Vu Gia đúng là sinh viên trong lớp Hà Nghiên, nữ sinh này hay ốm, hai ba ngày lại xin nghỉ một lần, trước kỳ nghỉ hè đã nghỉ rất lâu, thậm chí không thể tham gia cuộc thi cuối kỳ. Cô bé ấy cần nghỉ học, Hà Nghiên tuyệt nhiên không cảm thấy bất ngờ nhưng cô vẫn rất cẩn thận: “Tôi cần gọi điện cho Vu Gia để xác minh.”
Cô định lật tìm cuốn sổ thông tin lớp trong ngăn kéo, Phó Thận Hành đã nhanh tay chìa điện thoại ra, trên đó có một dãy số, đưa cho Hà Nghiên: “Cô giáo Hà, tôi có số đây, cô gọi đi.”
Hà Nghiên do dự một chút rồi mới đưa tay đón lấy chiếc điện thoại, ánh mắt liếc qua bàn tay của anh ta. Rất sạch sẽ, các đốt thon dài, giống bàn tay của người có học thức. Nỗi lo sợ trong lòng cô giảm bớt chút ít, cầm chiếc di động, nhấn số.
Trong điện thoại vang tiếng nhạc chuông, không lâu sau, phía bên kia Vu Gia nhận điện, đại khái trả lời giống với những gì Phó Thận Hành đã nói, chỉ là cô bé có vẻ căng thẳng, giọng nói hơi gấp gáp. Sợ thầy cô là tật xấu của rất nhiều sinh viên, dưỡng thành từ nhỏ, mặc dù đã bước chân vào đại học vẫn nhất thời không sửa được.
Hà Nghiên tập mãi thành quen, hỏi thăm qua bệnh tình của cô bé rồi an ủi thêm mấy câu mới cúp máy. Lúc ngẩng đầu, cô thấy Phó Thận Hành đứng trước mặt nhìn cô cười như không cười, gương mặt ấy khiến cô nảy sinh nỗi sợ hãi. Cô khẽ mím môi, trả di động cho anh ta: “Phó tiên sinh, anh đi với tôi làm thủ tục đăng ký.”
Cô dẫn anh ta đi đăng ký bảo lưu, còn hướng dẫn thêm cho anh ta biết cần chuẩn bị những giấy tờ gì: “Hồ sơ bệnh án của bệnh viện và đơn đề nghị bảo lưu, đơn này phải do chính Vu Gia ký tên. Xong đâu đó anh cầm đơn và những giấy tờ khác đến cho tôi, tôi sẽ dẫn anh đến trình lãnh đạo.”
Phó Thận Hành khẽ gật đầu, hỏi cô: “Cô giáo Hà, có thể cho tôi số điện thoại của cô không?”
Hà Nghiên do dự, đáp: “Anh có thể gọi tới điện thoại văn phòng tôi.”
Phó Thận Hành cười cười, không nài ép nữa.
Xuất phát từ phép lịch sự, cô tiễn anh ta rời văn phòng, lúc chào tạm biệt, anh ta đột nhiên hỏi: “Mạo muội hỏi một câu, hình thức của tôi giống ai đó phải không?”
Cô đang sửng sốt thì Phó Thận Hành đã hỏi tiếp: “Cô rất sợ người đó, đúng không? Anh ta đã làm tổn thương cô sao?”
Hà Nghiên ngoài mềm trong cứng, tính tình luôn dịu dàng nhưng giờ phút này không nhịn nổi muốn quay sang chửi anh ta một câu “Liên quan đếch gì đến anh.” Nhưng đạo đức nghề nghiệp không cho phép cô làm như vậy, vì thế cô khẽ nhướng mày, giả bộ không nghe rõ anh ta nói: “Hả? Anh nói gì cơ?”
Phó Thận Hành nhếch môi cười, đưa tay ra bắt lấy tay cô: “Hẹn gặp lại, cô giáo Hà.”
Hà Nghiên vẫn vô thức sợ người đàn ông này, tay cô vừa chạm vào lòng bàn tay anh ta đã vội rụt về, đáp: “Hẹn gặp lại.”
Anh ta cười cười, không nói gì nữa, quay đầu rời đi.
Suốt buổi chiều, cô có chút phân tâm. Lương Viễn Trạch gọi mấy cuộc tới hỏi thăm tình trạng của cô, cuối giờ tan sở còn trực tiếp lái xe đến trường đón cô. Cảm giác hạnh phúc đã nhấn nỗi sợ hãi vô danh trong lòng Hà Nghiên xuống. Cô cầm túi xách xuống lầu, lúc lên xe không kìm được làm nũng với ông xã: “Xe của em làm sao bây giờ?”
“Để ở trường thôi.” Lương Viễn Trạch trả lời.
Cô biết rõ còn cố hỏi: “Ngày mai em đi làm kiểu gì đây ta?”
Lương Viễn Trạch bắt chước vẻ cường điệu của cô: “Ngày mai anh đưa em đi làm nha.”
Hai vợ chồng cùng phá lên cười, cười xong, cô trầm mặc giây lát, đột nhiên nói một câu không đầu không cuối: “Viễn Trạch, em muốn học lên tiến sĩ, không muốn làm nhân viên phụ đạo nữa.”
Cô mới chỉ có học vị thạc sĩ, muốn làm giảng viên ít nhất phải có bằng tiến sĩ.
Lương Viễn Trạch luôn ủng hộ mọi quyết định của cô, nghe vậy anh nói: “Tốt, em muốn học trường nào? Có cần anh liên hệ giúp thầy hướng dẫn không?”
Hà Nghiên lắc đầu: “Em quay về trường cũ học tiếp là được.”
Vừa nảy ra ý tưởng, ngay ngày hôm sau cô liền gọi điện thoại xin ý kiến, biết tin cô muốn học lên tiến sĩ thầy giáo rất phấn khởi, bảo cô tham gia kỳ thi tuyển sinh vào mùa xuân năm sau. Lúc này đã tháng 9, thời gian đăng ký vào tháng 10, trong khi đó có rất nhiều tài liệu cần chuẩn bị, cô cảm thấy quá gấp rút, đành nhờ Lương Viễn Trạch giúp đỡ.
Hai vợ chồng cùng xắn tay áo ra trận. Buổi sáng, trong lúc sắp xếp tài liệu, anh đột nhiên nghiêm túc: “Nghiên Nghiên, chúng ta tăng thêm sức lực, nhanh nhanh bầu bí đi. Chờ sang năm em tham gia kỳ thi có thể mang con theo cùng, coi như dưỡng thai luôn."
Cô thoáng ngạc nhiên, cảm thấy ý tưởng này thực sự không tệ. Hai vợ chồng lập tức vứt bỏ tài liệu trên tay, hào hứng lăn lên giường tạo người.
Hà Nghiên nhận cú điện thoại kia vào một tuần sau đó. Khi ấy, cô đang học tiến sĩ bên trường cũ, thấy số điện thoại lạ, sợ sinh viên trong lớp xảy ra chuyện, cô vội bắt máy.
“Xin chào, cô giáo Hà.”
Là giọng đàn ông trầm thấp, mang theo sự ớn lạnh hiếm thấy ngày hè. Da đầu Hà Nghiên khẽ tê rần, giọng nói vô thức cứng ngắc: “Xin chào, Phó tiên sinh.”
“Cô vẫn nhớ giọng của tôi, cô giáo Hà.” Phó Thận Hành đáp.
Hà Nghiên không có ý định nói chuyện với anh ta: “Phó tiên sinh, khi nào thì giấy tờ của Vu Gia được chuyển tới? Nhà trường có quy định thủ tục bảo lưu cần phải hoàn thiện trong vòng hai tuần.”
“Tôi vừa mới tới phòng làm việc của cô. Cô giáo Hà, đồng nghiệp của cô nói không biết bao giờ cô về, vì thế, tôi đành phải gọi cho cô.” Phó Thận Hành nói, ngừng một lát, giải thích: “Số điện thoại là do Vu Gia cho.”
Theo quy định của nhà trường, nhân viên phụ đạo phải làm việc đúng giờ. Nhưng do thường xuyên gặp chuyện phát sinh nên nhân viên phụ đạo thường chạy khắp nơi, nhà trường không thể quản nghiêm. Vì vậy, Hà Nghiên hay lấy việc công xử lý việc tư. Cô thương lượng với anh ta: “Thật xin lỗi, lúc này tôi đang ở bên ngoài. Như vậy đi, anh cứ để giấy tờ ở phòng của tôi trước, được không?”
“Không được.” Anh ta kiên quyết từ chối.
Hà Nghiên suýt nghẹn họng.
Anh ta nói thêm: “Ngày mai tôi phải đi công tác, sắp tới sẽ không ở Nam Chiêu. Cô giáo Hà, đề nghị cô về ngay bây giờ, tôi sẽ ở trường đợi cô.”
Lúc nói mấy câu này, giọng điệu của anh ta không hề khách khí nhưng Hà Nghiên không muốn tranh cãi với người nhà của sinh viên, hơn nữa đây là việc cô phải chịu trách nhiệm. Suy nghĩ một chút, cô đáp: “Vậy anh chờ tôi nửa tiếng, tôi sẽ về ngay.”
Khi cô lái về, đỗ xe sau tòa nhà văn phòng, thời gian vừa vặn chỉ nửa tiếng. Cô vừa xuống xe, từ trong chiếc xe màu đen dừng ven đường, một người đàn ông mặc âu phục đen liền chui ra, giữ cửa gọi cô: “Phó tiên sinh đang chờ cô ở đây.”
Chiếc xe vừa nhìn đã biết giá trị xa xỉ, hơn nữa dáng vẻ cơ bắp người đàn ông kia trông như vệ sĩ, nhìn thế nào cũng không giống với nhân vật bình thường. Cô sửng sốt, chần chừ tiến lên trước, tấm kính thủy tinh chậm rãi hạ xuống, để lộ một gương mặt anh tuấn. Phó Thận Hành nhìn cô, nói: “Cô giáo Hà, chào cô, cô thật đúng giờ.”
Hà Nghiên đề phòng quan sát anh ta. Nhìn kỹ lại thì hình thức của anh ta không giống hoàn toàn tên tội phạm kia. Khuôn mặt anh ta tinh tế hơn, ngũ quan đơn thuần, ánh mắt bình thản, khóe mắt đuôi mày lạnh nhạt chứng tỏ xuất thân tốt đẹp, không mang chút âm tàn nghiêm nghị nào.
“Xin lỗi vì đã gọi cô về, do ngày mai tôi phải xuất ngoại, không thể về ngay nên muốn hôm nay làm cho xong thủ tục của Vu Gia.” Phó Thận Hành vừa nói vừa ra hiệu cho trợ lý đưa túi giấy tờ cho Hà Nghiên: “Mời cô nhìn qua xem còn thiếu gì không?”
Cô kiểm tra giấy tờ bên trong rồi nói: “Anh đi với tôi đến xin chữ ký của lãnh đạo, sau đó mới có thể chuyển cho phòng giáo vụ.”
Phó Thận Hành gật đầu, tay trợ lý vội vã bước ra trước giữ cửa xe giúp anh ta. Hà Nghiên để ý hôm nay anh ta ăn mặc rất chỉn chu, âu phục nghiêm chỉnh, khí chất cao quý, rất giống người từng xuất hiện trên trang bìa của tờ tạp chí tài chính và kinh tế lớn. Thấy cô quan sát, anh ta thờ ơ giải thích: “Vừa tham gia cuộc họp xong.”
Anh ta theo cô vào văn phòng Viện, vừa sóng bước vừa tùy ý nói chuyện phiếm: “Cô giáo Hà trông rất trẻ, vừa tốt nghiệp đại học phải không?”
Thực ra, cô đã 27 tuổi, học sớm, tốt nghiệp nghiên cứu sinh hơn bốn năm rồi. Nhưng cô không có hứng nói chuyện với anh ta, vì vậy lịch sự cong khóe môi, để lộ một nụ cười không thể nhạt nhẽo hơn, trả lời: “Không phải.”
Cô đi rất nhanh, thậm chí nhanh hơn cả người thân cao chân dài như anh ta, lúc lên lầu thì gần như biến thành chạy. Khi tới khúc cua ở cầu thang cô mới phát hiện anh ta không theo kịp, cô ngạc nhiên đành quay lại tìm.
Anh ta vẫn đứng dưới bậc thang, ngước nhìn cô lạnh nhạt: “Cô giáo Hà, tôi không cần vội đến thế đâu.”
Hà Nghiên có chút lúng túng, cảm thấy thái độ của mình hơi quá. Nhưng quả thực cô rất sợ anh ta. Dẫu biết rằng người đàn ông này không liên quan gì đến tên tội phạm, nhưng chỉ cần nghe giọng nói của anh ta, nhìn thấy anh ta, cô liền không kiềm chế được nỗi sợ hãi. Cô có thể nói chuyện bình thường với anh ta, bình tĩnh không hét lên hoặc bỏ chạy đã là nỗ lực lắm rồi.
Cô im lặng, đứng ở lối rẽ chờ anh ta.
Anh ta thong dong đi tới, lúc đi ngang qua người cô, đột nhiên nói: “Tôi thật sự rất ngạc nhiên, vì sao cô lại sợ tôi vậy.”
“Anh hiểu lầm rồi.” Cô cúi đầu không nhìn anh ta, ngừng một chút giải thích tiếp: “Tôi còn có việc gấp phải làm nên có phần sốt ruột.”
“À, ra vậy.” Anh ta khẽ gật đầu: “Xin lỗi, cô giáo Hà vì đã gọi cô về khiến cô bị nhỡ việc.”
Cô mỉm cười miễn cưỡng: “Không sao, đó là việc tôi phải làm.”
Mọi chuyện khá thuận lợi, vừa hay lãnh đạo Viện ở nhà, Phó Thận Hành chuẩn bị giầy tờ đầy đủ, lãnh đạo Viện chỉ việc vung bút ký tên. Hà Nghiên dẫn Phó Thận Hành rời văn phòng lãnh đạo, nói: “Giờ đưa đơn tới phòng giáo vụ, chờ họ đối chiếu là xong.”
Lúc hai người ra khỏi tòa nhà, xe của Phó Thận Hành đã đợi bên đường. Anh ta quay đầu nhìn cô, hỏi lịch sự: “Phòng giáo vụ cách đây xa không? Hay ngồi xe cho nhanh?”
Phòng giáo vụ cách Viện hơi xa nhưng cô không muốn sóng vai đi cùng anh ta, càng không muốn ngồi trong xe cùng anh ta. Cô mấp máy khóe môi, nghĩ ra một cách không tệ: “Anh cứ lên xe rồi đi thẳng con đường này, qua hai ngã tư rẽ trái chính là tòa nhà giáo vụ của trường, rất dễ thấy. Anh chờ tôi ở cửa, tôi lái xe mình tới, tiện thể ra ngoài có việc, như vậy cũng tiết kiệm thời gian.”
Phó Thận Hành không phản đối, Hà Nghiên ra phía sau tòa nhà lấy xe, lúc đến phòng giáo vụ, đã thấy Phó Thận Hành đứng bên ngoài chờ, dáng vẻ hấp dẫn thu hút không ít ánh mắt tò mò của sinh viên. Cô vội vàng đi tới, nhẹ giọng mời: “Đi thôi, Phó tiên sinh.”
Có cô hướng dẫn, mọi chuyện cũng dễ dàng. Ánh mắt của cô gái trẻ ở phòng giáo vụ như dính hết lên người Phó Thận Hành. Thừa lúc đang giải quyết thủ tục, cô nàng liền kéo Hà Nghiên sang một bên lén lút hỏi thăm: “Anh chàng này là ai vậy? Trông đẹp trai quá.”
Phó Thận Hành như phát hiện ra, liếc về phía các cô, khóe môi khẽ nhếch lên. Nụ cười rụng trứng ấy khiến cô gái hận không thể nhào tới quỳ xuống lè lưỡi liếʍ, xiết chặt tay Hà Nghiên không chịu buông: “Nhanh, có số điện thoại liên lạc không ạ? Cho em số của anh ta đi.”
Hà Nghiên dở khóc dở cười, nhận cuộc gọi của Phó Thận Hành, xem như có số của anh ta. Nhưng chưa có sự cho phép của anh ta thì không thể cứ thế cho người lạ, làm vậy dường như không được phù hợp cho lắm.
Đồng nghiệp lắc tay cô năn nỉ: “Hà đại mỹ nhân, xin chị đấy, chị có chồng rồi, nhất định phải trao cơ hội này cho một đứa FA như em.”
“Đây là anh họ của sinh viên lớp chị, chị cũng không rõ, hay là em tự hỏi thăm đi.” Nói xong, cô chợt nảy ra ý tưởng, hiến kế cho đồng nghiệp: “Hay là em lợi dụng công việc đề nghị anh ta để lại phương thức liên lạc, đợi xin được rồi, em gọi thẳng cho anh ta, chuyện còn lại không cần chị phải dạy đấy chứ?”
Theo quy định thì Viện duyệt đơn trước, sau đó tới lượt phụ đạo viên liên lạc với sinh viên. Đồng nghiệp nhăn nhó, hỏi cô: “Liệu có thích hợp không?”
Cô mỉm cười, huých vai đồng nghiệp: “Việc này thì có gì mà thích hợp hay không thích hợp? Em cứ coi như làm việc giúp chị đi.”
Bên kia, Phó Thận Hành đã hoàn thành xong xuôi các thủ tục có liên quan, xoay người nhìn về phía Hà Nghiên, nghiêm túc hỏi đồng nghiệp đứng bên cạnh cô: “Còn gì nữa không?”
Đồng nghiệp lúng búng đáp: “À, đề nghị anh để lại số điện thoại liên lạc ạ.”
Phó Thận Hành cười cười, viết một dãy số di động lên tờ giấy, đưa qua.