Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vật Vong Ngã

Chương 7: Phác trí mân

« Chương TrướcChương Tiếp »
– Nụ cười, từng cái từng cái lại biến mất, bởi vì, tôi yêu cậu, mà trong sâu tận cậu đã bỏ tôi mà đi –

Tôi đáp ứng làm nam sủng của Kim Thái Hanh, làm một thứ… Không có tôn nghiêm… Không có được tình yêu… Nam sủng.

Toàn bộ đều là tôi nợ cậu ấy, nếu như không phải vì tôi, cậu ấy sẽ không biến thành như vậy.

Sau lần

Kim Thái Hanh cường bạo tôi trước đó, phía sau của tôi đã bị nhiễm trùng, đau đến khó chịu. Cho đến bây giờ vẫn chưa khỏi hoàn toàn, mà Kim Thái Hanh lại muốn thượng tôi, tôi sợ, chỉ dám xin tha.

Mà Kim Thái Hanh không có một chút gì quan tâm, vẫn cứ cưỡng bức tôi, mặt sau đau hơn, tôi chỉ có thể tê tâm liệt phế kêu thảm thiết.

“Không… Đau quá! A… Không được đυ.ng tôi!” Tôi giãy dụa lung tung, quên luôn kim Thái Hanh là chủ nhân của tôi.

Có lẽ là bất mãn tôi giãy dụa, Kim Thái Hnah liền cho tôi một cái tát, bắt tay giương cố định ở trên đầu.

Đau… Mặt của tôi đều tê rần, mà Kim Thái Hanh còn xâm phạm tôi. thật sự rất đau…

Sau mật huyệt đau đớn, nhưng tôi chỉ có thể chốc chốc lại co rút mặt sau, để giảm bớt đau đớn, trên thân thể va chạm là không thể tránh được.

“A, còn nói không muốn? Vậy làm sao gấp đến như thế? Không phải là muốn chờ tôi chơi cậu sao?”

Không… Không phải… Không phải như thế. Tôi muốn mở miệng, nhưng lời nói vừa ra khỏi miệng lại biến thành tiếng rêи ɾỉ.

Tôi dâʍ đãиɠ như vậy, Kim Thái Hanh có bao nhiêu chán ghét a? Nằm ở dưới người cậu ấy dâʍ đãиɠ rên.

Tôi đột nhiên cảm thấy chỗ đó trống rỗng, Kim Thái Hanh chốc chốc cả cây đi vào, phát ra âm thành tôi xấu hổ không thôi.

Đột nhiên, cằm bị nắm, một mảnh mềm mại bao trùm ở đôi môi của tôi.

Kim Thái Hanh hôn tôi, tôi cũng do dự mấy lần, hôn trả lại cậu ấy, để tôi tham lam một chút đi, nhưng tôi vừa hôn cậu ấy thì…

Đầu lưỡi liền bị cắn phá, đau đến mức tôi nhíu mày lại đẩy cậu ấy ra.

“Ai cho phép cậu hôn tôi?” Đây không phải là câu nghi vấn, mà là câu khẳng định.

Đúng vậy, ai cho phép, là tự tôi a… Tôi chỉ là muốn… Trờ lại như lúc ban đầu mà thôi, thật sự chỉ như vậy mà thôi.

“Xin lỗi.” Tôi cúi đầu nói xin lỗi, cho cậu chán ghét tôi…

Kim Thái Hanh hơi ngẩn người, lui ra khỏi thân thể của tôi, vách ngăn bị động chạm đến đau, “Đau…”

Tôi biết tôi nói như thế nào cũng vô dụng, cậu ấy sẽ không bận tâm, cậu ấy hận tôi như vậy…

Một hộp thuốc mỡ hình chữ nhật đột nhiên bị ném tới nên cạnh, tôi cầm lấy, thanh âm lạnh lẽo vang lên:

“Hiện tại đau như vậy? Sau này tôi sẽ cho cậu đau hơn! Lấy thuốc bôi!”

Kim Thái

Hanh vẫn nói như trước, vẫn không chút lưu tình, nhưng tôi cũng đã quen rồi.

Từng ấy năm tới nay, từ sau khi Trịnh Hào Tích cưỡng

bức tôi, cậu ấy cơ hồ mỗi ngày đều đối với tôi như vậy, rất đáng sợ, làm tôi sợ hãi.

Tôi suy nhược mà đưa tay ra cầm lấy lọ thuốc mỡ kia, mặt sau bắt đầu cảm thấy đau.

Tôi chỉ có thể lúng túng đem tay ngừng lại trong không trung, cương trực thân thể.

Kim Thái Hanh có lẽ nhìn thấy, hừ một tiếng. Nắm tay của tôi giữ trên đỉnh đầu, cười tựa chế nhạo.

“Nhìn bộ dáng của cậu thật giống nguồi tàn tật, cái gì cũng không cầm nổi, cũng không tệ nhanh như vậy chứ, trước tiên thỏa mãn tôi đi rổi nói sau!”

Cậu ấy cúi đầu hôn lên cổ tôi, ở đó liền lưa lại một dấu hôn.

Cậu ấy… Cậu ấy muốn làm gì?!

Tôi vẫn không kịp phản kháng, sau mật huyệt một trận nứt đáng sợ, trong phòng ngập mùi máu tanh.

“Cậu không phải đang bị bệnh sao? Mặt sau làm sao vẫn co rút khẩn trương như thế? Phác Trí Mân cậu thật là dâʍ đãиɠ. Trước đây là cùng bao nhiêu người thượng trên giường rồi nên mới biến thành dáng dấp như vậy? Nói, nói a!” Mấy cái tát lại giáng xuống.

Lý trí của tôi đã sớm bị du͙© vọиɠ khống chế, Kim Thái Hanh hỏi tôi cũng không có cách nào trả lời.

Mặt sau rất ngứa, rất đau, mà bị Kim Thái Hanh đánh cũng không khỏi cảm thấy thoải mái, muốn càng nhiều.

Không tự chủ được muốn đòi lấy càng nìiều, tôi chậm rãi bắt đầu phối hợp vặn vẹo phần eo.

Khuôn mặt của Kim Thái Hanh trước mắt dần biến thành khuôn mặt của Trịnh Hào Tích, nam nhân kia mang theo nụ cười giống như ác ma vậy.

“Ưm… Trịnh… Trịnh Hào Tích…” Trái tim của tôi căng thẳng, thế nào lại là hắn?

“Hảo cậu Phác Trí Mân, làm sao lại nghĩ đến Trịnh Hào Tích? Nói, cậu và hắn đã cùng làm bao nhiên lần? Có phải là mỗi ngày đều làm không?” Kim Thái Hanh khinh miệt làm tôi trong nháy mắt tỉnh táo hơn rất nhiều.

Hắn không phải Trịnh Hào Tích, hắn là nùười tôi yêu tha thiết Kim Thái Hanh a!

Tôi không có cách nào giải thích lời nói vừa rồi. Từng cái ngón tay liên tục đâm vào chỗ đó. Lúc đầu còn rất đau, lúc sau dần dần chết lặng.

Đến lúc sau, tôi chỉ nhớ Kim Thái Hanh đưa tối lên giường, trong tay cầm một cái máy ảnh.

Kim Thái Hanh giơ máy ảnh lên nhắm ngay người tôi, tôi mới bắt đầu giãy dụa muốn rời đi, nhưng không được.

“Cậu… Cậu muốn làm gì…” Tôi suy nhược chỉ có thể mặc cho cậu ấy bài bố, cái gì cũng không làm được.

Cậu ấy trào phúng mà nở nụ cười, “Cậu cảm thấy như thế nào? Tôi thấy cậu thích Trịnh Hào Tích như vậy nên muốn chụp lại mấy bức ảnh đưa cho hắn nhìn.”

Không… Không được! Kim Thái Hanh lại muốn đưa ảnh chụp cả người tôi lõa thể cho hắn xem, làm tôi hoàn toàn mất đi tôn nghiêm… Tôi không muốn.

“Không… Không muốn… Thái Hanh tôi cầu xin cậu, không được như vậy, van cầu cậu… Tôi xin tha không một chút nào hữu hiệu.

Tôi chỉ nghe tiếng ‘tách tách’ của máy ảnh, đầu trống rỗng, tay chân bị trói ở trên giường, một động tác cũng không thể động được.

“Tách tách tách… Phác Trí Mân a, cậu nói xem đưa những hình này cho Trịnh Hào Tích thì hắn sẽ như thế nào?” Kim Thái Hanh liếc nhìn camera.

Tôi không hề nói gì, nằm im, giãy dụa nữa thì có tác dụng không?

“Cái đó… Tùy theo cậu đi…” Tôi tuyệt vọng cực kỳ, nhắm mắt lại không nhìn biểu tình của Kim Thái Hanh.

Cậu ấy tựa hồ cũng không hài lòng tôi phản ứng như thế này, tiếp tục đè lên người tôi, liếʍ hôn cổ.

“Không… Không muốn…” Hơi thở tôi gấp gáp. Thân thể đã bị cậu ấy giày vò chà đạp đến nỗi không nhìn ra hình thù gì.

“Cậu cầu tôi nói không chừng tôi liền thả cậu ra.” Kim Thái Hanh không có dừng lại, tay cũng bắt đầu không an phận vuốt ve ngực tôi.

Tôi lại một lần nữa nhắm hai mắt lại, tôi đã mất đi tôn nghiêm, nếu cầu nữa tôi thật sự sẽ trở thành loại quan nô.

“Tại sao không cầu? Mới vừa nãy còn sợ hãi như thế hướng tôi xin tha, hiện tại làm sao vậy? Giả bộ thanh cao?” Kim Thái Hanh lại lấy một ngón tay cắm vào mật huyệt của tôi.

Mà tôi cũng rất vô liêm sỉ mà quấn hút rồi, tôi cũng không có cách nào, thân thể này chính là dâʍ đãиɠ như thế.

“Co rút đúng là khẩn, đã từng được không ít người thượng đi? Biểu quan tử.”

Biểu quan tử…

“Đúng, tôi chính là hèn như vậy, tôi chính là biểu quan tử nên mới có thể đi câu dẫn Trịnh Hào Tích!”

“Chát-” Một bạt tay nữa lại giáng xuống.

“Phác Trí Mân, từ nay về sau, tôi không cho phép cậu mặc quần áo.” Kim Thái Hanh nói xong liền rời đi.

Tôi tự giễu nở nụ cười. Coi cậu ấy yêu tôi cũng giống như tôi yêu tha thiết Kim Thái Hanh thì phải làm sao đây?

Cậu ấy đã sớm không yêu tôi…
« Chương TrướcChương Tiếp »