- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Không
- Vật Vong Ngã
- Chương 12: Phác trí mân
Vật Vong Ngã
Chương 12: Phác trí mân
– Hiện tại cảm thấy đau lòng, qua một quãng thời gian, vết thương cũng sẽ khép lại. –
“Thái Hanh… Cầu cậu, không nên như vậy… Nơi này là bệnh viện…” Tôi khó khăn mở miệng nói, âm thanh có chút khàn khàn.
Kim Thái Hanh căn bản cũng không để ý tới tôi xin tha, hôn lên môi tôi, không có yêu, chỉ có du͙© vọиɠ.
“Cầu van
cậu… Sẽ có người tiến vào.” Tôi thật sự sợ sệt, đồng phục bệnh nhân bị cậu ấy cởi quăng rải rác lên sàn nhà.
“Không muốn bị phát hiện thì
đừng nói.” Âm thanh lạnh nhạt, giống như là muốn kéo tôi
vào địa ngục.
Tôi cắn vào đôi môi, thân thể vì sợ sệt mà có chút run rẩy.
Nếu không có cách nào tránh né, quên đi.
Chỉ cần nhịn được, chẳng mấy chốc sẽ xong việc đi, hội rất nhanh đi…
“Ngạch… A ân, cầu cậu… Chậm… Chậm một chút… Đau…” Tôi bị đè xuống giường, cam
chịu Kim Thái Hanh xâm phạm tôi.
Cũng không biết là trôi qua thời gian bao lâu, Kim Thái Hanh phát tiết trong cơ thể tôi.
Mà tôi
đã đau đến sắp chết lặng, mặt sau thậm chí
còn
không cảm giác được đau đớn, chỉ có thể yên lặng thừa nhận sụ
trừng phạt của cậu ấy.
“Chậm… Chậm một chút… Cầu van cậu, a…” Tinh lực của tôi sắp bị Kim Thái Hanh hút hết sạch, không chỉ ở chỗ tư mật đó, ngực, đều phi thường đau đớn.
Lúc
tôi cảm thấy như sắp ngất đi, Kim Thái Hanh đột nhiên ôm tôi đem vào phòng vệ sinh.
“Có người đến, yên lặng
một chút.” Cậu ấy
lạnh lùng cực kỳ.
Vết máu tươi trên giường sẽ bị phát hiện đi, thời điểm đó tôi nên làm gì.
Còn có quần áo trên đất phải
giải thích thế nào…
Ngoài cửa “Cạch” một tiếng, có người đẩy cửa vào, vào thời khắc ấy, tôi cảm thấy tuyệt vọng.
Chỉ có điều kỳ quái là, ngoài cửa yên lặng một hồi, cửa
lại một lần nữa bị đóng lại.
Nghe tiếng bước chân càng lúc càng nhỏ, ta biết, người kia đã đi rồi.
Tôi lại một lần nữa bị Kim Thái Hanh đâm vào, mỗi lần đều thâm nhập dị thường, tôi chỉ có thể xụi lơ dựa lên tường chịu hình phạt tàn khốc này.
Cũng không biết trải qua bao lâu, chất lỏng nóng bỏng bắn vào trong cơ thể tôi, Kim Thái Hanh rốt cục lui ra.
Phát tiết xong, tôi cả người không
ổn, bởi vì không hề có một chút khí lực, chỉ có thể ngồi ở trên sàn nhà băng lãnh.
Kim Thái Hanh mặc quần áo vào, không có một tia một lưu niệm, chẳng hề nói một câu liền rời đi.
“Thái Hanh… Thái Hanh…” Ta đưa tay ra muốn nắm
được cậu ấy. Lại không bắt được, chỉ có không khí.
Cạch— ta nghe thấy tiếng cửa
bị đóng lại, quá mức tàn nhẫn.
Trên người loang lổ vết hôn
nhắc nhở tôi mới vừa mới xảy ra chuyện gì.
Tôi khó khăn đứng lên, chất lỏng vừa nãy phát tiết thuận đùi lớn chảy xuống, làm tôi xấu hổ không thôi.
Cả người tôi lỏa thể mà rời khỏi
phòng vệ sinh, nhìn quần áo
rải rác trên đất, tự giễu nở nụ cười.
Chậm rãi mặc
đồ, sau huyệt vết thương còn chưa khép lại. Mỗi lần cử động hơi mạnh liền động tới mặt sau.
Tôi mặc quần áo tử tế xong
liền ngồi ở trên giường, dùng chăn che vết máu.
Tôi thật sự rất chán ghét chính mình, buồn nôn, dơ bẩn, đê tiện.
Như một con chó nhỏ, dù cho bị
chủ vô số lần vứt bỏ cùng đánh đập, lại mãi mãi không phản kháng.
Kỳ thực… Tôi rất muốn nói cho Kim Thái Hanh… Cậu ấy
thật sự hiểu lầm tôi…
Trịnh Hào Tích lúc đó chỉ là đến thăm
tôi mà thôi, thật sự chỉ thế mà thôi…
Cổ họng bỗng nhiên xông lên cảm giác buồn nôn, kèm theo từng tia từng tia tanh ngọt.
Tôi lập tức toàn bộ phun ra ngoài, uế vật bên trong xen lẫn máu tươi.
Nếu như còn tiếp tục như vậy mà nói, tôi có phải sẽ trực tiếp thổ huyết
mà chết?
Tôi hiện tại cũng đã sớm không sợ chết, bởi vì tại tôi thương tổn lúc Kim Thái Hanh cùng Trịnh Hào Tích ở chung với nhau, tôi đã chết. (!?)
Cửa
bỗng nhiên bị mở ra, tôi
vẫn chưa
thấy rõ là ai liền nghe thanh âm quen thuộc: “Cậu
làm sao vậy?”
Tôi dừng
một chút, ngẩng đầu nhìn Trịnh Hào Tích, tôi liền cúi đầu không để ý tới hắn.
“Rất khó chịu sao? Phải gọi bác sĩ lại đây sao?” Hắn ngữ khí quan tâm làm tôi cảm thấy buồn nôn gấp đôi.
Ngươi cho rằng ngươi là cái gì? Không cần giả dối quan tâm tôi.
“Không mượn anh
xen vào.” Âm thanh của tôi càng ngày càng khàn khàn, thậm chí sắp không nghe thấy. Tôi đây như là… Muốn câm
sao?
“Cậu
âm thanh làm sao vậy? Là xảy ra chuyện gì sao? Trí Mân, cậu sao lại suy yếu như vậy.” Trịnh Hào Tích vẫn ở bên tai tôi hỏi han.
Tôi dùng sức đẩy hắn ra, “Đã
nói không cần anh
lo!” Âm thanh rất nhỏ, khí lực rất yếu.
Đầu cũng bắt đầu mơ màng, Trịnh Hào Tích cũng dần dần bắt đầu mơ hồ.
Tôi đây là thế nào…
“Khụ khụ khụ khục…” Tôi ho kịch liệt, máu tươi phun tung toé ra.
“Trí Mân cậu
làm sao vậy! Này!” Trịnh Hào Tích la lên bên tai tôi, thế nhưng tôi tựa hồ là sắp không nghe thấy.
Trước mắt tối sầm lại, bên tai cái gì đều không nghe thấy…
Hồi lâu qua đi, tôi mới dần dần tỉnh lại, trước mắt cũng không phải phòng bệnh.
Tựa hồ là phòng bệnh
dành cho những triệu chứng nghiêm trọng.
“Thật không tiện, bệnh nhân không cho chúng tôi tiết lộ bệnh tình của cậu ấy.”
“Nhanh nói cho tôi
biết! Trí Mân đến cùng bị làm sao vậy! Không nói có tin hay không tôi đem bệnh viện này đập phá!”
“Tiên sinh bình tĩnh đi, bệnh nhân không
cho
chúng tôi tiết lộ, chúng tôi cũng muốn giữ kín chuyện riêng của cậu ấy.”
Ngoài cửa, Trịnh Hào Tích cùng bác sĩ trao đổi láo nháo.
Nhìn đồng hồ báo thức bên cạnh giường bệnh, năm giờ rưỡi.
Buổi tối, tôi ngủ lâu như vậy sao?
“Cậu đã tỉnh?” Đột nhiên, bên người truyền đến giọng nói của y tá, mang theo vẻ vui mừng.
Cô
đi ra ngoài một hồi, Trịnh Hào Tích liền
đi
vào.
Vừa tiến đến liền ngồi ở lên giường bên cạnh tôi, dùng sức nắm tay của tôi, có chút run rẩy.
“Trí Mân, nói cho tôi biết cậu
đến cùng là thế nào, vừa nãy làm sao té xỉu, cậu làm sao vậy?” Trịnh Hào Tích ngữ khí tràn ngập quan tâm.
Tôi không để ý tới hắn, chỉ là đem tay của tôi rút ra, quay đầu đi.
“Trí Mân… Cậu…”
“Sự sống chết của tôi không liên quan gì đến anh, đi nhanh lên đi, tôi không muốn gặp anh.”
Đã phá hủy cả cuộc đời tôi, tôi làm sao còn có thể muốn gặp hắn?
“Trí…”
“Trịnh Hào Tích, đi nhanh lên đi! Anh
ở nơi này chỉ có thể hại tôi!” Hắn một chữ còn chưa nói xong, tôi lại một lần nữa ngắt lời hắn.
Hắn sửng sốt nửa
giây, lại nói tiếp: “… Cậu
nghỉ ngơi thật tốt…”
Trịnh Hào Tích nói xong, có chút mất mát rời đi.
Bác sĩ cũng vào, quay đầu lại nhìn Trịnh Hào Tích một chút, tựa hồ là tại xác nhận hắn thật sự đi, mới mở miệng nói: “Phác tiên sinh, cậu
thật sự…”
“Bác sĩ, tôi không sao, tôi có thể chống đỡ.” Tôi biết ông ta muốnnói cái gì, ngược lại đã sắp chết rồi, ta muốn làm bây giờ, chỉ có bồi Kim Thái Hanh.
Bồi thường tất cả mọi thứ tôi đã làm với cậu ấy.
Tôi đương nhiên biết cậu ấy hận ta, ta cũng rất vui mừng vì cậu ấy hận tôi.
Dáng dấp như vậy, tôi có thể không hề lưu luyến rời đi, rời xa thế giới của
cậu ấy…
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Không
- Vật Vong Ngã
- Chương 12: Phác trí mân