Chương 2

Mỗi đệ tử ở Linh Hư tông đều có chỗ ở riêng, căn phòng cấp cho Cơ Quyện Tửu cũng không rộng rãi, nhưng đối với hắn mà nói có một chỗ dừng chân đã đủ rồi.

Hắn dựa theo chỉ dẫn của mấy vị sư huynh lấy nước nóng ở trong phòng tẩy rửa, dọc theo đường đi bóng gió hỏi thăm tin tức vị tiên quân dẫn hắn trở về, biết được đối phương là kiếm tu trẻ tuổi nhất của Linh Hư tông, hiệu danh Phong Quân, nhiều năm qua vẫn chuyên chú tu luyện chưa bao giờ thu đệ tử.

Cơ Quyện Tửu có chút nản chí, xem ra Diêu Lan Ca chỉ mang hắn trở về, cũng không có ý định thu hắn làm đồ đệ. Một Linh Hư tông lớn như vậy, cũng không biết về sau còn có cơ hội gặp nữa hay không.

Đang lúc hắn phiền muộn kỳ cọ vết bầm tím bị người ta đá trên vai, một người đón gió đêm bước vào phòng, đi đến thùng tắm dưới ánh nến mờ ảo.

Xuyên thấu qua ánh trăng ngoài cửa sổ, Cơ Quyện Tửu thấy rõ người tới là Diêu Lan Ca, nhất thời ôm lấy ngực trốn dưới nước.

Diêu Lan Ca nhướng mày, "Đều là nam tử, ngươi trốn cái gì?”

Trong lòng đối phương thản nhiên, đương nhiên không thèm để ý nhìn hắn tắm rửa, nhưng trong lòng Cơ Quyện Tửu có quỷ, theo bản năng liền tránh né, "Ta, ta không quen bị người khác nhìn sạch thân thể.”

Diêu Lan Ca cười khẽ, đưa tay ấn lên vai hắn. Cơ Quyện Tửu bị ấn lên miệng vết thương rít lên một tiếng, đối phương yên lặng dời đi ra xa, điểm vào mấy huyệt đạo trên xương quai xanh và ngực của hắn, đầu ngón tay lưu quang màu trắng lóe lên, trên người hắn hình thành một đạo phù chú, một lát sau lại biến mất ở trong cơ xương cốt.

"Ma khí trên người ngươi đã được ta bày trận áp chế, ta đã nhắc nhở mấy đệ tử ban ngày kia, ở trong tông không được nói ngươi là nửa người nửa ma, chính ngươi cũng không nên bại lộ."

Tiên gia tu luyện lấy Trừ Ma Vệ Đạo làm nhiệm vụ của mình, nếu bị mấy vị môn chủ trong tông biết trên người hắn có huyết mạch yêu ma, chỉ sợ sẽ lập tức đuổi ra ngoài.

Cơ Quyện Tửu liên tục gật đầu, trong đầu tất cả đều là xúc cảm vừa rồi ngón tay Diêu Lan Ca xẹt qua trước ngực hắn. Ngón tay của y hình như lạnh hơn người bình thường rất nhiều, không biết nếu cầm trong tay mất bao lâu mới có thể ủ ấm.

Hắn còn đang suy nghĩ lung tung, bàn tay kia lại sờ lên cổ hắn, theo sống lưng sờ xuống, thăm dò trong nước cho đến khi sờ đến eo hắn.

Cơ Quyện Tửu thiếu chút nữa nhảy dựng lên, vừa rồi hắn cũng chỉ nghĩ một chút cảnh nắm tay, hiện thực như thế này so với tưởng tượng của hắn còn phát triển nhanh hơn.

Hắn chưa từng bị người khác vuốt ve thân thể như vậy, lỗ tai đỏ bừng nhưng toàn thân lại căng thẳng, luyến tiếc dời đi, chỉ nghe sau lưng Diêu Lan Ca ngữ khí không có nửa phần phập phồng nói, "Sau này ngươi đừng để người khác đυ.ng phải sống lưng của mình."

Cơ Quyện Tửu khó hiểu quay đầu nhìn y, "Vì sao?”

Diêu Lan Ca thu tay xách ống tay áo ướt đẫm, "Trên người ngươi có giới tiêu cốt, ngươi không biết sao?”

Giới tiêu cốt ban đầu là trời sinh, sẽ xuất hiện ở một số tu tiên thế gia hoặc hậu duệ yêu ma, trợ giúp chủ nhân vận chuyển linh khí, chỉ cần vận dụng đúng cách, nó sẽ giống như một vị thần giúp đỡ trong quá trình tu luyện.

Nhưng tác dụng của thứ này quá tốt mà số lượng lại khan hiếm, rất nhiều người sẽ vì lòng tham mà gϊếŧ chết chủ nhân, đem giới tiêu cốt nối lên người mình, giới tiêu cốt cũng không nhận chủ, cho nên đối với người có mà nói là phúc cũng là họa.

Nghe đối phương giải thích xong, Cơ Quyện Tửu nghiêm túc gật đầu tỏ vẻ nhất định sẽ không để cho người khác phát hiện, Diêu Lan Ca thấy việc cần làm đều làm xong, xoay người muốn đi, Cơ Quyện Tửu ở sau lưng lại hỏi y, "Sau này ta có thể trở thành đồ đệ của tiên quân không?”

Diêu Lan Ca đứng ở bên cửa cũng không quay đầu lại, thản nhiên nói, "Ta không thu đồ đệ.”

Trong lòng Cơ Quyện Tửu thất vọng, lại nhịn không được lại hỏi, "Nếu như ta biểu hiện đặc biệt tốt, đạo thuật tăng lên rất nhanh, thậm chí... Thậm chí là một trong số ít người trong Linh Hư tông làm được, tiên quân nguyện ý thu ta làm đồ đệ chứ?”

Diêu Lan Ca nghiêng đầu nhìn hắn, ánh trăng chiếu ra nửa gương mặt góc cạnh rõ ràng, "Nếu như ngươi thật sự có thể làm được như ngươi nói, ta có thể cân nhắc.”

Diêu Lan Ca rời khỏi gian phòng nhỏ kia, Cơ Mệt Tửu lại sợ hắn không nghe thấy, lớn tiếng ở trong phòng hô to " Vậy ta nhất định sẽ để tiên quân thu ta làm đồ đệ".

Diêu Khuyết Ca nói lời này chẳng qua là vì khích lệ hắn, Cơ Quyện Tửu lại coi như thật.

Đệ tử mới nhập môn cần tu luyện một năm, năm mới có thể bái sư dưới trướng của tông chủ và tiên nhân. Mình muốn bái sư còn chưa tính, còn phải xem sư phụ có hay không có nguyện ý thu , nếu không chỉ có thể bị xếp cho loại sư phụ có căn cốt kén mà thôi.

Có câu hứa hẹn kia, Cơ Quyện Tửu ngày ngày chăm chỉ học tập khổ luyện, người khác luyện công mệt mỏi còn lười biếng, hắn lại ước gì đem thời gian ngủ đều lấy ra luyện công, hận không thể ngày mai liền đạt tới cái gọi là một trong số ít người trong môn phái”.

Những người khác phải nỗ lực rất nhiều mới có thể gặt hái được thành quả, nhưng hắn có thể đạt tới ba bốn mươi phần thành quat đấy.

Mỗi ngày cảm thụ linh lực lưu truyền trong cơ thể, tiên khí cùng ma khí va chạm lại dung hợp, hắn được khích lệ gấp bội, nhưng vẫn nhớ kỹ lời Diêu Lan Ca nói với hắn không thể bị người xung quanh phát hiện sự tồn tại của giới tiêu cốt.

Ngày thường hắn che giấu sức mạnh ngày càng tăng của mình và giả làm một tiểu đệ tử bình thường, toàn bộ Linh Hư Tông chỉ có hắn cùng Diêu Lan Ca biết đạo thuật của hắn tiến triển như thế nào.

Một ngày hắn cùng chúng đệ tử ở Giải Tuyền đài cùng luyện kiếm, bỗng nhiên phía sau một thanh kiếm bao bọc linh lực bay tới.

Ở Linh Hư tông tu luyện hơn nửa năm, tai mắt Cơ Quyện Tửu đã rất nhạy bén, vốn có thể lắc mình tránh thoát, lại nhớ tới không thể bị người nhìn ra manh mối, nên đành chống cự lại thanh kiếm đâm vào eo mình.

Người phía sau thu hồi kiếm, đệ tử chung quanh lập tức lấy khăn tay lau vết máu trên kiếm.

Giản Mạc Tư đặt kiếm sau lưng, đi tới bên cạnh Cơ Quyện Tửu vỗ vỗ bả vai hắn, "Xin lỗi vị sư đệ này, Niệm Ấp chú nhất thời trượt tay.”

Đối phương vẻ mặt chê cười, Cơ Quyện Tửu nào nhìn không ra hắn là cố ý khıêυ khí©h, nhưng hắn một lòng tu luyện không muốn sinh nhiều chuyện, "Không sao.”

Giản Mạc Tư chỉ coi đối phương là một bao cỏ tức giận không dám phản kháng, khinh bỉ liếc hắn một cái, cùng mấy người bạn chơi trong tông phía sau bỏ đi, trong lòng buồn bực thắc mắc Phong Quân vì sao lại chú ý đến hắn như vậy.

Một đệ tử tư chất tầm thường.

Đệ tử chung quanh xì xào bàn tán, thì ra Giản Mạc Tư là con trai trưởng của Bàn Sương Môn môn chủ, thiên tư thông minh ngộ tính hơn người, là đệ tử cùng thế hệ tu vi xuất chúng nhất, thậm chí được xưng là Ngâm Phong Quân thứ hai trong tông.

Nghe đồn vị thiên tài này tướng mạo tuấn mỹ thu hút sự ái mộ của nhiều nữ đệ tử trong giáo phái, ngược lại lén lút nhiều lần lấy lòng Ngâm Phong Quân, nhưng đều bị đối phương nghiêm khắc cự tuyệt. Nửa năm nay Ngâm Phong Quân rất chiếu cố Cơ Quyện Tửu, khiến cho Giản Mạc Tư cảnh giác cùng bất mãn, vì thế mới có lần thăm dò hôm nay.

Cơ Quyện Tửu che miệng vết thương trên eo, mới vừa rồi bị đối phương đâm chỉ coi như đầu óc đối phương có bệnh cố ý tìm việc, nghe các đệ tử thảo luận trong lòng lại thấy không vui, phảng phất gặp phải một tình địch có thực lực mạnh mẽ.

Buổi tối Diêu Lan Ca đem một lọ thuốc đặt ở trên bàn, bình thường đối phương cứ cách năm ngày mới có thể tới một lần nghiệm thu thành quả tu luyện của hắn, đồng thời giải đáp tâm kinh khẩu quyết khó hiểu, hôm nay đột nhiên mang theo thuốc tới, chắc là nghe nói chuyện ban ngày.

Lúc đó Cơ Quyện tửu đã lau sạch vết thương đang luyện tập một khẩu quyết phá giải ảo giác, nhìn thấy bình thuốc trên bàn, liền đưa tay lấy muốn tự mình bôi lên. Diêu Lan Ca đại khái là trong lòng có thẹn, dù sao Giản Mạc Tư bởi vì hiểu lầm quan hệ hai người mới gây chuyện, vì thế bảo hắn cởϊ qυầи áo nằm trên giường.

Cơ Quyện Tửu vô cùng kinh ngạc, đương nhiên sẽ không từ chối cơ hội đến gần Diêu Lan Ca, hắn cởϊ áσ nằm úp sấp trên giường, cảm nhận thứ thuốc mỡ lành lạnh được bàn tay kia thoa lên vết thương.

Gần một năm, thân thể Cơ Quyện Tửu đã trưởng thành không ít, lúc mới tiến vào tông môn chỉ cao bằng môi Diêu Lan Ca, hiện tại đã cao gần bằng y. Thời gian dài tu luyện khiến cho trên làn da màu bánh mật cũng có một tầng cơ bắp mỏng manh, thắt lưng thoạt nhìn thon dài xinh đẹp.

Diêu Lan Ca nghĩ ngón tay sờ lên thắt lưng đối phương, Cơ Quyện Tửu tự hỏi vết thương của mình có rộng như vậy không, liền gọi một tiếng tiên quân, đối phương mới thu tay che quần áo cho hắn.

Ý thức được mình vừa rồi lại nhìn chằm chằm eo một đệ tử, thần sắc Diêu Lan Ca không vui, ánh mắt lạnh đi vài phần, xoay người đi ra khỏi nhà gỗ.

Cơ Quyện Tửu nằm ở trên giường nhìn theo người nọ đi xa chỉ cảm thấy không giải thích được, tiên quân vì sao đột nhiên muốn giúp hắn bôi thuốc lại đột nhiên giống như tức giận, nửa câu không nói lại bỏ lại hắn rời đi.