Kỳ Liên Tuyết Vũ nhìn Tôn Tử Hàn dò xét một lúc rồi kêu lên: “Anh tưởng tôi ngu lắm chắc chiêu này Lạc quản gia mới dạy anh chứ gì còn khuya chị đây mới tin ha”.
Tôn Tử Hàn bực mình quay mặt qua nhìn Kỳ Liên Tuyết Vũ tính nói “Người đâu mà đa nghi” nhưng sau đó anh lại cứng họng không nói được lời nào khi thấy gương mặt người thương trong hồi ức đang hiện ra trước mắt mình.
Kỳ Liên Tuyết Vũ nhìn Tôn Tử Hàn bằng ánh mắt lạ lẫm đầy cảnh giác, anh nhìn cô bằng ánh mắt chứa đầy hồi ức, hai người cứ thế đứng nhìn nhau một lúc thật lâu Kỳ Liên Tuyết Vũ lên tiếng hỏi: “Anh là ai? Anh đang tính làm trò gì vậy hả?”.
Tôn Tử Hàn đưa mắt nhìn đám người mặc đồ vest đen đang đuổi tới liền nói với Kỳ Liên Tuyết Vũ: “Tôi là lối thóat duy nhất của em lúc này đó Tiểu Vũ à mau lên xe đi”.
“Hả?”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ ngẩn người nhìn Tôn Tử Hàn thêm lần nữa, bạn bè và cả anh hai của cô vẫn thường gọi tên thân mật của cô là Tiểu Vũ nhưng người đang đứng trước mặt của cô lúc này là một người hoàn toàn xa lạ cô chưa từng quen biết qua làm sao có thể gọi chính xác tên của cô được chứ?!
Tôn Tử Hàn đột ngột vươn tay ra kéo Kỳ Liên Tuyết Vũ lên xe: “Có chuyện gì rời khỏi đây rồi nói, hay là em muốn bị bọn bắt lại đây?”.
Đám vệ sĩ ở nhà sắp đuổi tới nên Kỳ Liên Tuyết Vũ cũng không suy nghĩ nhiều nữa cô đội mũ bảo hiểm vào rồi ngoan ngoãn ngồi lên xe moto của Tôn Tử Hàn, với vận tốc 100 km/h bóng dáng của hai ngưới danh chóng biến mất khỏi tầm mắt của đám vệ sĩ của Kỳ Liên gia.
Kỳ Liên Tuyết Vũ trên đường bỏ trốn hôn sự mà ba của mình sắp đặt ai ngờ lại gặp được vị hôn phu đó ra tay cứu giúp mà cô lại không hề hay biết, ngay cả bản thân của Tôn Tử Hàn cũng không thể ngờ được rằng cô gái mà anh cứu lúc này chính là vị hôn thê mà ba anh muốn anh đi xem mắt.
Mấy người vệ sĩ thở hỗn hển nói không thành tiếng: “Trời ơi, lại để tam tiểu thư chạy thoát nữa rồi”.
“Mau tìm nhanh lên nếu không lão gia về là chết hết cả lũ ấy” người đội trưởng nóng lòng ra lệnh.
Kỳ Liên Thời Nhân về tới nhà thấy vẻ mặt lo lắng của Lạc quản gia thì đã hiểu trong nhà xảy ra chuyện gì đó, ngay lúc ấy đám vệ sĩ bước vào nhìn Lạc quản gia lắc đầu thở dài.
Kỳ Liên Thời Nhân mới lên tiếng hỏi: “Tôi mới rời khỏi nhà có mấy ngày thôi mà hình như xảy ra chuyện lớn lắm thì phải”.
Lạc quản gia tỏ vẻ sợ hãi: “Thưa lão gia tam tiểu thư…đã bỏ nhà đi rồi”.
Kỳ Liên Thời Nhân giận đến tối mặt quát: “Chẳng phải tôi đã nói là phải để mắt tới nó rồi kia mà, tại sao bà lại để xảy ra chuyện này chứ, Lạc quản gia thật là phụ kỳ vọng của tôi mà”.
Lạc quản gia cúi đầu không dám ngẩng mặt lên: “Lão gia tôi đã phái người đi tìm nhất định sẽ đưa tam tiểu thư về nhà sớm nhất có thể, xin lão gia bớt giận”.
Kỳ Liên Thời Nhân tức giận đến nỗi gân xanh nổi đầy trên trán: “Sắp đến ngày Kỳ Liên gia và Tôn gia gặp gỡ bàn chuyện hôn sự của Tôn thiếu với Tuyết Vũ rồi, bây giờ nó lại trốn đi tôi biết ăn nói thế nào với người ta đây chứ thật là tức chết mà”.
Kỳ Liên Thời Cung dìu một lão bà từ trên lầu đi xuống, vừa đi bà vừa nói: “Con mới đúng là làm mẹ tức chết mà Kỳ Liên Thời Nhân con lấy tư cách gì mà định đoạt chuyện chung thân đại sự của Tuyết Vũ chứ?”.
Kỳ Liên Thời Nhân liền đứng dậy tỏ thái độ cung kính dìu lão bà kia ngồi xuống ghế rồi nói: “Mẹ, con thay mặt của Tuyết Vũ xin lỗi mẹ lại làm mẹ phiền lòng rồi”.
Lão phu nhân chỉ tay về phía Kỳ Liên Thời Nhân rồi nói: “Con mới là người làm mẹ phiền lòng đó Kỳ Liên Thời Nhân”.
Kỳ Liên Thời Nhân tỏ vẻ ngạc nhiên: “Con đã làm gì để mẹ phiền lòng chứ?!”.
Liên Cẩm Hoa khẽ thở dài đáp: “Chuyện hôn sự kia không hợp lý con nên suy xét hủy bỏ đi”.
Kỳ Liên Thời Nhân nhíu mày lên tiếng phản đối: “Không được đâu mẹ à chuyện hôn sự này con và Tôn Chí đã hứa với nhau gần 20 năm rồi không thể nói hủy là hủy được đâu mẹ à”.
Liên Cẩm Hoa cau mày nổi giận lên: “Có gì mà không thể chứ người có hôn ước với Tôn thiếu là Kỳ Liên Tuyết Dao nhưng con bé mất tích hơn 15 năm rồi chúng ta tìm kiếm lâu như vậy cũng không có tung tích thì cứ giải thích rõ ràng với họ rồi hủy hôn ước thôi. Tiểu Vũ của chúng ta mới có 19 tuổi thôi lại là một thiên tài trong lĩnh vực tài chính nên ba của con muốn để con bé tiếp tục học hỏi sau này sẽ cùng Thời Cung tiếp quản Hoa Kỳ Liên đó”.
Kỳ Liên Thời Nhân gân cổ lên cãi lý: “Mẹ à nhưng sau khi kết hôn với Tử Hàn thì Tôn Chí nói con bé vẫn có thể tiếp tục đi làm ở Hoa Kỳ Liên mà mẹ”.
Liên Cẩm Hoa nhướng mắt nhìn Kỳ Liên Thời Nhân rồi lên tiếng nói tiếp: “Đừng có cắt mất đôi cánh của người khác rồi bảo họ bay đi như vậy là rất tàn nhẫn, bản thân của mẹ cũng phản đối cuộc hôn nhân này không có lý do gì mà bắt một người vô can như Tiểu Vũ gánh hết tránh nhiệm cho lời hứa hôn bừa bãi của con được”.
Kỳ Liên Thời Nhân khổ sở lên tiếng giải thích: “Con và Tôn Chí là bạn thân đã nhất quyết làm thông gia từ hồi vợ tụi con cùng mang thai cơ nhưng đáng tiếc đứa con đầu lòng của hai bên là con trai nên đành trong mong vào đứa thứ hai ai ngờ Tuyết Dao lại mất tích, mẹ nói xem khó khăn lắm hôn sự này mới ổn định làm sao nói hủy là hủy được danh dự của con để ở đâu chứ?!”.
“Danh dự thể diện của con quan trọng hơn hay hạnh phúc cả đời của Tuyết Vũ quan trọng hơn con tự mình cân nhắc, mẹ mệt rồi không muốn nói chuyện với con nữa” Liên Cẩm Hoa tỏ thái độ không vui rồi đứng dậy đi lên lầu.
Kỳ Liên Thời Cung dìu bà nội đi lên phòng nghỉ, tâm trạng của anh rất vui vẻ bản thân của anh cũng không chấp nhận chuyện hôn sự gượng ép của Kỳ Liên Tuyết Vũ và Tôn thiếu nhưng phận làm con không thể chống đối cha mẹ nên đành tìm bà nội giúp đỡ cho em gái, rồi đây ba của anh sẽ phải suy nghĩ lại chuyện ép hôn Kỳ Liên Tuyết Vũ và Tôn thiếu kia.
Sau khi thoát khỏi sự truy đuổi của đám người mặc đồ đen Tôn Tử Hàn mới từ từ giảm tốc độ Kỳ Liên Tuyết Vũ cũng bỏ tay ra không lấy eo của anh nữa.
Tôn Tử Hàn cảm nhận được hành động của Kỳ Liên Tuyết Vũ liền nhíu mày tỏ vẻ không vui rồi lên tiếng hỏi: “Sao vậy, mấy phút trước em vẫn ôm chặt lấy tôi tình cảm lắm mà?”.
Nghe câu hỏi của Tôn Tử Hàn truyền đến Kỳ Liên Tuyết Vũ liền lên tiếng giải thích: “Anh đột ngột tăng tốc tôi theo phản xạ tự nhiên ôm lấy anh thôi mà cái gì mà tình cảm với không tình cảm chứ?”.
Nghe lời giải thích của Kỳ Liên Tuyết Vũ xong Tôn Tử Hàn cười lạnh một cái sắc mặt đen thui trở nên rất khó coi, lửa giận trong lòng những tưởng tắt mấy năm trước đột ngột có dấu hiệu bừng cháy trở lại.
Tôn Tử Hàn bất ngờ dừng xe lại Kỳ Liên Tuyết Vũ không có chuẩn bị cả người đổ ập về phía trước, cô lại vô tình ôm lấy eo anh một lần nữa nên tỏ vẻ khó chịu càu nhàu: “Anh làm cái gì vậy dừng xe cũng phải từ từ thôi chứ, tính gϊếŧ người hay gì?!”.
Ánh mắt của Tôn Tử Hàn hằn lên tia máu lẩm bẩm: “Nếu gϊếŧ người mà không ở tù tôi gϊếŧ cô rồi đó Hạ Tiểu Vũ”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ nhíu mày thầm nghĩ “Anh ta vừa gọi mình là Hạ Tiểu Vũ sao? Có khi nào anh ta nhận nhầm người quen và vô tình giúp đỡ mình thôi chứ không hề quen biết mình cũng nên”.
Sau đó, Kỳ Liên Tuyết Vũ liền bước xuống xe cởi mũ bảo hiểm ra đưa lại cho Tôn Tử Hàn: “Cảm ơn anh đã giúp tôi chuyện lúc nãy sau này có dịp tôi nhất định sẽ báo đáp anh”.
Tôn Tử Hàn cười nhạt khinh bỉ: “Em vừa nói gì chứ, báo đáp tôi sao?! Còn nữa trước đây em luôn miệng gọi tôi là Tử Hàn nghe rất ngọt ngào mà sao bây giờ lại đổi thành “anh” và” tôi” nghe xa lạ như vậy chứ?”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ có chút ngạc nhiên cô nhìn Tôn Tử Hàn bằng ánh mắt ngơ ngác, qua hồi lâu cô gật gật đầu kêu lên: “Oh hóa ra tên của anh là Tử Hàn nghe rất hay và cũng ngầu nữa”.
Tôn Tử Hàn đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên anh gặp Hạ Tiểu Vũ cô cũng từng nói với anh “Oh hóa ra tên của anh là Tử Hàn hả nghe rất hay và cũng ngầu nữa”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ thấy Tôn Tử Hàn đứng thừ người ra nhìn cô chằm chằm một lúc thật lâu nên lay động cánh tay của anh: “Nè sao anh không nói gì hết vậy? Tên của anh có phải là Tử Hàn không hả?”.
Tôn Tử Hàn nhìn đi chỗ khác rồi nói: “Biết rồi còn hỏi, từ 3 năm trước chẳng phải đã biết rồi sao?!”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ nhíu mày kêu lên: “Hả anh nói gì tôi nghe không hiểu?”.
Tôn Tử Hàn bực mình quát: “Em diễn đủ chưa cái vẻ mặt này cứ như lần đầu tiên gặp nhau ấy, có ghét tôi thì cũng đâu cần phải coi tôi như người dưng như vậy, làm bạn bè thì cũng đâu có chết được”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ chớp chớp mắt rồi nói: “Thì đây là lần đầu tiên tôi gặp anh chứ gì nữa, cái gì mà 3 năm trước chẳng phải đã biết chứ anh nói chuyện giống người bình thường một chút có được không, dù sao cũng cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi đi trước đây”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ vừa xoay người tính bỏ đi thì đã bị Tôn Tử Hàn bắt lấy cánh tay của cô, kéo cô quay lại đối diện với anh, Kỳ Liên Tuyết Vũ giật mình mở to hai mắt nhìn Tôn Tử Hàn chằm chằm dưới anh đèn đường trong đêm tối cô vẫn có thể nhìn ra từng đường nét tuấn mỹ trên gương mặt đẹp không tì vết của anh nhưng ánh mắt của anh rất lạnh lùng làm cho người ta cảm thấy lạnh cả sống lưng.