Chương 37: Hứa hẹn

Hạ Tiểu Vũ ngồi ở một căn hộ tầm trung cùng Tống Minh rồi lên tiếng hỏi: “Anh đã nghe ngóng được ai là Địa Sát Vương chưa hả?”.

Tống Minh cau mày lắc đầu: “Vẫn chưa có tin tức gì hết, nghe đám thuộc hạ báo lại là tên đó luôn mang mặt nạ mỗi khi xuất hiện ở tổng quán nên không biết mặt”.

Hạ Tiểu Vũ đắn đo rồi lên tiếng: “Có khi nào Quán Chủ đưa Hoàng Kỳ Long lên làm Địa Sát Vương để sau này tiếp quản vị trí Quán Chủ luôn không?”.

Tống Minh khẽ lắc đầu: “Không có đâu, Hoàng Nhất Trung này là một con cáo già lâu năm ông ta bề ngoài xây dựng hình tượng thuộc giới thượng lưu có công ty sản xuất lụa hàng đầu Đông Đô một mặt là Quán Chủ một tổ chức tội phạm hoạt động xuyên quốc gia nhưng luôn che giấu. Ông ta chỉ có một người con trai duy nhất là Hoàng Kỳ Long nên ông ta không để cậu ấy dính líu đến thế giới ngầm đâu vì vậy từ nhỏ Hoàng Nhất Trung đã dậy dỗ cậu ta trở thành một thiếu gia có thân phận tốt là người kế nghiệp công ty lụa Hoàng Long rồi. Địa Sát Vương này e rằng là một thân tín khác kiểu như anh là con nuôi vậy đó”.

Hạ Tiểu Vũ nhíu mày: “Từ nhỏ quán chủ đã yêu thương anh như con ruột vậy tại sao không để anh kế thừa ông ấy mà phải giấu diếm một người khác chứ?”.

Tống Minh nhếch môi cười lạnh một cái: “Thật ra Quán Chủ luôn dè chừng anh bởi vì năng lực của anh giỏi hơn cả ông ấy, có khi ông ấy sợ sau này thế lực anh quá lớn sẽ uy hϊếp đến địa vị của Hoàng Kỳ Long nên mới tìm một người khác để kìm hãm anh lại đó mà”.

“Rồi anh tính xử lý tên Địa Sát Vương đó thế nào đây?”.

Tống Minh nhìn sang Hạ Tiểu Vũ rồi đáp: “Chuyện đó phải nhờ đến em rồi”.

Hạ Tiểu Vũ cau mày: “Em có thể làm gì được chứ”.

“Mỹ nhân kế thôi”.

Hạ Tiểu Vũ cau mày đứng phắt dậy rồi quát: “Tống Minh anh có còn là con người không vậy hả? Tôi là người phụ nữ của anh mà anh lại năm lần bảy lượt đẩy tôi vào vòng tay người khác là sao chứ?”.

Sắc mắt của Tống Minh trở nên âm trầm: “Muốn thành chuyện lớn thì phải biết hy sinh những thứ nhỏ, nếu em không thích thì anh tìm người khác cũng được nhưng sau này thành quả người khác hưởng đó nha”.

Hạ Tiểu Vũ nắm chặt tay thành nắm đấm cố nhẫn nhịn lên tiếng: “Được rồi em nghe theo sự sắp xếp của anh”.

Kỳ Bá Giai cũng cố gắng đến tham dự lễ cưới của Kỳ Liên Tuyết Vũ, ông nhìn đứa cháu gái chịu nhiều thiệt thòi từ nhỏ của mình xinh đẹp trong bộ váy cưới sánh đôi bên cạnh Tôn Tử Hàn thì rất là vui mừng.

Cả đời này của Kỳ Bá Giai cảm thấy có lỗi nhất chính là về chuyện thân thế của Kỳ Liên Tuyết Vũ nhưng mà ông không thể nói ra được bởi vì bảo vệ cho con trai của mình là Kỳ Liên Thời Nhân nên bao nhiêu năm qua vẫn phải trơ mắt nhìn Mộ Dĩ Mai đối xử lạnh lùng với cô.



Hôm nay nhìn thấy Kỳ Liên Tuyết Vũ đã yên bề gia thất gả cho nhị thiếu gia của Tôn gia thì ông cũng cảm thấy an tâm hơn nhiều rồi.

Sau khi tiễn quan khách về thì Kỳ Liên gia và Tôn gia cùng ngồi lại ăn bữa cơm gia đình rất là thân mật gần gũi, cả hôn lễ này gần như Mộ Dĩ Mai không hề tham dự vì lý do sức khỏe không tốt.

Kỳ Bá Giai lên tiếng nói chuyện với Tôn Tử Hàn: “Tiểu Vũ nhà ông vẫn còn nhỏ tuổi và rất là trẻ con sau này phải nhờ con trông nom nó cả đời rồi, nếu như con bé có làm gì sai thì mong nhẹ nhàng mà khuyên can dạy bảo đừng có dùng vũ lực với nó nhé”.

Tôn Tử Hàn gật đầu tỏ thái độ lễ phép: “Dạ ông nội, con sẽ chăm sóc cho Tiểu Vũ ông yên tâm đi con sẽ không bao giờ dùng vũ lực với cô ấy đâu ạ”.

Tôn Chí liền nói thêm vào: “Tôn lão gia cứ yên tâm đi a, Tử Hàn nhà con từ bé đã ôn nhu lịch lãm không phải lại vũ phu đâu ạ, con dám đứng ra đảm bảo nếu như sau này Tử Hàn đối xử tệ với Tuyết Vũ vợ chồng con nhất định không để nó yên đâu ạ”.

Liên Cẩm Hoa nghe bên thông gia nói như vậy cũng vui vẻ lên tiếng: “Hai cháu nói như vậy thì hai người lớn chúng tôi cũng yên tâm rồi”.

Sau hôn lễ này thì Tôn Tử Hàn đưa Kỳ Liên Tuyết Vũ về biệt thự riêng của mình luôn, cả một ngày hôn lễ cũng mệt mỏi nên cô đi tắm, ngăm mình trong bồn nước nóng cho thoái mái.

Lúc tắm xong Kỳ Liên Tuyết Vũ mặc một chiếc áo ngủ hai dây bước ra tóc của cô vẫn còn ướt nhỏ những giọt nước xuống.

Tôn Tử Hàn ngồi bên ghế sofa ở phòng ngủ vẫy tay gọi Kỳ Liên Tuyết Vũ: “Qua đây anh sấy tóc cho em, để tóc ướt đi ngủ sẽ bị nhức đầu đông đó”.

Kỳ Liên Tuyết Vũ qua ngồi xuống ghế sofa, Tôn Tử Hàn đứng dậy cầm máy sấy tóc làm khô tóc cho cô, những ngón tay anh luồng vào trong tóc cô cảm thấy rất mềm mại.

“Tóc của em đẹp thật đó Tiểu Vũ đen nhánh và còn rất là dày nữa”.

Kỳ Liên Tuyết Vũ liền tự hào nói: “Đương nhiên rồi, tóc này là tự nhiên luôn đó”.

Tôn Tử Hàn gật đầu rồi lên tiếng: “Uh, anh thích em để tóc đen tự nhiên như thế này nè, tóc dài nữa nhìn rất là nữ tính”.

“Bộ trước đây bạn gái cũ của anh cũng vậy hay sao? Anh tính xem em là kẻ thay thế chứ gì?”.



Tôn Tử Hàn nghe như thế liền khựng người lại rồi khẽ cười lên tiếng đáp: “Cô ấy tóc ngắn nhuộm màu tím chả có gì giống em hết”.

Kỳ Liên Tuyết Vũ liền ồ lên một tiếng: “Thì ra là vậy, do em nghĩ nhiều rồi”.

Tôn Tử Hàn thấy tóc của Kỳ Liên Tuyết Vũ khô rồi thì cất máy sấy vào phòng tắm rồi quay ra hỏi cô: “Em vẫn không tin tình cảm của anh có đúng không?”.

Kỳ Liên Tuyết Vũ chần chừ rồi đáp: “Thì ai cũng nói mối tình đầu có sức mạnh rất lớn, hầu như những gì thuộc về mối tình đầu người ta đều khắc cốt ghi tâm mà”.

Tôn Tử Hàn bất ngờ bế Kỳ Liên Tuyết Vũ lên rồi mang cô đến giường ngủ nhẹ nhàng đặt cô xuống rồi nắm áp trụ lên người cô.

Ánh mắt đen láy của Tôn Tử Hàn nhìn thẳng vào mắt của Kỳ Liên Tuyết Vũ rồi lên tiếng: “Thật ra hôm đó em say chỉ có làm loạn một chút xíu thôi là do anh không cưỡng lại được sức quyến rũ của em cho em mới cưỡng ép em cùng anh xảy ra chuyện đêm đó”.

Kỳ Liên Tuyết Vũ kinh ngạc nhìn Tôn Tử Hàn bằng ánh mắt hình viên đạn: “Hả? Vậy mà lúc đó anh còn đổ hết trách nhiệm lên người em là sao hả? Anh đúng là quá đáng lắm luôn đó”.

Kỳ Liên Tuyết Vũ dùng tay đấm nhẹ vào lòng ngực của Tôn Tử Hàn tỏ vẻ giận dỗi, anh liền nắm lấy tay cô rồi lên tiếng: “Nhưng đến cuối cùng anh vẫn cưới em để chịu trách nhiệm rồi còn gì”.

“Em ghét anh rồi, anh cưới em không phải vì yêu em”.

Tôn Tử Hàn cúi đầu xuống hôn lên đôi môi ngọt ngào mềm mại của Kỳ Liên Tuyết Vũ nhẹ nhàng ôn nhu đến cuồng nhiệt không rời.

Tôn Tử Hàn nhìn Kỳ Liên Tuyết Vũ bằng ánh mắt chứa đựng tình cảm rồi lên tiếng thì thầm vào tai cô: “Bây giờ thì anh sẽ cho em biết là anh có yêu em hay không”.

Tay của Tôn Tử Hàn lần mò cởi bỏ áo ngủ của Kỳ Liên Tuyết Vũ ra, thân thể trắng noãn của cô tựa như thần vệ nữ hiện ra trước mắt anh.

“Đừng có nhìn mà em ngại lắm”.

Tôn Tử Hàn cong môi lên tiếng: “Lần trước cũng nhìn hết rồi còn thứ gì mà anh chưa thấy đâu, chúng ta đã là vợ chồng rồi em nên tập làm quen đi”.

Cả hai người lại trãi qua một đêm ân ái ngọt ngào mặn nồng bên nhau như một cặp đôi yêu nhau từ lâu tiến tới hôn nhân chứ không phải hôn nhân gượng ép như lúc ban đầu nữa.