- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Vậy Cùng Anh Về Nhà
- Chương 17
Vậy Cùng Anh Về Nhà
Chương 17
Màn đêm buông xuống, trăng sáng rực rỡ bên ngoài cửa sổ nhà hàng.
Chiếc đèn trần pha lê trên đỉnh đầu chiếu sáng xuống, nồi lẩu cá đang sôi sùng sục toả ra mùi hương.
Những người bên cạnh khác vừa ăn vừa nói chuyện, còn Đoạn Chước hầu như không động đũa, bát sứ trắng trước mặt cũng chỉ có hai miếng cá diêu hồng, toả ra hơi nóng nhàn nhạt.
Anh cau mày, vẻ mặt trầm ngâm, tay vuốt ve điện thoại di động, thi thoảng lại nhìn về phía phòng bao mà Tri Miên vừa đi vào.
Phòng bao đóng chặt cửa.
Chỉ có nhân viên phục vụ đưa đồ ăn thỉnh thoảng ra vào, lúc mở cửa anh có thử nhìn vào bên trong, dường như đó là một bầu không khí náo nhiệt.
Tối nay chắc là cô gái nhỏ vui lắm.
Ăn mặc rất đẹp, còn trang điểm nhẹ, không biết đang cùng ai ăn cơm nữa.
Anh vốn tưởng rằng sau khi cô rời khỏi anh sẽ đau buồn không vui, một mình trốn ở chỗ nào đó mà khóc nhè, có khi cuối cùng còn không nhịn được nữa mà gọi điện cho anh, nói rằng không nỡ chia tay với anh.
Rõ ràng cô thích anh như vậy.
Lúc nhìn anh, trong mắt mang theo ánh sao, bộc lộ ra tình yêu tràn đầy với anh.
Quảng cáo
Vậy mà giờ đây lại rời bỏ anh đi, rồi làm như không có chuyện gì vậy.
Thậm chí vừa nãy nhìn thấy anh, lại vờ như không nhìn thấy.
Cô đây là cố ý diễn cho anh xem sao?
Đoạn Chước cảm thấy trong lòng đang có thứ gì đó chắn ngang, tâm phiền ý loạn.
“Đoạn Chước, sao cậu không ăn đi?” Người bên cạnh nói “Món cá này mùi vị rất ngon.”
Anh không thích ăn cay.
Nhưng lúc ăn cơm cùng người khác, không bao giờ nhắc tới.
Chỉ duy nhất có Tri Miên quan tâm đến khẩu vị của anh, lúc ở cùng anh, trên bàn ăn lúc nào cũng đều là món thanh đạm, cho dù bản thân cô có thích ăn cay đến nhường nào.
Đoạn Chước đặt điện thoại lên bàn, thu lại ánh mắt lạnh nhạt: “Mọi người ăn đi, tôi không đói lắm.”
Người ngồi cùng bàn thấy cả ngày hôm nay tâm trạng của anh không tốt lắm, ít tiếng ít lời, nên thử cố gắng bắt chuyện với anh: “Đoạn Chước, đúng rồi, anh có bạn gái đúng không?”
Vẻ mặt anh khựng lại.
Người khác bên cạnh cười cười: “Anh ấy có mà, lúc trước tôi có nghe sếp Lộ nói qua, nói là bạn gái Đoạn Chước tuổi hơi nhỏ, nhưng rất xinh, hai người đứng cạnh nhau vô cùng xứng đôi. Ài tôi sắp ba mươi rồi mà vẫn còn độc thân, không tìm được vợ”
“Cậu là do lúc còn trẻ yêu đương quá ít đấy, tôi với vợ tôi quen nhau từ hồi học cấp ba, yêu nhau tới bây giờ cũng gần mười năm rồi, hai chúng tôi đều là mối tình đầu của nhau, nói nhỏ cho cậu biết, hồi ấy cô ấy còn là người theo đuổi tôi đấy.”
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
“Yô yô yô được nha, anh thời cấp ba đã có sức hút như vậy rồi sao, vậy cả hai người định bao giờ kết hôn thế?”
“Tháng sau đăng kí kết hôn, dự tính tháng sáu làm đám cưới.”
“Chúc mừng trước nha, đây là cuối cùng cũng hoàn thành xong một đoạn tình yêu dài, cùng mối tình đầu kết hôn thật không dễ dàng rồi.”
Tiếng cười nói ồn ã, Đoạn Chước đứng dậy, lời ba hoa của những người khác bỗng nhiên im bặt.
Anh tiện tay lấy gói thuốc trên mặt bàn, sắc mặt u ám: “Tôi đi hút điếu thuốc, mọi người ăn đi.”
“…???”
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, tất cả đều hoài nghi.
Đoạn Chước đến hành lang thông gió bên cạnh nhà vệ sinh, yên tĩnh hơn nhiều, anh dựa vào tường, châm điếu thuốc trong tay, hít một hơi, nén lại tâm tình muộn phiền đang muốn bộc phát.
Từ Tư Nguyên từ nhà vệ sinh đi ra, tiếng chuông điện thoại vang lên, nên anh ấy đi đến hành lang nhận điện thoại.
“Ừm, vậy ngày mai cậu đến phòng làm việc một chuyến……”
Đang cùng đầu bên kia nói chuyện, Từ Tư Nguyên bỗng nhiên thoáng thấy một tia sáng đỏ rực trong góc khuất mờ tối.
Anh nhìn chăm chú, phát hiện cách đó năm mét có một người đàn ông đang đứng hút thuốc.
“Được, cứ như vậy trước.”
Cúp điện thoại, giọng Từ Tư Nguyên vừa dứt, lại lần nữa ngước mắt lên, nhìn thấy người đàn ông hút thuốc đang nhướng mi liếc nhìn anh.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Từ Tư Nguyên hơi giật mình, lập tức nhớ đến một người đã từng gặp qua.
Tầm nhìn mơ hồ ngày càng rõ ràng, Từ Tư Nguyên nhìn thấy ngũ quan cứng rắn người đàn ông rất sắc sảo, giống như một con sư tử đang ngủ đông, hào quang mạnh mẽ, lúc nhìn thấy anh ấy, mang theo sự thù địch áp bức.
Nhìn nhau im lặng vài giây, không ai nói một câu nào.
Từ Tư Nguyên cuối cùng thu lại ánh mắt, xoay người rời đi.
Đoạn Chước nhìn bóng lưng của anh ta, nhớ lại dáng vẻ vừa nãy của đối phương đi bên cạnh Tri Miên, sắc mặt u ám.
Bữa cơm tối nay, Tri Miên cùng với những người của phòng làm việc Tâm Sang ăn uống rất vui vẻ.
Cô biết được phòng làm việc Tâm Sang là do Từ Tư Nguyên thành lập lúc học đại học ở nơi khác. Lúc đầu chỉ có một mình anh, sau này quy mô ngày càng lớn dần, vì muốn quay về Lâm Thành sống ở bên bố mẹ, nên năm nay anh dự định dời phòng làm việc về.
Tri Miên cũng có nghe qua vài hoạ sĩ nói về những trải nghiệm mà họ đã trải qua, còn giống như tiền bối chỉ dạy cho cô rất nhiều kinh nghiệm, khiến cô được lợi rất nhiều.
Sau khi kết thúc, mọi người rời khỏi nhà hàng, ai về nhà nấy, Từ Tu Nguyên vẫn nói đưa Du Du và Tri Miên về một đoạn, không để các cô tự về một mình.
Sau khi đưa Du Du về nhà trước, Từ Tư Nguyên hỏi Tri Miên sống ở đâu, cô gái nói địa chỉ.
Trong xe phát những bản nhạc nhẹ nhàng êm dịu, lúc dừng đèn đỏ, ngón tay Từ Tư Nguyên gõ nhẹ lên tay lái, đột nhiên nói: “Tri Miên, bây giờ em….. chưa từng có liên lạc qua với Tư Mông sao?”
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Từ Tư Mông là em gái của Từ Tư Nguyên, cũng là bạn cùng bàn năm đó của Tri Miên.
Tri Miên giật mình: “Không có.”
“Em ấy hiện giờ đang ở nước ngoài học đại học, một năm cũng không trở về được mấy ngày, cứ nhất định muốn ở bên ngoài tự mài dũa bản thân.” Từ Tư Nguyên trầm mặc một lúc “Có phải em vẫn còn giận em ấy không?”
“Chuyện năm đó, anh biết được một chút, anh cũng thấy em ấy làm không đúng, lúc còn nhỏ em ấy được ba mẹ ở nhà cưng chiều đến kiêu kỳ, tính tình không tốt. Thật ra chuyện này cũng tại anh, lúc đó sau khi biết được thì phải bảo em ấy đến xin lỗi em cho cẩn thận……”
Tri Miên nghe vậy, mơ hồ nhớ về chuyện cũ.
Năm đó, cô và Từ Tư Mông vẫn còn là bạn thân, không có gì giấu nhau, Từ Tư Mông cũng biết rõ thân thế của cô.
Tri Miên cũng thường hay mời Từ Tư Mông tới nhà chơi, mà Đoạn Chước thỉnh thoảng cũng hay ở nhà.
Khuôn mặt của Đoạn Chước khiến rất nhiều cô gái không thể cưỡng lại, thêm vào đó Đoạn Chước vì do Tri Miên, nên đối xử với Từ Tư Mông cũng khá khách sáo, vậy mà trái tim mùa xuân nảy nở của Từ Tư Mông lại nảy sinh tình cảm với anh, thậm chí còn tự luyến cho rằng Đoạn Chước thích mình.
Mãi đến một ngày khi cô ấy biết được tin Tri Miên và Đoạn Chước yêu nhau, ngay lập tức giống như sét đánh ngang tai, không thể nào chấp nhận, cảm thấy bị bạn thân cướp bạn trai mình.
Tri Miên vẫn còn coi Từ Tư Mông là bạn tốt, nói với Từ Tư Mông những tâm sự tình cảm yêu thầm của mình, đối phương biết được Tri Miên cũng thích thầm Đoạn Chước rất lâu rồi, càng không thể nào chấp nhận được, cộng thêm sự đố kị, liền đi nói với mọi người khắp nơi đặt rằng Tri Miên có tư tưởng đồϊ ҍạϊ , thích thầm anh trai nuôi mình, hành vi không đứng đắn.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Trong suốt năm đó, người này đồn cho người kia khiến cho tin đồn tràn ngập, thậm chí còn truyền đến tai của các thầy cô.
Tri Miên phải hứng chịu rất nhiều chỉ trích, bị chửi rất thảm, hai người lúc đó liền đoạn tuyệt.
Tri Miên lấy lại tinh thần, chỉ nói: “Em đối với cô ấy không còn cảm xúc gì nữa rồi.”
Lúc đó Đoạn Chước nói với cô, cô căn bản không cần phải vì loại người như thế mà phải khó chịu tức giận.
Từ Tư Nguyên nhìn cô gái ngồi ở ghế phụ “Thật ra anh hy vọng…… em đừng vì nguyên nhân của Tư Mông mà cố tình xa lánh anh, thật ra anh cũng cảm thấy vô cùng có lỗi với em…..”
Tri Miên cắt lời anh, cười nhạt: “Không cần phải vậy đâu anh Tư Nguyên, em cũng không còn đặt chuyện đó ở trong lòng nữa rồi.”
“Vậy là tốt rồi.”
Xe tiếp tục chạy, Từ Tư Nguyên hỏi thăm cuộc sống gần đây của cô, cuối cùng nói tới phương diện tình cảm: “Em và anh trai em, không đúng, nên nói là bạn trai, bây giờ vẫn còn yêu nhau nhỉ?”
Tri Miên ngẩn người.
“Bọn em đã chia tay rồi.”
Từ Tư Nguyên choáng, nhớ tới người đàn ông hút thuốc đó “Vừa nãy hình như anh thấy cậu ấy ở trong nhà hàng”
Tri Miên sững sờ: “Nhìn thấy anh ấy?”
“Có thể là anh nhìn lầm rồi, dù sao trước đây anh cũng chỉ mới gặp cậu ấy một lần.”
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Tri Miên mím môi: “Em cũng không rõ lắm.” Cô cũng không muốn đào sâu vào vấn đề này.
Một lát sau, chiếc Benz dừng ở cổng Hoa Viên Tân Dương, Tri Miên nói cảm ơn với Từ Tư Nguyên, người đàn ông nói: “Thêm wechat đi, duy trì liên lạc, có thể thường xuyên tới phòng làm việc chơi.”
“Được.”
Tri Miên quét mã QR của anh, sau khi nói cảm ơn với anh liền xuống xe.
Nhìn theo chiếc Benz rời đi, cô quay đầu nhìn thoáng thấy chiếc Hummer quen thuộc dừng ở phía xa, chưa kịp nhìn rõ biển số xe, thì chiếc xe cũng rời khỏi đây, biến mất trong tầm mắt cô.
Tri Miên lần nữa nhớ lại lời nói đó của Từ Tư Nguyên, nhưng rất nhanh lại tự phủ nhận.
Đoạn Chước từ nhà hàng theo cô tới đây? Làm sao có thể chứ?
Cô không nghĩ nhiều, đi về phía khu chung cư.
Vài ngày sau Tri Miên gửi tin nhắn cho giáo viên nước ngoài, đối phương nói với cô rằng cô đã được đơn vị bên đó tuyển chọn, có thể qua đó dạy học rồi. Mặc dù thời gian chỉ có một tháng nhưng thù lao của cô lại rất phong phú.
Tri Miên liên lạc với người phụ trách đơn vị, đối phương giới thiệu tổng thể về phần công việc này với cô.
Đối phương tới từ một số câu lạc bộ Lâm Thành, bọn họ đã mở trại huấn luyện kỳ nghỉ đông cho thanh thiếu niên, bây giờ muốn Tri Miên giảng luyện khẩu ngữ cho hai mươi thanh thiếu niên.
Sau khi Tri Miên biết được, vui vẻ nhận lời.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Hồi học năm nhất đại học cô cũng có từng đi làm gia sư tiếng Anh, khá giống với việc này, vì vậy cũng không bỡ ngỡ lắm.
Đối phương gửi tới một giáo án cơ bản, sáng sớm ngày kia chính là tiết học khẩu ngữ đầu tiên, vì thế Tri Miên tranh thủ thời gian chuẩn bị bài giảng.
Buổi sáng thứ tư, Tri Miên xuất phát đến địa điểm của trại huấn luyện đó.
Tri Miên dựa theo chỉ dẫn tìm tới nơi, lúc tới cửa, lại nhìn thấy trên cửa có viết mấy chữ —— Hội trường giao lưu văn hoá câu lạc bộ Nhậm Khi.
Nhậm Khi?!
Câu lạc bộ này vậy mà lại chính là Nhậm Khi?
Tri Miên không nghĩ tới lại sẽ có chuyện trùng hợp đến như vậy…
Có một người đàn ông mặc sơ mi màu xanh trời thấy Tri Miên đứng ở ngoài cửa chần chừ không đi vào, nên đi tới trước hỏi: “Xin chào, cô có phải là Tri Miên, cô giáo Tri không?”
“Đúng vậy, xin chào.”
“Tôi chính là người đã liên lạc với cô, quản lý Vương, cô theo tôi vào đi, chúng ta đi ký hợp đồng trước.”
“Vâng.”
Tri Miên theo quản lý đi vào, hội trường văn hoá này không ở trụ sở chính câu lạc bộ, trước kia Tri Miên cũng chưa từng đến đây.
Đến phòng làm việc, Tri Miên hỏi người đàn ông đối tượng cần giảng dạy là ai, đối phương nói: “Là lớp thanh thiếu niên của bộ phận EA chúng tôi, bởi vì sau này muốn đi tham gia thi đấu quốc tế, thì khẩu ngữ chắc chắn phải bồi dưỡng mà, bình thường bọn họ cũng phải học cả lớp văn hoá nữa.”
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Tri Miên nghe xong, bỗng dưng có chút do dự.
Nếu như biết trước là bộ phận EA của Nhậm Khi, nói không chừng cô sẽ không nhận công việc này, bởi vì cô không muốn cuộc đời mình lại dính líu tới Đoạn Chước nữa.
Nhưng bây giờ, cũng đã phóng lao thì phải theo lao thôi.
Nếu như đến lúc cô nói không dạy nữa, không biết sẽ gây ra bao nhiêu phiền phức cho bao nhiêu người, hơn nữa còn là giáo viên nước ngoài giới thiệu công việc cho cô.
Thôi vậy….. đây là lớp huấn luyện thanh thiếu niên, chắc cũng sẽ không gặp phải anh ấy đâu.
Giọng nói của quản lý kéo cô trở về thực tại: “Cô giáo Tri, cô có biết EA không? Chắc là cô chưa từng nghe qua đâu nhỉ?”
Tri Miên rũ mi, cười nhạt: “Trước đây cũng rất thích.”
“Không nhìn ra nha, vậy cô biết rõ thì càng tốt rồi.”
Tri Miên ký xong hợp đồng, đưa lại cho anh ta, thì quản lý nói: “Vậy đi thôi, tôi dẫn cô đến phòng học, các bạn học sinh khoảng mười phút nữa sẽ tới.”
Tri Miên đến phòng học, làm quen với những thiết bị dạy học, quản lý rời đi sau đó.
Chẳng qua bao lâu, hai mươi người nam sinh mười bảy mười tám tuổi đi vào, lúc đầu mặt ai cũng đều sệ ra, mấy người con trai vẫn không thích học cho lắm, đột nhiên nhìn thấy Tri Miên đang đứng trên bục giảng phát PPT, thì hơi sững sờ.
Cô gái mặc chiếc áo len cổ lọ màu vàng cùng với chân váy caro, duyên dáng yêu kiều, nhìn qua vô cùng nữ tính.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Quản lý giới thiệu: “Vị này là cô giáo khẩu ngữ dạy các cậu lần này.”
Tri Miên mỉm cười: “Xin chào các em.”
Mọi người không ngờ tới cô gái này nhìn qua tuổi tác cũng chỉ xấp xỉ bọn họ vậy mà lại là cô giáo, hơn nữa còn xinh đẹp như vậy…
Các học sinh nam ngồi xuống, thời gian học cũng tới rồi, sau đó Tri Miên viết lên bảng trắng hai chữ xinh đẹp, mở miệng, giọng nói mềm mại: “Đây là tên của cô, Tri Miên.”
Có nam sinh tò mò hỏi: “Cô giáo Tri, cô bao nhiêu tuổi rồi? Cô nhìn qua trông trẻ thật đó.”
“Đúng vậy, cô giáo, em cảm thấy cô có khi còn nhỏ tuổi hơn cả em……”
Trong lớp phát ra tiếng cười, hai má Tri Miên hơi đỏ lên: “Cô 21 tuổi, không có lớn hơn các em bao nhiêu, thật ra cô cũng vẫn còn là sinh viên.”
Tuổi tác của Tri Miên chênh lệch với bọn họ không lớn, vì vậy giao tiếp cũng không có gì khó khăn.
Trò chuyện vài câu, cô chính thức bắt đầu giảng dạy.
Vốn dĩ có mấy người ghét việc đi học, nhưng thái độ ngay lập tức thay đổi 180 độ, cô giáo người đẹp giọng ngọt lại dạy hay, tự nhiên tự khắc động viên mọi người hứng thú học tập.
Tri Miên giao cho một bài tập nhỏ, rồi cho thời gian ba phút để hoàn thành.
Cô nhìn thấy ngồi ở hàng cuối cùng, có một vóc dáng rất cao, một nam sinh da ngăm đen, cà lơ phất phơ ngồi ở đó, trên mặt bàn thì trống rỗng, hoàn toàn không có tâm tư học hành, cứ luôn nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Cô cầm một tờ giấy và bút, đi xuống bục giảng.
Nam sinh đang ngồi ngây người, thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của Tri Miên: “Bạn học, em không làm bài sao?”
Hắn quay đầu liếc nhìn cô một cái, cau mày, lạnh nhạt đáp: “………Không biết làm.”
Tri Miên dịu dàng giải thích cho cậu thêm một lần nữa, cuối cùng hỏi: “Sau khi nghe xong, có chút ý tưởng gì chưa?”
Nam sinh nhìn thấy nụ cười của Tri Miên, cúi đầu, chậm rãi cầm bút lên, bắt đầu viết.
Hàng trước có người nhìn thấy cảnh này, ngạc nhiên đến mức nhộn nhịp, khi cái người không thích học lớp văn hóa nhất, hầu như không bao giờ động bút ấy, vậy mà lần đầu tiên lại nghe lời cô giáo, bắt đầu hoàn thành bài tập tại lớp.
Hiếm thấy.
Quá là hiếm thấy rồi.
Tri Miên dạy học.
Mà bên kia, một chiếc Bentley dừng trước cửa hội trường văn hoá, một đôi ủng quân đội bước xuống.
Người đàn ông đóng cửa xe, đi vào trong.
Thư ký quản lý đang đứng ở cửa nói chuyện với người nào đó nhìn thấy thân hình cao và thẳng của người đàn ông, ngạc nhiên: “Ế, Đoạn Chước, cậu hôm nay làm sao lại đến đây vậy?”
Đoạn Chước tháo kính râm xuống, lạnh nhạt mở miệng: “Hôm nay có thời gian, nên qua đây xem đám nhỏ kia một chút.”
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
“Bọn họ còn đang học khẩu ngữ, hôm nay là buổi học đầu tiên” Thư ký nhìn đồng hồ “Còn nửa tiếng nữa, nếu không thì cậu tới phòng quản lý Vương ngồi một lát đi?”
“Ừ.”
————
Gần tới trưa, hai tiếng học khẩu ngữ thuận lợi kết thúc.
Sau khi Tri Miên thông báo tan học, mọi người đều ca ngợi nói: “Cô giáo Tri, cô dạy hay thật đó.”
Mọi người nhìn thấy Tri Miên bình tĩnh, nhưng thực ra cô cũng cực kỳ hồi hộp, tay cầm bút cứ luôn chảy mồ hôi.
Học sinh rời đi, Tri Miên thu dọn xong tài liệu, đi đến phòng làm việc của quản lý, để báo cáo về tiến độ dạy học hôm nay.
Đi đến cửa, bên trong truyền tới giọng nói trầm thấp của một người đàn ông.
Có chút quen tai.
Chỉ là giọng nói ngắn ngủi, như là ảo giác.
Cô gõ cửa, bên trong vang lên một giọng nói: “Vào đi.”
Tri Miên đẩy cửa ra.
Trên ghế sofa, Đoạn Chước đang ngồi đối diện với quản lý Vương, ngẫu nhiên ngước mắt lên nhìn về phía cửa.
Ngay sau đó, ánh mắt của hai người không phòng bị chạm mắt nhau trong không trung.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Đoạn Chước nhìn thấy cô, đáy mắt xẹt qua một tia ngạc nhiên.
———
Edit: Uyên Lê
Beta: Manh
*Những ai đã biết pass và biết câu hỏi để giải pass thì mọi người hãy bỏ ra ít phút để quay về những chương đã mở khoá để like cho mình một cái nhé. Không thì mình sẽ không để câu hỏi ở cuối chương trước nữa đâu. Xin cảm ơn.
Mình còn chú ý được một số bạn chỉ cố like đủ 14 chương để được nhận pass và bắt đầu đọc chùa từ lúc có được pass. Nếu mọi người không like ủng hộ mình được vậy thì mỗi lần đăng chương sớm có pass như này mình sẽ chỉ để câu hỏi và gửi cho những người mình tin tưởng và hay ủng hộ mình thôi. Thân ái!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Vậy Cùng Anh Về Nhà
- Chương 17