mạnh Viện rầm rì "Chúng ta chỉ có thể ngồi ở sảnh quán ăn"
Bên ngoài kỳ thực cũng rất tốt. Tưởng Trì thuận thế xoa xoa đầu cô ấy:
"Không có việc gì"
Ba người ngồi xuống.
.....Phía sau còn có một cái đuôi vĩ đại đi theo.
Dung Tự không đi qua góp vui. Ở bên cạnh ba người, chính mình ngồi một bàn.
Người phục vụ nhẹ nhàng hỏi:
"Tiên sinh, ngài đi mấy người?"
Anh ý cười không giảm: "Một người"
Người phục vụ đưa thực đơn lên:
"Ngài chọn món xong rồi gọi cho tôi. Nước chấm là tự phục vụ. Trên bàn nhỏ có hoa quả cùng với cháo. Nếu ngài cần có thể tự mình đi lấy hoặc là bọn tôi cũng có thể giúp ngài..."
"Tôi không cần thực đơn" Đáy mắt Dung Tự chứa ý cười, đánh gãy người phục vụ "Cô giúp tôi nhìn xem bàn bên cạnh ăn cái gì. Tôi cũng muốn một bàn như vậy"
Người phục vụ im lặng rồi nói
"Tiên sinh, ngài xác định?"
"Đúng thế" Ngữ khí Dung Tự đột nhiên trở nên đau khổ kịch liệt "Tôi một người. Phải ăn được phân lượng của ba người kia. Vậy mới náo nhiệt. Vậy mới có tôn nghiêm"
"......."
Mạnh Viện ngay từ đầu không phát hiện ra Dung Tự.
Cô ấy cúi đầu chọn đồ ăn, không quan quan tâm đến tiểu đồng bọn của mình:
"Ôi. Trì Trì hôm nay cùng mình kể qua chuyện của cậu với bạn cùng phòng kia. Cô ta cũng quá ghê tởm rồi"
"Cũng tạm" Nghê Ca không để ý "Chỉ là chút nháo loạn nhỏ, không ảnh hưởng"
"Nhưng mà Nghê Nghê thật lợi hại nha" Mạnh Viện từ nhỏ rất thích học bá, một đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cô "Cậu nhất định là trên lưng có bản thảo đi?"
"Không...có" Nghê Ca do dự, quyết định nói thật "Mình ở hiện trường nói bừa. Hồi nhỏ đi theo ba cùng anh trai. Nghe qua nhiều lần đều là nói mấy câu như vậy, cũng không khó phiên dịch"
"......"
Nhưng mà nói đến phiên dịch, Mạnh Viện lại hỏi:
"À Nghê Nghê. Hiện tại chỗ thực tập mình đã chọn được. Cậu thì sao?"
Ba năm đại học, Mạnh Viện cùng Nghê Ca ở cùng thành phố nhưng không cùng trường. May mắn trường học hai người gần nhau. Cho nên lên đại học vẫn chơi cùng với nhau.
Nghê Ca cầm lên miếng dưa hấu:
"Mình còn chưa chọn được"
"Mấy nơi trước đó đều không trả lời lại cậu?"
"Ừm" Dưa hấu lạnh buốt nhưng ngọt lịm "Nhưng nói thật mình cũng không vội...Mình muốn học nghiên cứu"
Cô còn chưa dứt lời, chị gái phục vụ đã mỉm cười dừng ở bên người cô:
"Xin chào. Thưa cô. Bàn bên cạnh có một vị tiên sinh không muốn để lộ danh tính muốn tôi nhắc nhở cô: Ăn ít dưa hấu ướp lạnh một chút, người thể hàn dễ bị đau bụng"
Nghê Ca "....."
Mạnh Viện kinh ngạc "Vị tiên sinh nào?"
Nhìn xung quanh, cuối cùng cô ấy nhìn thấy một người đàn ông có cái đuôi to rêu rao kia.
- --Giống như bàn cô ấy. Anh chọn mười phần thịt dê béo từ New Zealand. Từng miếng từng miếng bỏ vào trong nồi.
"Ôi mẹ nó" Mạnh Viện chớp mắt kinh ngạc, âm lượng không tự giác hạ xuống
"Gặp quỷ, học trưởng còn sống?"
Nghê Ca "...??"
"Không phải, ừm, ý mình là, học trưởng đã trở lại?"
"Ừm" Nghê Ca bỏ dưa hấu xuống, tay hướng về nước ô mai "Hôm nay vừa trở về. Còn chưa kịp nói với cậu"
"Xin chào. Thưa cô" Chị gái phục vụ kia vừa cười vừa đứng bên người cô "Vị tiên sinh không muốn tiết lộ danh tính kia muốn tôi nhắc nhở cô. Nước ô mai cũng lạnh. Ngài ấy gọi cho cô một ly sữa nóng"
Nói xong đem đồ uống đầy ấm áp đặt vào bên tay cô.
Nghê Ca che mặt.
"Chuyện này, anh ấy...." Mạnh Viện không hiểu đang chơi cái gì "Làm gì vậy?"
"Là...Khả năng lái máy bay nên đầu óc hỏng mất..."
"Ôi. Nhưng mà nói trở lại" Mạnh Viện cười đến vẻ mặt ái muội, nhỏ giọng thì thầm "Mình cảm thấy. Học trưởng Dung Tự. Giống như so với trước đây càng đẹp trai hơn --- Bây giờ nhìn anh ấy giống một người đàn ông!!"
Tay Tưởng Trì bóc tôm hơi ngừng, nhẹ nhàng liếc cô ấy một cái.
Mạnh Viện nhanh chóng an ủi cậu ta:
"Nhưng mà so sánh với anh, tất cả mọi đàn ông đều không phải là đàn ông"
Nghê Ca "......"
Cô cầm lấy đôi đũa hướng vào trong nồi kẹp thịt lên ăn.
Chưa ăn được hai miếng, chị gái phục vụ lại đi tới.
"Xin chào. Thưa cô" Vẫn là lời dạo đầu quen thuộc "Vị tiên sinh bàn bên cạnh muốn tôi đưa cho cô hai bài hát [Đang nghĩ cái gì], [Quay đầu nhìn anh]
Nghê Ca "....."
Nghê Ca đang nghĩ muốn đào tẩu khỏi nơi này.
Mạnh Viện chậc chậc:
"Cậu gọi anh ấy qua đây đi. Anh ấy thật sự rất đáng thương"
"Chị gái. Có thể giúp tôi mang một câu cho bàn bên cạnh không?" Nghê Ca ngẩng đầu, cười cười "Vị tiên sinh bàn bên cạnh, khép lại cái miệng nhiệt tình lại"
***
Đêm nay Dung Tự ăn thịt dê béo, ăn được đến vô cùng hăng say.
Khi ăn đến bàn thứ năm, chị gái phục vụ bưng khay đi tới.
Dung Tự nhấc lên mí mắt.
"Xin chào. Tiên sinh" Chị gái cười nói "Cô gái bàn bên cạnh nói. Mời ngài dùng đồ uống"
Dung Tự tò mò tiếp nhận đến, ngửi ngửi.
Phát hiện.
Một ly lớn là nước chanh nguyên chất.
"Còn có, cô gái bàn bên cạnh còn muốn tôi chuyển ngài một bài hát" Chị gái phục vụ nói xong, thanh thanh cổ họng liền muốn hát.
"Đợi chút" Dung Tự hỏi "Là bài gì?"
" [mát lạnh] "
"......."
Dung Tự kiên trì nghe xong.
Người phục vụ hát hai lần xong còn muốn mở miệng.
Dung Tự "Còn chưa xong?"
"Bởi vì cô gái kia còn nói. Nếu tôi chỉ hát một lần, sợ là ngài nghe không rõ" Người phục vụ do dự một chút, nói "Cô ấy trả tiền gấp ba lần, muốn tôi hát ba lần"
"....."
***
Dung Tự đạp theo tiết tấu [mát lạnh], xuống lầu lái xe.
Tiếp tục theo đuôi chiếc siêu xe kia.
Tưởng Trì lái xe đưa bạn gái cùng khuê mật của bạn gái trở về trường học. Nghê Ca xuống xe trước, xe dừng ở bên ngoài cổng:
"Cảm ơn các cậu. Gặp lại sau"
"Cậu không phải đi giao tài liệu sao?" Mạnh Viện ghé đầu vào trên cửa sổ xe "Có muốn bọn mình ở chỗ này chờ cậu không? Đợi lát nữa lại đem cậu về ký túc xá?"
"Cảm ơn các cậu. Không cần đâu. Nơi này cách ký túc xá cũng không xa" Nghê Ca hai mắt cong lại thành hình trăng non "Trên đường cẩn thận nha. Ngủ ngon"
Xe thể thao nhanh chóng rời đi.
Nghê Ca nỗ lực xem nhẹ cách hơn ba mét có một chiếc xe việt dã rất dễ thấy kia, quay người vào trường học.
Giảng viên đang định đóng cửa, thấy cô đi lại. Đôi mắt cong cong:
"Em có thể đoán xem. Tài liệu này chậm nhất ngày mai phải giao. Cô gọi điện thoại cũng không được. Kém chút nữa là đi ký túc xá tìm người"
"Thật xin lỗi. Buổi chiều hôm nay em đi tham gia buổi lễ trao giải thể thao điện tử, Di động lại hết pin" Nghê Ca thật có lỗi cười cười, đem chiếc USB giao cho cô ấy "Tối hôm qua em thức suốt đêm để làm. Còn chưa kịp chỉnh sửa, không biết có sao không?"
"Không có gì. Để cô kiểm tra. Em vất vả rồi. Trở về nghỉ ngơi cho tốt một chút"
"Vậy em đi trước" Nghê Ca cười cười "Hẹn gặp lại cô"
Cô đi tới cửa, đột nhiên bị gọi lại:
"À, Nghê Ca"
"Vâng?"
"Có phải nơi thực tập em còn chưa quyết định hay không?"
Nghê Ca hơi giật mình "Đúng vậy"
Giảng viên do dự một chút:
"Hiện tại trên tay cô có một hạng mục. Em có muốn cùng tham gia với cô đi điều tra nghiên cứu hay không? Chỉ là....Chỗ kia điều kiện không tốt lắm. Khả năng sẽ có chút gian khổ"
Nghê Ca nhất thời nở nụ cười:
"Cô đừng xem nhẹ em, thân thể em khá tốt. Đi đâu vậy ạ?"
"Còn chưa quyết định" Đệ tử cô đắc ý nhất nguyện ý đi, cô giáo có chút vui vẻ "Quyết định xong cô sẽ thông báo cho em"
"Được"
Nghê Ca đi ra khỏi tòa nhà đại học. Lập tức bị bóng đêm đậm đặc bao phủ.
Chiếc xe việt dã kia ở tại chỗ không di chuyển. Nghê Ca nhìn không chớp mắt đi qua. Một lát sau lại không nhịn được quay trở lại.
Cô nằm sấp trên xe nhìn.
Bên trong không có người.
Nhưng mà...
"Ủa, sao không có ai vậy nhỉ?"
"Bộp!"
Giây tiếp theo, bả vai bị người vỗ mạnh một cái.
Nghê Ca sợ tới mức suýt nữa kêu lên. Theo bản năng nhắm mắt lại, vươn tay lên ôm đầu bảo vệ.
Dừng hai giây, không hề có động tĩnh gì.
Nghê Ca dè dặt cẩn trọng mở mắt ra.
Đối diện là một đôi mắt đen thâm thúy, ánh mắt chứa đầy ý cười:
"Không chạy?"
"......"
"Anh thấy rất kỳ quái. Em suốt ngày..." Cô gái nhỏ mềm mại, Dung Tự trong lòng vui vẻ, chọc chọc cô "...Muốn lá gan không có lá gan. Muốn khí lực cũng không có khí lực. Nhưng mà ngược lại chạy rất nhanh, hửm?"
"....." Nghê Ca mệt mỏi thả tay xuống "Anh làm sao biết em không có lá gan. Chúng ta cũng nhiều năm rồi chưa từng thấy"
Dung Tự sững sờ.
Giọng nói cô rầu rĩ:
"Thời gian dài như vậy. Dù xem như bị gấu cắt mất lá gan, cũng nên mọc trở lại"
Dung Tự trong lòng đột nhiên có chút cảm giác khó chịu.
"Anh..." Anh muốn chạm vào cô.
Còn chưa chạm đến người. Trong bụi cây bên cạnh xông tới một cái bóng đen:
"Nghê Ca!"
Dung Tự thần sắc nghiêm một chút. Theo bản năng chặn đến trước mặt cô.
"Em ở chỗ này à. Anh đã tìm em khắp nơi" Chu Tiến xa xa nhìn thấy cô đứng ở trước cổng trường, từ con đường ngắn trong hàng cây đi tới "Gọi điện thoại cho em nhưng không được. Anh đoán là bị hết pin. Hôm nay buổi lễ tốt không? Có đến trễ hay không?"
Hoàn toàn không nhìn đến Dung Tự.
Dung Tự cực kỳ khó chịu.
Đây là ai? Bộ dáng vừa đến liền cùng Nghê Ca rất quen thuộc?
"Cũng được. Không đến trễ" Hai mắt Nghê Ca cong cong, trước giải thích, mới nói "Học trường, Giới thiệu cho anh một chút. Đây là anh trai...em. Ừm... Mấy năm trước anh ấy không ở chỗ này. Gần đây mới được thả ra"
Ngược lại đối mặt với Dung Tự, cô bỗng chốc có chút nghèo từ "Đây là...học trưởng lúc trường trường học có từng hợp tác trong một hạng mục"
Cảm xúc khó chịu của Dung Tự càng thêm nồng nhiệt.
Từng có hợp tác hạng mục. Vậy nói cách khác tính cả bạn học trong trường cũng đều không phải.
Rõ ràng như thế là cách gọi mập mờ khác.
Nhưng mà vì sao cô vừa nhìn thấy cái tên này liền nở nụ cười.
"Xin chào" Chu Tiến thấy anh lạnh mặt, cẩn thận vươn tay "Tôi là Chu Tiến"
Anh ta biết trong nhà Nghê Ca có một chút bối cảnh. Trong lòng không nhịn được nghĩ.
Cứ như vậy, anh của cô còn bị bắt vào, nhốt mấy năm. Hiện tại mới được thả ra.
......Phải là phạm vào cái hành vi phạm tội hủy thiên diệt địa gì???
Dung Tự ngẩng đầu.
Bốn mắt nhìn nhau. Anh lặng không tiếng động, ánh mắt trầm xuống. Một cái tay khác núp trong bóng tối. Không tự giác chạm vào trên đao.
"Là tôi nghe nhầm sao?" Một đạo ánh sáng lướt quá ánh mắt, Chu Tiến hơi híp mắt, kỳ quái nói "Tôi giống như nghe được âm thanh rút đao ra khỏi vỏ vậy"
"....."
Nghê Ca quay đầu một mắt nhìn Dung Tự, quay trở về khuyên Chu Tiến
"Học trưởng, anh mau về nghỉ ngơi đi. Anh nhìn anh đều mệt đến mức xuất hiện ảo giác"
Dung Tự còn đắm chìm trong cơn khϊếp sợ vừa rồi, chưa kịp phản ứng.
Không phải, Tưởng Trì coi như xong.
Dù sao anh biết, hai người bọn họ không ở cùng nhau.
Nhưng mà Chu Tiến là ai?
Chu, Tiến, là, ai?? Tỉ lệ nam nữ mà cô quen biết là hai so tám. Giờ chỗ nào nhiều đàn anh, đàn em như vậy???
Buổi tổi uống ly nước chanh kia. Hiệu quả cũng quá lớn. Hiện tại mới lên đến.
Dung Tự đè ép cơn tức trong lòng, nỗ lực làm bộ dáng vân đạm phong khinh, không có chút gợn sóng sợ hãi nào hỏi:
"Em có bạn trai sao?"
Chu Tiến hiện tại khẳng định. Anh ta vừa mới nhìn thấy một đạo ánh sáng kia, là một thanh đao.
- --Không quân Trung Quốc tùy thân mang trên người, đao dù!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Vậy Không Cần Rời Khỏi Anh
- Chương 41