Chương 17: Chu Dạ Quân bị nắm thóp

Đất nước Usula trước kia có rất nhiều cuộc chiến tranh và bạo loạn, cũng may mấy năm gần đây nhờ sự chỉ huy tài tình của Chu Dạ Quân nên không còn trận chiến đổ máu nào. Danh tiếng của anh cũng nổi tiếng khắp các nơi, nước nào muốn phát động chiến tranh chắc chắn phải cân nhắc rất kĩ.

Theo tin tình báo Chu Dạ Quân biết được ở biên giới phía Tây đang xảy ra tranh chấp đất đai giữa nước nhà và lãnh thổ Xyba. Nguồn cơn anh đoán chắc rằng là con cáo già trước mặt gây ra, từ lâu ông ta đã muốn phóng đại đất nước, dùng những mảnh đất trống để xây dựng những thành phố thu nhỏ với mức chi phí đắt đỏ. Vậy nên sự có mặt của anh ở đây chắc chắn liên quan đến sự việc đó.

Tổng thống như mở khoá được vấn đề, đôi mắt trở nên sáng quắc, khoé miệng không tự chủ mà nới rộng, hớn hở nói:

- Bọn người Xyba thật hung hãn, dám tranh chấp với nước ta. Hôm qua họ vừa thả tên lửa đạn đạo sang nước mình, còn mang nhiều chiến hạm đến biên giới muốn giành lại bằng được mảnh đất đó.

Nghỉ một lát, ông ta lén nhìn trộm vẻ mặt Chu Dạ Quân, vẫn lạnh lùng không biến sắc, ông ta thuận đà liền bắt đầu trưng vẻ mặt khổ sở:

- Mấy năm gần đây tốc độ tăng trưởng GDP của nước ta rất chậm, chậm hơn hầu hết các nước phát triển khác, là một tổng thống, tôi thật sự rất quan ngại về điều đó.

Còn không phải do ông ta ra chính sách một thành phố không được quá mười vạn người, khiến cho những người dân đi cư phải vào sống trong thành phố thu nhỏ của ông ta.

Thật là biết cách diễn trò.

- Vậy ý tổng thống đây là...

Ông ta nhanh nhảu đáp:

- Ngài có thể cho tôi mượn, là mượn thôi nhé. Tôi muốn mượn một lô vũ khí tối tân nhất để đối phó với bọn người Xyba.

Rốt cuộc cũng lòi mặt chuột.

Anh lạnh giọng nói:

- Hiện trong kho đã bán hết vũ khí, tôi chưa kịp nhập.

- Thật không?

Ông ta kéo dài như muốn dò xét, lại thấy hành động đó quá lỗ mãng nên liền khúm núm:

- Một tháng thôi không được à?



- Không được. Đường đường là một tổng thống, ông không nghĩ đến hậu quả mình gây ra sao? Rồi ai sẽ là người dẹp loạn? Thượng tướng tôi không rảnh. Hôm nay đến đây là được rồi, tôi xin phép ra về.

- Khoan đã…

Tổng thống mắt thấy anh đứng dậy liền to tiếng, nhưng anh bỏ ngoài tai, lạnh lùng đứng dậy rời khỏi.

- Thượng tướng, ngài có muốn biết chuyến bay DH1507 vào sáu năm trước gặp tai nạn ra sao không?

Anh khựng lại, đôi mắt sâu thăm thẳm của anh thoáng gợn sóng. Tử Yên là ở trên chuyến bay đó gặp nạn. Chắc chắn tên cáo già đã cho người tìm hiểu về thân phận của anh.

Ông ta đã lấy lại tự tin bằng việc nắm thóp anh, giọng nói có phần thách thức:

- Nếu ngài bỏ đi hôm nay, tôi thề rằng chuyện đó sẽ được chôn giấu vĩnh viễn.

Cuối cùng bị tống thống kia cũng nhận được kết quả như ý muốn, một lớp vũ khí tối tân sẽ được vận chuyển đến biên giới phía Tây ngay trong đêm với yêu cầu Chu Dạ Quân phải trực tiếp ra mặt.

……

Đêm đó, tại doanh trại nữ quân đội.

- Buông tôi ra, buông tôi ra! Các người định đưa tôi đi đâu? Giáo quan, anh làm gì đi chứ?

Phạm Hành chỉ biết cúi đầu, không trả lời câu hỏi của cô.

Triệu Phước thấy cô bị khống chế, miệng cười trào phúng:

- Chắc là đắc tội với người bề trên. Cho đáng đời.

Giáo quan Phạm gằn giọng như đe dọa.

- Triệu Phước, em im miệng lại cho tôi!

Là anh ta đang cô gắng bảo vệ Triệu Phước, kẻo cô ta lại vì cái miệng mà hại cái thân, anh lại mang tiếng thầy mà không dạy được trò, về quê chăn gà là chuyện sớm muộn. Nghĩ thôi đã thấy sợ.

Giáo quan thường ngày nghiêm khắc nhưng chưa bao giờ dùng giọng điệu này nói với cô ta nên cô ta liền im miệng. Có chết thì để mình Chu Hiên Di chết thôi, cô ta không muốn vạ lây.



Chu Hiên Di bị một đám người mặc tây trang đen đưa đi trong sự bàn tán của các binh sĩ.

- Được rồi, tất cả mau về phòng, không ai được phép ra ngoài nữa!

Tiếng giáo quan vừa dứt đám binh sĩ liền nhanh chân chạy vào phòng đóng cửa lại.

Phạm Hành quay về phòng mình, trong lòng như có mớ bòng bong. Cô gái tên Chu Hiên Di đó phải đắc tội gì với thượng tướng mà giờ đây bị đày đọa như vậy. Nếu không vì thời hạn ba tháng đứng đầu bảng xếp hạng thì anh ta đã không nghiêm khắc hơn với cô vì cô đã chịu đủ khổ rồi.

……

- Rốt cuộc các người đưa tôi đi đâu? Nói đi tôi sẽ không cựa quậy nữa.

Chu Hiên Di vẫn kháng cự trong vòng tay của bốn tên mặt mũi lầm lầm lì lì khiến bọn họ khó chịu ra mặt. Nhưng phải chịu đựng vì chủ nhân đã dặn dò không được động chạm gì ngoài tay cô ấy, nếu không bọn họ đã xem cô như con lợn mà xách đầu xách chân áp giải rồi.

Ngồi trong chiếc xe bọc thép, cô bắt đầu nghĩ ngợi lung tung.

- Các anh đưa tôi sang biên giới bán ư?

Một tên vì nãy giờ cô nói quá nhiều mà nhức đầu, đã cất lên tiếng nói đầu tiên, vô cùng khó chịu:

- Đúng, đến biên giới.

A!

Chu Hiên Di một lần nữa lại quơ quào loạn xạ trong xe, mắt ửng hồng như sắp khóc:

- Cho tôi xuống… cho tôi xuống đi mà. Ba mẹ tôi ở đây, tôi không đi đâu hết!

Sau cùng cô bị bọn họ trói lại, miệng bị nhét vải trắng không cho nói nữa.

Chiếc xe chở Chu Hiên Di phi như bay trên đường cao tốc, qua vài giờ đồng hồ trước mặt lại hiện lên một đoàn xe bọc thép và congtenner trải dài mãi về phía trên. Vô cùng hoành tráng.

Chu Hiên Di trong đầu ngờ ngợ nghĩ tới một người.