Tôn Tử Hàn hôm nay cũng uống khá nhiều nên cũng say rồi cộng thêm tác dụng của thuốc anh không thể tự làm chủ được nữa mà cuối đầu xuống hôn lên cánh môi ngọt ngào mềm mại của Kỳ Liên Tuyết Vũ.
Tôn Tử Hàm cảm thấy cổ họng mình khô ran rất là khát, cả người anh nóng lên vô cùng khó chịu, tay anh ôm chặt Kỳ Liên Tuyết Vũ, nụ hôn của anh vốn dịu dàng đã trở nên thô bạo, nặng nề chặn môi cô, xộc thẳng vào, bắt đầu tấn công.
Kỳ Liên Tuyết Vũ bị hôn nhưng mà cô say quá nên chỉ có thể đưa tay chống cự yếu ớt đẩy Tôn Tử Hàn ra nhưng anh vẫn cứ hôn sâu không cho cô né tránh nụ hôn mãnh liệt của mình.
Quyến luyến rồi môi của Kỳ Liên Tuyết Vũ, Tôn Tử Hàn hôn xuống dưới, ở xương quai xanh gặm hôn nhiều dấu hôn nhỏ để lại những vết đỏ như hoa đào rơi trên nền tuyết trắng rất kí©h thí©ɧ ánh mắt của người nhìn.
Thuốc mà Lý Mỹ Dung bỏ vào rượu của Tôn Tử Hàn quá mạnh nên giờ phút này anh không thể suy nghĩ gì nữa hết, không thể khống chế bản thân mình nữa mà chỉ có thể hành động theo bản năng mà thôi.
Tôn Tử Hàn kéo khóa áo bộ lễ phục màu đỏ sau lưng của Kỳ Liên Tuyết Vũ xuống, thân trên trắng mịn noãn nà hiện ra chiếc áσ ɭóŧ bằng ren màu đỏ cùng màu của lễ phục càng tôn thêm sự quyến rũ gợi cảm của bộ ngực đầy đặn đó, mắt anh rực sáng, khoé miệng nhếch cong xinh đẹp, anh cúi xuống, hôn đường rãnh giữa ngực cô.
Kỳ Liên Tuyết Vũ lần đầu tiên bị đυ.ng chạm xá© ŧᏂịŧ như thế với một người đàn ông nên cơ thể vô cùng nhạy cảm, cô mở mắt ra nhìn Tôn Tử Hàn bằng ánh mắt mơ hồ không tỉnh táo nhưng không thể ngăn cản được sự kí©h thí©ɧ của anh.
Bàn tay của Tôn Tử Hàn trượt thẳng vào trong ngực của Kỳ Liên Tuyết Vũ, trực tiếp ôm lấy bầu ngực mềm mại khiến cô rên lên một tiếng, âm thanh cực kỳ mê người.
“Ưm…đừng mà…khó chịu quá”.
Tôn Tử Hàn nghe giọng nũng nịu mềm nhũng của Kỳ Liên Tuyết Vũ vang lên thì khẽ mắng một tiếng: “Chết tiệt thật, chỉ muốn đem em để dưới thân ngay lập tức mà thôi”.
Ham muốn của Tôn Tử Hàn càng lúc càng dâng cao, âm thanh nức nở của Kỳ Liên Tuyết Vũ tựa như đang thúc giục, khiến anh cảm thấy đói khát tới cực điểm.
Tôn Tử Hàn cởi bỏ hết bộ lễ phục trên người của Kỳ Liên Tuyết Vũ xuống chỉ để lại độc nhất một chiếc qυầи ɭóŧ mỏng manh bên dưới, tay anh đẩy áo ngực của cô lên cao, nhìn bầu ngực bị ép chặt, máu nóng trong người xen lẫn với du͙© vọиɠ càng lúc càng dâng trào mãnh liệt, anh dùng ngón tay vân vê nụ hoa non nớt, hết xoa rồi lại kéo, không ngừng kí©h thí©ɧ cô.
“Ưm…đừng mà…dừng lại đi”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ khẽ rên nhẹ một tiếng, âm thanh rất dễ nghe, anh dùng miệng ngậm nụ hoa của cô, bên còn lại cũng bị bàn tay nóng bỏng của anh trêu đùa, miệng vẫn không ngừng mυ"ŧ.
Ánh mắt của Kỳ Liên Tuyết Vũ trở nên mông lung, hai má phiếm hồng, mà bàn tay ở trên người anh cũng bắt đầu dao động theo bản năng, Tôn Tử Hàn cũng bắt đầu cởi bỏ quần áo trên người mình xuống để lộ ra bộ ngực màu đồng rắn chắc, cơ bụng sáu múi mê người.
Tay Tôn Tử Hàn rê xuống đùi, thoang thả vuốt ve, khiến Kỳ Liên Tuyết Vũ rùng mình từng cơn, bàn tay hư hỏng của anh di chuyển lên trên, đến chỗ kín của cô, rồi lướt hờ qua qυầи ɭóŧ, cảm xúc mãnh liệt ngủ đông tan rã từng chút trong sự trêu ghẹo.
Bụng dưới của Kỳ Liên Tuyết Vũ thắt một cái, rêи ɾỉ khe khẽ, ham muốn trong cơ thể không ngừng dâng cao, làm cô khô nóng không chịu nổi, hơi thở nam tính của anh tràn ngập trong mũi cô.
Bàn tay của Kỳ Liên Tuyết Vũ không tự chủ được mà sờ soạn lung tung trên người của Tôn Tử Hàn rốt cuộc lại cầm phải vật thô nóng của anh, nhẹ nhàng xoa nắn khiến anh không thể chịu đựng được nữa.
“Hừ, em đúng là hư hỏng mà, hôm nay phải dạy dỗ em lại rồi” Tôn Tử Hàn gầm nhẹ, anh cắn mạnh lên nụ hoa trên ngực của Kỳ Liên Tuyết Vũ một cái, bàn tay ở dưới thì phủ lên chỗ kín, vuốt ve mơn trớn.
“A... Ưmmm...” Kỳ Liên Tuyết Vũ lần đầu tiên trãi qua những cảm giác như thế nên không kìm chế được mà hét lớn, đau đớn với kɧoáı ©ảʍ cùng kết hợp, cảm giác tuyệt vời dâng lên, cô theo bản năng quấn chặt hai chân quanh eo anh, cố gắng ưỡn người lên phía anh.
Tôn Tử Hàn lấy gối nằm nhét dưới lưng của Kỳ Liên Tuyết Vũ, kéo qυầи ɭóŧ cô ra, nâng hai chân cô lên, tay của cô cùng kéo qυầи ɭóŧ anh xuống, hai chân anh thon dài mạnh mẽ hiện ra trước mắt cô.
Ánh mắt Kỳ Liên Tuyết Vũ từ bắp đùi chuyển qua vật của Tôn Tử Hàn, vật nóng thô đang ngẩng lên trời, hùng dũng hiên ngang dựng đứng, cô không nén nổi nuốt nuốt nước miếng quay mặt nhìn đô chỗ khác hai má phiếm hồng.
Tôn Tử Hàn bị thuốc làm cho mơ hồ anh nhìn Kỳ Liên Tuyết Vũ ra thành Hạ Tiểu Vũ mà bản thân vừa thương vừa hận nên vô thức thốt lên: “Tiểu Vũ, anh yêu em nhưng tại sao em lại từ bỏ tình yêu của anh chứ? Hôm nay anh nhất định phải làm cho em trở thành người phụ nữ của anh để em cả đời này không thể chạy trốn anh được nữa”.
Tôn Tử Hàn cúi đầu nhìn Kỳ Liên Tuyết Vũ, ánh mắt nóng rực, hơi thở ấm áp phun lên ngực cô, mắt anh chợt loé, đột nhiên nâng eo cô, nâng mông nhanh chóng bất ngờ, đi vào trong cô.
“A…a…a…đau…” Kỳ Liên Tuyết Vũ kêu thét lên.
Mắt của Tôn Tử Hàn nhìn thấy vết máu màu đỏ rơi xuống ga giường thì cũng tự hiểu đây là lần đầu tiên của người con gái nên khựng người lại, anh quả thật không cố ý làm Kỳ Liên Tuyết Vũ đau nhưng mà tác dụng của thuốc quá mạnh khiến anh không thể kìm chế được bản thân mình.
“Ưm…đau…”.