Ba mẹ đều chết, Tri Miên một mình lớn lên, cho đến khi cô gặp một thiếu niên ngông cuồng kiêu ngạo không thể trói buộc, trở thành ánh sáng duy nhất trong cuộc đời cô.
Cô được anh đưa về nhà, yêu đương cùng anh, một tình yêu chân thành nhưng lại chỉ đổi lấy được lời anh nói với đám bạn ăn chơi rằng: “Nuôi mèo rất vui đấy.”
Đêm bão mưa to ấy, cô kéo vali rời đi.
Lúc cô vừa đi, bạn bè hỏi, người con trai không thèm để ý: “Chỉ là làm loạn mà thôi, qua mấy ngày nữa lại quay về thôi.”
Không nghĩ rằng, cô vừa đi liền không bao giờ trở về nữa.
——
Đoạn Chước, đội trưởng của một đội thể thao sinh tồn, tất cả mọi người đều biết trên cổ tay phải của anh xăm hai chữ “ZM”.
Người bạn hỏi cái này có hàm ý gì đặc biệt sao, anh trầm mặc rồi cười tự giễu:
“Tôi yêu nhất.”
“Nhưng đánh mất rồi.”
Đến khi có người nhìn thấy anh xuất hiện ở buổi triển lãm truyện tranh của Tri Miên, mọi người mới chợt nhận ra, nhưng khi hỏi Tri Miên, đối phương chỉ cười nhạt: “Tôi không quen biết ngài Đoạn, ZM có thể là một con mèo anh ta nuôi thôi.”
Buổi tối, Đoạn Chước chặn Tri Miên lại cạnh xe, mắt anh đỏ ngầu, cố gắng giữ cô lại: “Cửu Nhi, về nhà với anh.”
Tri Miên lùi lại một bước, nhìn anh, vẻ mặt bình thản: “Tôi từ lâu đã không còn nhà rồi.”
——
Sau khi Đoạn Chước dẫn dắt đội giành chức vô địch thế giới, thì vài ngày sau phóng viên chụp được trong khu mua sắm, anh đang ôm một cô gái môi đỏ tóc đen.
Cô gái cắn một miếng kem, anh hôn lên môi cô, nét mặt lạnh lùng nghiêm nghị nhưng lại lộ ra đầy vẻ cưng chiều dịu dàng.
Đêm đó, hotsearch nổ mạnh, Đoạn Chước thay đổi bài viết hàng đầu trên Weibo:
“Cả đời này tôi đã hôn qua, một cái là súng, một người là em. Trước đây là mộng tưởng, còn em là tín ngưỡng. @Tri Miên”
[Nữ chính mềm mại và gai góc X Nam chính kiêu ngạo và ngỗ ngược]