Gặp chuyện không may là một nam sinh có hoàn cảnh khó khăn, thành tích rất tốt, lại biết điều. Để giảm bớt gánh nặng cho gia đình đã vừa học vừa làm thêm, không ngờ cậu ta đột nhiên bị người ta bắt gian vì tội ăn trộm.
Hà Nghiên nhận điện thoại mà không dám tin, vội vàng chạy đến chỗ bảo vệ của công ty kia. Cậu nam sinh ngồi gục mặt trong xó, thấy cô tới, vành mắt lập tức đỏ lựng: “Cô giáo Hà, em không trộm điện thoại, cũng không biết vì sao nó lại nằm trong túi em.”
Cô khẽ gật đầu, vỗ về cậu: “Em đừng lo, cô sẽ tìm họ để nắm tình hình trước.”
Chuyện nghe rất đơn giản, cậu nam sinh kia làm chân giao hàng bán thời gian cho một nhà hàng gần đó. Hôm nay lúc đưa đồ ăn, thừa dịp khách không để ý, đã lén lấy trộm chiếc điện thoại đời mới của người ta nhét vào trong túi, người và vật chứng đều bị người ta bắt được. Hà Nghiên nghe xong phát hiện ngay ra điểm sơ hở: “Bên kia vừa mất điện thoại, bên này các người liền hỏa nhãn kim tinh bắt sinh viên của tôi, có vẻ vừa khéo quá nhỉ?”
Đối phương giải thích: “Chủ chiếc điện thoại sau khi phát hiện mất đồ đã gọi ngay vào máy mình, lúc ấy, nam sinh kia chưa rời tòa nhà, luống cuống làm rơi điện thoại ra khỏi túi. Chúng tôi thấy cậu ta khả nghi nên mới giữ lại.”
Hà Nghiên cười nói: “Có lẽ là thằng bé đã đắc tội với ai đó, hay là trò đùa giữa nhân viên với nhau, không liên quan đến cậu ta. Anh không biết chứ, ở trường thằng bé luôn có phẩm hạnh rất tốt.”
“Cô giáo Hà, tình huống trước mắt là vậy, có thể xem video. Chúng tôi không muốn bắt oan, nên định báo án, mời cảnh sát đến xử lý chuyện này.”
Anh ta cho Hà Nghiên xem video. Rõ ràng, cậu nam sinh kia bước ra khỏi văn phòng với vẻ mặt lúng túng, sau đó vội vã bỏ đi. Ở hành lang, camera cũng thu được hình ảnh cậu ta luống cuống lôi chiếc điện thoại từ trong túi ra. Bất luận có bị oan hay không, mọi chứng cứ hiển nhiên đều bất lợi đối với cậu ta.
Hà Nghiên đành tỏ thái độ nhã nhặn, mỉm cười với người phụ trách: “Anh đừng vội, chúng ta thương lượng chút đi. Cậu ấy là sinh viên, nhất thời hồ đồ phạm phải sai lầm, nên cho cậu ấy một sơ hội để sửa chữa. Chúng ta giải quyết việc này ở đây thôi, đừng báo cảnh sát cho thêm phiền phức, được không?”
“Nhân viên phạm tội, bảo vệ phải chịu mọi trách nhiệm.” Đối phương đáp.
Hà Nghiên cười căng hết cả da mặt: “Chẳng phải đã tìm thấy chiếc di động đó sao, bộ phận an ninh các anh đã làm việc rất có trách nhiệm. Thật đấy! Tôi chưa từng thấy ai có trách nhiệm như các anh. Anh không biết bảo vệ ở trường chúng tôi đâu, đừng nói một chiếc di động bé tí, đến chiếc bàn làm việc của hiệu trưởng bị nghênh ngang khiêng ra ngoài, họ cũng chả biết đường mà ngăn lại.”
Người phụ trách bị Hà Nghiên chọc bật cười. Thấy có cửa, cô vội vã lựa lời: “Anh xem thế này được không nhé? Tôi sẽ dẫn sinh viên của tôi đến xin lỗi chủ chiếc điện thoại, đề nghị họ tha thứ. Sau đó, đưa cậu ta về phê bình nghiêm túc.”
Người phụ trách cũng không muốn làm lớn chuyện, do dự một lát, bảo cô dẫn sinh viên đi theo anh ta đến tìm người mất của.
Thang máy đi lên, thẳng tới tầng cao nhất thì dừng lại. Cô tò mò hỏi người phụ trách an ninh: “Điện thoại không phải là của giám đốc các anh đấy chứ?”
“Không phải, là của thư ký tổng giám đốc.” Đối phương trả lời.
Hà Nghiên thầm có chút thất vọng. Thẳng thắn mà nói, cô hy vọng đó là chiếc điện thoại của tổng giám đốc. Có thể đứng ở vị trí này nhất định là người độ lượng, biết nể mặt, chỉ cần cô nói vài câu tử tế, chuyện có thể sẽ được giải quyết luôn. Ngược lại, nếu là thư ký, sự việc sẽ hơi khó đối phó một chút.
Rất không may, sự tình đúng như cô dự đoán. Cô thư ký trẻ xinh đẹp rất không thân thiện, trầm mặt từ phòng giám đốc đi ra, lạnh lùng lườm Hà Nghiên một cái: “Việc này còn có gì để nói sao?”
Hà Nghiên mỉm cười với cô ta: “Cậu ấy còn trẻ, nhất thời hồ độ phạm lỗi, nên cho cậu ấy cơ hội để sửa chữa, cô xem có được không? Tôi dẫn cậu ấy đến xin lỗi cô đây.”
Ả thư ký phì cười: “Ai không cho nó cơ hội sửa chữa? Cứ vào đồn cảnh sát là sửa được tất. Người không hiểu chuyện thì phải được giáo dục cho tốt.”
Câu nói này thật sự rất khó nghe, nam sinh đứng sau lưng Hà Nghiên kích động biện bạch: “Tôi không lấy trộm điện thoại của cô, là cô dụ dỗ tôi, tôi không đồng ý, cô liền vu khống tôi.”
Hà Nghiên thầm kêu “không xong rồi”, chưa bàn đến thật giả, điều này rõ ràng đã vạch trần sự tình, có khả năng không thể nói tiếp ở đây. Quả nhiên, sắc mặt nữ thư ký thoáng thay đổi, hừ lạnh một tiếng, đáp: “Có phải tôi đổ oan hay không, không phải mình cậu nói là xong, chúng ta mời cảnh sát đến đi.”
Hà Nghiên vội vã nói mấy câu xoa dịu, trong lúc hỗn loạn, cửa thang máy bên kia bật mở, chợt nghe có tiếng
người lạnh lùng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Giọng anh ta không cao nhưng có thể chấn áp giọng mọi người xuống. Hà Nghiên như bị kim đâm, quay phắt đầu lại liền trông thấy gương mặt lạnh nhạt của Phó Thận Hành.
Ả thư ký vội che giấu vẻ phách lối, oan ức kêu lên: “Ngài Phó.”
Phó Thận Hành quét mắt về phía Hà Nghiên, rồi mắt nhìn viên phụ trách an ninh. Phụ trách an ninh vội vàng thuật lại sự việc cho anh ta nghe. Anh ta nghe xong, lại nhìn Hà Nghiên, hỏi: “Cô giáo Hà, đây là sinh viên của cô à?”
Cô siết chặt cánh tay cậu nam sinh, không cho phép cậu ta kích động, đáp lời Phó Thận Hành: “Đúng vậy, là sinh viên của tôi, cũng là bạn học với Vu Gia. Phẩm hạnh của cậu ấy như thế nào, Vu Gia biết đấy, cậu ấy không phải là dạng người thích ăn trộm vặt.”
Ả thư ký nghe vậy nôn nóng định cãi trả nhưng bị ánh mắt của Phó Thận Hành ngăn cản.
Anh ta nghìn Hà Nghiên, thản nhiên nói: “Nếu là học trò của cô giáo Hà, vậy thì để cô giáo Hà dẫn về đi.”
Hà Nghiên không thể ngờ anh ta dễ nói chuyện như vậy, nhất thời có chút kinh ngạc. Thấy anh ta khẽ nhíu mày, cô vội kéo học trò tới cảm ơn: “Cảm ơn, cảm ơn, thật sự rất cảm ơn anh.”
Cô sợ nảy sinh rắc rối, liền nhanh chóng cáo từ dẫn cậu nam sinh rời đi. Vừa vào tới thang máy, cô đột nhiên bị anh ta gọi giật lại.
“Cô giáo Hà.” Phó Thận Hành nhếch khóe môi, hỏi cô: “Buổi tối có rảnh không? Cùng nhau ăn bữa cơm nhé?”
Cô hơi ngẩn ra, lập tức đồng ý: “Được, chúng tôi sẽ mời anh.”
Anh ta không chịu rút lui, cười như không cười: “Cô giáo Hà, trong mắt cô tôi là người không có phẩm hạnh ư? Chỉ là một bữa cơm thôi, tôi còn phải tham ăn của cô sao?”
Anh ta nói rõ ràng như vậy, cô không tiếp tục giả ngu nữa, mỉm cười trả lời thẳng thắn: “Phó tiên sinh, anh hiểu lầm rồi. Là chồng tôi tính hay ghen, không thích tôi tiếp xúc với người khác phái. Tôi cùng bạn bè ra ngoài ăn một bữa cơm cũng bị anh ấy ghen đấy, tôi thật sự không còn cách nào khác.”
Anh ta nhếch môi, cất giọng mỉa mai: “Cô giáo Hà, cô cũng hiểu lầm rồi. Tôi không có ý theo đuổi cô. Có chút chuyện của Vu Gia muốn nói với cô nhưng có người khác ở đây không tiện.”
Đã nói đến nước này, cô không thể không nhận lời: “Nhưng chuyện hôm nay vẫn xin cảm ơn anh.”
Anh ta khẽ cười: “Được.”
“Vậy anh hãy đợi điện thoại của tôi.”
Cô lái xe đưa cậu nam sinh về trường, cậu ta im lặng suốt đường đi cho đến khi xe tiến vào cổng mới bướng bỉnh nói: “Cô giáo Hà, em thật sự không lấy chiếc điện thoại đó, là cô gái kia đã hãm hại em. Cô ta, cô ta….” Cậu ta không nói nên lời, mặt mũi đỏ bừng.
Hà Nghiên liếc nhìn cậu ta, thản nhiên nói: “Dù thế nào đi nữa thì cô ta cũng đổ oan thành công cho em. Chứng tỏ em không làm ở đó được nữa rồi.”
Cậu nam sinh không phản bác, cúi đầu trầm mặc một hồi, bỗng nhiên hỏi thăm: “Buổi tối cô ăn cơm ở đâu?”
Cô nhíu mày: “Hả?”
“Em sẽ đi với cô.” Cậu ta tuy thuần phác nhưng không ngốc, có thể nhìn ra Hà Nghiên vì việc của cậu
đành phải nhận lời dây dưa với người đàn ông kia: “Cô nói cho em biết địa điểm, em sẽ ở ngoài chờ cô, có chuyện gì cô cứ gọi cho em.”
Hà Nghiên nghe vậy mỉm cười, trong lòng cảm thấy ấm áp: “Một nam sinh như em có thể gánh vác được không? Mau quay về trường đi. Sau này ít đi làm thêm thôi. Học kỳ tới cô sẽ cố gắng giúp em giành được học bổng. Nếu không đủ tiền thì cứ lấy trước ở chỗ cô, đợi tốt nghiệp đi làm rồi trả cô. Dù sao tiền của cô cũng không tính lãi như ngân hàng. Nhưng em phải ghi giấy nợ đấy nhé. Chúng ta mất lòng trước được lòng sau.”
“Cô giáo Hà?” Vành mắt cậu nam sinh lại đỏ lên.
“Này này này.” Cô đỗ xe bên đường, chỉ tay vào cậu nam sinh, nói giỡn: “Tốt xấu gì cũng là đàn ông trưởng thành, tuyệt đối đừng nói mấy câu sến súa. Cô giáo của em tốt thế nào, mọi người đều biết, không cần em nói cho cô biết đâu. Còn nữa, cô có chồng rồi, em đừng có yêu thầm cô đấy nhé.”
Cậu nam sinh nghe vậy dở khóc dở cười: “Cô giáo Hà, cô…cô, thật tự luyến quá đi, em không thích phụ nữ hơn tuổi đâu.”
“Đi đi đi.” Cô làm bộ tức giận, đuổi cậu nam sinh xuống xe: “Nhanh vào học đi! Đúng là thằng nhóc không biết trên dưới gì cả.”
Cậu nam sinh bước xuống nhưng vẫn không chịu buông cửa xe, cúi người hỏi cô: “Cô giáo Hà, lát nữa cô đi đâu ăn cơm với người kia?”
Cô hiểu rõ ý tốt của cậu ta, nhìn cặp mắt trong veo ấy, cô cười nói: “Cô giáo em không phải thổ hào, không đến được mấy chỗ sang trọng đâu, tốt nhất là tìm mấy nhà hàng gần trường là được. À, em cảm thấy ‘Tự Tại Thiên’ ở phía Tây trường thế nào?”
‘Tự Tại Thiên’ ở phía tây trường học, không gian không quá lớn, cấp bậc trung bình, không sơ sài cũng không quá đắt đỏ. Đối với Phó Thận Hành, Hà Nghiên có tâm lý ác cảm, lại sợ anh ta lấy thế đè người, đương nhiên không chịu ở chung phòng với anh ta nên cố tình đặt bàn rời.
Cô luôn đúng giờ, không ngờ Phó Thận Hành còn đến sớm hơn cả cô: “Tôi đang ở phòng 502, cô giáo Hà, cô đã tới chưa?”
Anh ta đến trước, Hà Nghiên không thể bảo anh ta ra ngồi bàn rời, vì vậy đành bất chấp đi lên lầu.
Lúc đẩy cửa vào, thấy anh ta đang đứng trước cửa sổ. Nghe tiếng cửa mở, anh ta hờ hững quay lại nhìn, sau đó tiếp tục hướng mặt ra ngoài cửa sổ, từ tốn nói: “Có cảm giác thành phố này như một con quái thú, ban ngày phủ phục bất động, ban đêm tỉnh dậy, dùng ánh đèn màu thu hút cô, sau đấy nuốt chửng lấy cô, khiến cô vĩnh viễn mắc kẹt trong bóng đêm.”
Hà Nghiên không hiểu được cảm xúc của anh ta, cô khẽ nhướng mi, đối đáp: “Có lẽ anh là người trời sinh sợ hãi trước bóng đêm, dù sao anh cũng không phải là động vật nhìn trong bóng tối.”
Phó Thận Hành bảo cô ngồi vào bàn: “Tôi đã chọn đồ ăn, không sao chứ?”
Đối với khuôn mặt này của anh ta, Hà Nghiên vẫn khó kiềm chế được vẻ căng thẳng, cô vô thức dùng sự hài hước để giảm bớt tâm trạng: “Không sao, chỉ cần đồ ăn không quá đắt là được.”
Anh ta cười nhạt: “Có lẽ là trả được.”
Hai người không có gì để nói, anh ta không mở miệng, cô liền cúi đầu ăn, cũng không chủ động chuyện trò. Ăn hơn nửa tiếng, anh ta bỗng hỏi cô: “Cô giáo Hà, cô có thể nói cho tôi biết vì sao lại sợ tôi không?”
Cô sửng sốt, ngước mắt nhìn anh ta.
“Xin đừng nói mấy câu như hiểu lầm gì đó. Biểu hiện của cô không giống lạt mềm buộc chặt, mà phát ra từ nội tâm sợ tôi. Tôi rất muốn biết điều đấy.” Anh ta nói.
Cô yên lặng nhìn anh ta một lúc lâu, buông đũa kiên quyết trả lời: “Mấy năm trước tôi gặp một bọn cướp. Anh và hắn có điểm giống nhau, cho nên…”. Cô cười áy náy: “Cho nên tôi mới nói là hiểu lầm chứ không phải lừa gạt anh đâu.”
Anh ta khẽ mím môi: “Chỉ là có điểm giống nhau?”
Cô bất lực nhún vai: “Được rồi, không phải chỉ có điểm giống nhau, mà là giống như thật. Sự việc ấy đã trở thành bóng đen trong tôi. Vì vậy, lúc vừa nhìn thấy anh tôi đã luống cuống, hy vọng anh hết sức thông cảm.”
Phó Thận Hành cười cười: “Hẳn là lỗi của tôi, dù sao cũng đã dọa cô.”
Nói chuyện cởi mở, Hà Nghiên cảm thấy thoải mái hơn một chút, cô vừa cười vừa nói: “Vì thế anh đừng hiểu sai ý tôi, tôi đối với anh không phải lạt mềm buộc chặt. Tôi kết hôn rồi, tình cảm với ông xã rất tốt.”
Phó Thận Hành chậm rãi gật đầu, bảo cô uống nước: “Xin lỗi, tôi vẫn chưa nói rõ mục đích mời cô tới là gì. Để cảm ơn chuyện trước kia, tôi xin tặng cô một món quà.” Nói xong, anh ta nghiêng người lấy một chiếc hộp dưới gầm bàn ra, đưa cho cô.
Cô hơi ngạc nhiên, còn tưởng anh ta nói tới chuyện bảo lưu việc học cho Vu Gia, vội hỏi: “Anh khách khí quá, thứ này tôi không thế nhận.”
Anh ta không chịu thu tay: “Nhận đi, không phải thứ đáng giá gì, mở ra xem thích không.”
Hà Nghiên đành nhận lấy chiếc hộp, mở ngay trước mặt anh ta. Vừa mở nắp, sắc mặt cô thoáng chốc tái nhợt, vung tay hất chiếc hộp ra ngoài. Ảnh trong hộp văng tung tóe, rơi vãi khắp nơi. Có một tấm rơi trên bàn ăn ngay trước mặt cô. Người đàn ông trong ảnh hai mắt vô hồn, khuôn mặt đầy máu, xương cổ lộ ra trắng hếu.
Hắn chính là kẻ bắt cóc “Khỉ Còm”. Cô nhớ, cô vẫn luôn nhớ rõ.