- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Báo Thù Rửa Hận
- Vật Trong Tay Lật Thiên Hạ
- Chương 9: Biến cục - Trụ đá nghiêng
Vật Trong Tay Lật Thiên Hạ
Chương 9: Biến cục - Trụ đá nghiêng
Bán Hạ sững sờ, rồi chợt hiểu ra: "Hóa ra vì thế mà Hoàng hậu muốn nương nương hãm hại Tiết Thường Khiết vào ngày mai."
Mộc Đàn ngơ ngác nhìn từ mặt nàng ta sang mặt ta: "Cái gì?"
Ta bất đắc dĩ nói: "Hữu Tướng qua đời, dù là tình cảm cữu sanh hay nghĩa quân thần, Hoàng thượng đều phải thể hiện một chút, nhưng dù biển hiện có gấp đến mấy thì cũng có thể đợi đến ngày mai." Ta ho nhẹ một tiếng: "Hắn ta vội vã đến phủ Hữu Tướng không phải vì Hữu Tướng đã chết, mà là vì Vũ Uy Hầu đã trở về."
Mộc Đàn càng thêm mơ hồ. Thấy trong nhất thời không nói rõ ràng được, ta cũng hơi lười, nhưng nếu đuổi cô ta đi thì e rằng nàng ta lại thức trắng đêm, nên ta ra hiệu cho Bán Hạ pha thêm trà mới.
Ta mân mê hộ giáp bọc vàng trên đầu ngón tay: "Hiện giờ Hoàng thượng tới Hữu Tướng phủ để điếu tang, khi thấy Vũ Uy Hầu đau buồn tột độ tự nhiên phải an ủi vài câu. Trong lúc Vũ Uy Hầu khóc lóc kể về người huynh trưởng cả đời tận tâm vì nước thì Triệu Chỉ - đích tử của người huynh trưởng ấy cần cù làm việc bao năm mà vẫn chưa được thăng chức bị người ta ám sát, m/áu tươi bắn tung tóe, kẻ ám sát lại lộ ra manh mối có dính dáng đến Tả Tướng..."
Mộc Đàn há hốc mồm nhìn ta: "Nương nương, sao người biết sẽ có người ám sát? Sao người biết kẻ ám sát sẽ bại lộ..."
Bán Hạ bực bội: "Tất nhiên là Hoàng hậu bảo người của Hữu Tướng phủ giả vờ ám sát, rồi đổ tội cho Tả Tướng."
Mộc Đàn kinh ngạc nói: "Hoàng hậu lại không tiếc để huynh trưởng bị thương để đổ tội cho Tiết tướng sao?"
Ta xoa bụng cười nhẹ: "Người trong cuộc, chỉ xem ai chịu bỏ vốn nhiều thôi."
Không đợi hàng mi dài của Mộc Đàn chớp xuống che kín đôi mắt, ta đã cười nói tiếp: "Đợi sau khi tra ra kẻ ám sát được Tiết tướng sai khiến, có lẽ sẽ còn có một gia nhân trung trực mơ hồ ám chỉ cái chết của Hữu Tướng liên quan đến Tả Tướng phủ. Lúc đó Vũ Uy Hầu có thể nổi giận trước mặt Hoàng thượng, la hét đòi đi gi*t Tiết Thanh Vân."
Mộc Đàn há hốc mồm: "Cái này, sao có thể như vậy được?"
Ta cười nhẹ: "Sao lại không thể? Gây rối loạn, gi*t người bừa bãi chính là phong cách quân đội Bắc Tề hiện nay. Vũ Uy Hầu vốn thô lỗ, từng chém chết quan tam phẩm triều đình chỉ vì vài câu cãi vã. Nếu Hoàng thượng không cho ông ta chém Tiết Thanh Vân, thì hai bên có thể thương lượng giá cả. Vũ Uy Hầu sẽ nói Tiết Thanh Vân dám ra tay với Triệu Chỉ là vì Triệu Chỉ chỉ là Hình bộ Thượng thư, sẽ nói nếu Triệu Chỉ ngồi ở vị trí cao thì Tiết Thanh Vân đã không dám ra tay. Tuy miễn cưỡng, nhưng qua vài lần như vậy, việc phong Vương cho Triệu Chỉ sẽ tự nhiên được đưa ra trước Hoàng thượng."
Hoàng hậu tốn công sức dàn dựng vở kịch này, chỉ để Vũ Uy Hầu nói câu đó thôi sao?
Khóe môi ta hơi cong lên: "Chỉ để nói câu đó thôi."
Nhưng mà, nhưng mà...
Bán Hạ đưa trà mới cho ta, rồi nói với Mộc Đàn: "Triệu thị nắm quyền binh, nhưng quân lương lại bị triều đình kiểm soát. Nếu được phong Vương khác họ, họ có thể nuôi binh riêng, danh chính ngôn thuận đòi đất phong và quân lương. Chỉ cần Triệu thị mở miệng nói câu đó, Hoàng thượng buộc phải bày tỏ thái độ. Hành động ép buộc như vậy, nếu không tìm được lý do đủ thuyết phục, làm sao mở miệng được?"
Ta cười: "Một khi được phong Vương, thuế má từ đất phong đủ để nuôi quân, Triệu thị sẽ không cần phải đi xin cơm từ Tiết Thanh Vân nữa."
Mộc Đàn cầm tách trà Bán Hạ đưa cho mà quên uống: "Triệu thị vốn đã nắm quyền binh, nếu lại có tiền bạc lương thực, chẳng phải bất cứ lúc nào cũng có thể..."
Bán Hạ tiếp lời: "Tạo phản."
Mộc Đàn vội nói: "Vậy làm sao Hoàng thượng đồng ý được?"
Bán Hạ nhìn ta, ta cười nhẹ: "Vì vậy Hoàng thượng và Vũ Uy Hầu phải thương lượng. Phía Hoàng thượng, đại khái là phong Vương thì phải giao nộp hổ phù."
Vậy Vũ Uy Hầu làm sao chịu?
Vậy thì phải xem ai có bản lĩnh hơn, ta cười: "Ta nghĩ kết quả sẽ ngang ngửa nhau."
Mộc Đàn ngập ngừng: "Nếu lỡ như Hoàng thượng thua..."
Hoàng thượng chưa chắc đã thua, lúc này rất có khả năng hắn ta đang dẫn Cấm vệ quân bao vây Hữu Tướng phủ.
Mộc Đàn kinh ngạc: "Cái gì? Nếu, nếu triều thần biết được, tảo triều ngày mai..."
"Vì vậy trước giờ Mẹo vào triều, Hoàng thượng phải thỏa thuận xong với Vũ Uy Hầu."
Ta nhìn Mộc Đàn cười nhẹ: "Nếu không thỏa thuận được, chúng ta chưa chắc đã sống đến ngày mai để hãm hại Tiết Thường Khiết."
Mộc Đàn hoảng hốt: "Hoàng thượng dẫn Cấm vệ quân bao vây, Vũ Uy Hầu tất nhiên phải nghe lời Hoàng thượng, làm sao có thể không thỏa thuận được?"
Ta cười nhẹ: "Đằng sau Vũ Uy Hầu còn có Hoàng hậu, Vũ Uy Hầu là người thô lỗ, nhưng Hoàng hậu thì không. Nếu ta đoán không lầm, ngoài Ảnh Đô thành lúc này, rất có thể đã có hàng vạn quân bao vây."
Mộc Đàn kinh hoàng: "Cái gì? Vũ Uy Hầu, ông ta muốn tạo phản sao?"
Ta đặt một cái gối tựa vào eo nàng ta: "Chỉ cần Hoàng thượng không ép Triệu thị quá đáng, Vũ Uy Hầu sẽ không tạo phản. Trong thiên hạ này, kẻ thèm muốn ngôi vị Hoàng đế quá nhiều, sau khi tạo phản Triệu thị sẽ lập tức từ trụ cột quốc gia biến thành kẻ phản loạn bị mọi người hợp lực tấn công. Dù binh lực của Vũ Uy Hầu có nhiều, cũng khó lòng đối đầu với tất cả quyền quý phe phái trong Bắc Tề."
Mộc Đàn lo lắng đến mức phải dùng tay chống đỡ gối tựa: "Vũ Uy Hầu không muốn tạo phản, vậy tại sao ông ta lại dẫn đại quân vây Ảnh Đô thành? Võ tướng không có chiếu chỉ mà vào kinh thành đều là tội mưu phản, huống chi ông ta..."
"Ai nói ông ta không có chiếu chỉ mà tự tiện vào thành?"
Mộc Đàn sững sờ: "Làm sao Hoàng thượng lại hạ chỉ cho phép ông ta dẫn quân vào thành?"
Ta cười nói: "Hoàng thượng tất nhiên sẽ không ban chiếu chỉ như vậy, nhưng Thái hậu thì có thể."
Đồng tử Mộc Đàn đột ngột co lại: "Thái hậu? Ý chỉ của Thái hậu? Nhưng Thái hậu đã trao trả quyền cho Hoàng thượng từ lâu rồi..."
Ta cười nói: "Chính quyền thì trả thoải mái, nhưng quân quyền quân thì chưa từng buông tay, nên mẫu tử bề ngoài hòa thuận mà trong lòng xa cách, chẳng chẳng phải chuyện một sớm một chiều."
Mộc Đàn sợ run một hồi: "Thế nhưng, thế nhưng Thái hậu là mẫu thân ruột của Hoàng Thượng, mặc dù Hữu Tướng và Võ Uy Hầu là huynh đệ của Thái hậu, nhưng cũng không... Dù sao thì mẫu tử cũng thân thuộc hơn, sao Thái hậu lại không đứng về phía Hoàng thượng?"
Ta cười cười: "Ai nói mẫu tử thân thuộc hơn? Rõ ràng người thân nhất là bản thân."
Mộc Đàn ngẩn người.
Ta cười nhẹ: "Thái hậu không đứng về phía Hoàng thượng, lại càng không đứng về phía Triệu thị, bà ta chỉ hướng về chính mình. Ngươi cảm thấy bà ta hướng về phía Triệu thị là vì Hoàng thượng có năng lực đoạt quyền với bà ta, Triệu thị lại không ai có bản lĩnh này, cho nên Thái hậu cậy vào Triệu thị, ân sủng Võ Uy Hầu, ngay cả lúc ông ta chém quan viên tam phẩm của triều đình cũng không làm gì ông ta."
Bán Hạ nói: "Nương nương, Hữu Tướng kéo dài hơi tàn nửa tháng, Hoàng thượng đã nhìn thấu mọi hành động của Hoàng hậu vào mắt, Võ Uy Hầu dẫn quân bao vây thành có lẽ có ý chỉ của Thái hậu, Hoàng thượng hẳn cũng phải ngờ tới chứ?"
Ta cười nói: "Tất nhiên có thể, cho nên Võ Uy Hầu vừa vào kinh là Hoàng thượng đã lập tức dẫn Cấm vệ quân âm thầm đi trước, Hoàng thượng muốn bảo đảm người đầu tiên nhìn thấy Võ Uy Hầu vào phủ chính là hắn ta. Trò diễn ở Hữu Tướng phủ mà Hoàng hậu sắp xếp ta có thể lường được thì Hoàng thượng cũng có thể, hắn ta chỉ cần luôn luôn ở bên cạnh Võ Uy Hầu, có thể ngăn cản Võ Uy Hầu và người của Hữu Tướng phủ tập diễn trước là có thể chiếm thế chủ động."
Mộc Đàn nói: "Vậy màn kịch Hoàng hậu sắp xếp chẳng phải vô dụng rồi sao?"
Ta cười nói: "Tất nhiên cũng có tác dụng, chỉ là màn diễn sẽ không suôn sẻ chu toàn như vậy thôi, phải xem Hoàng thượng gặp chiêu phá chiêu như thế nào thôi."
Mộc Đàn nhìn ta: "Hoàng thượng sẽ phá chiêu như thế nào? Hoàng thượng sẽ thắng sao?"
Ta buồn cười: "Chuyện này thì sao ta biết được? Ta chỉ biết Võ Uy Hầu không muốn tạo phản, hoàng thượng cũng không muốn ép ông ta tạo phản, cho nên hai bên có thể thương lượng được."
Mộc Đàn nhíu mày: "Nhưng mà nương nương, Hoàng thượng đuổi đến Hữu Tướng phủ, không phải là muốn đoạt quân quyền sao?"
Ta cười cười: "Không phải, Hoàng thượng chỉ muốn khiến Thái hậu mất đi quyền điều khiển quân quyền."
Mộc Đà giật mình: "Sao Hoàng thượng không đoạt lấy quân quyền luôn?"
"Bởi vì Bắc Ngụy đã liên tục tấn công, Võ Uy Hầu là tuyến phòng thủ trấn giữ biên cảnh tốt nhất, Hoàng thượng muốn sống những ngày tháng yên bình thì không thể gi*t Võ Uy Hầu đoạt quyền. Nhưng Hoàng thượng lại không muốn Thái hậu nắm giữ quân quyền, cho nên hắn ta mới đến Hữu Tướng phủ, là muốn thương lượng lấy nửa miếng hổ phù từ trong tay Võ Uy Hầu."
"Nửa miếng hổ phù?"
"Hoàng thượng muốn trong quan chỉ nhận thành chỉ, nhưng lại không tiện trở mặt với Thái hậu, cho nên lấy nửa miếng hổ phù là kế sách tốt nhất để điều hòa."
Bán Hạ nhìn ta: "Nô tỳ cũng u mê."
Ta cười nói: "Ngoài hổ phù thì Tiên đế còn dùng thêm thánh chỉ để điều binh, ban đầu ý chỉ của thái hậu cũng dùng như vậy, sau này khi Ngụy Tề đại chiến, bởi vì tất cả quân thần cầm nửa miếng hổ phù điều binh không tiện nên từ đó cả miếng hổ phù mới rơi vào tay Võ Uy Hầu."
"Võ Uy Hầu và Thái hậu tỷ đệ tình thâm, nhưng nửa miếng quân phù kia lại chưa từng trả lại cho Thái hậu, cho nên nói Võ Uy Hầu thô lỗ cũng rất đáng để bàn bạc."
Mộc Đàn nói: "Võ Uy Hầu kia chịu giao hổ phù cho Hoàng thượng sao?"
Ta nở nụ cười vui vẻ: "Võ Uy Hầu trọng tình tỷ đệ, cũng có thể trọng tình cữu sanh, nơi nào cho nhiều kẹo thì tình cảm ở nơi đó sẽ càng thêm sâu sắc. Nghe nói tình cảm của Võ Uy Hầu và Hữu Tướng cũng rất sâu đậm, không biết có thể vì vị trí Vương hầu cho đích tử của huynh trưởng mình mà giao nửa miếng hổ phù không."
Bán Hạ nói: "Triệu Chỉ được phong Vương cũng rất có lợi cho Võ Uy Hầu, nhưng nửa miếng hổ phù cũng gần như giao nửa quân quyền, tất nhiên Võ Uy Hầu cũng khó là dứt bỏ."
Ta cười nói: "Đáng tiếc ta không thể tận mắt chứng kiến màn kịch ở Hữu Tướng phủ tối nay, kết quả tệ nhất chính là Hoàng thượng gi*t Võ Uy Hầu đoạt hổ phù, Hoàng hậu giương cao cờ, để đại quân ngoài thành tiến vào gi*t Hoàng đế."
Mộc Đàn lạnh run.
Bán Hạ nhìn ta: "Nếu Hoàng hậu gi*t Hoàng thượng, nàng ta sẽ..."
Ta xoa bụng dưới cười nhẹ: "Tất nhiên là sẽ thúc giục ta và Mộc Đàn sinh, sau đó chiêu cáo thiên hạ là Hoàng thượng chết, nâng Tân Đế lên đăng cơ." Ta thấy Mộc Đàn khẽ run, đổi lời: "Đó chỉ là kết quả tệ nhất thôi, chỉ cần Hoàng thượng không vạch mặt với Võ Uy Hầu, Hoàng hậu sẽ không làm đến mức đó. Mặc dù nàng ta có ý định tạo phản, cũng sẽ chờ sau khi ngươi sinh hài tử ra đã. Kỳ thật cái thai này của ngươi có thể giữ lại, cũng may mắn vì Hoàng Hậu và Võ Uy Hầu có lòng tạo phản."
Mộc Đàn ngã ngồi trên nhuyễn tháp.
Ta cười nhẹ: "Ngươi không thấy khi chúng ta có thai, Hoàng hậu quá dễ dãi sao? Những năm qua nàng ta thanh trừng Hoàng tử trong hậu cung luôn cứ ra tay là gi*t, sao đột nhiên lại phát từ bi mà tha cho ngươi và ta?"
Mộc Đàn hoảng sợ: "Hoàng hậu có phải vẫn định gi*t chết con của ta không?"
"Không đâu." Ta cười: "Hoàng hậu cho ngươi vị trí Mỹ nhân, nhưng vẫn không để ngươi làm chủ vị của một cung, điều đó cho thấy nàng ta thực sự định giữ lại đứa con này của ngươi. Hữu Tướng Triệu Trác qua đời, con đường của Hoàng hậu hẹp đi, nàng ta cấp bách cần một Hoàng tử để tính toán cho tương lai. Vì vậy thân mẫu của đứa trẻ là ngươi phải là phi tần của Hoàng thượng, như thế đứa trẻ mới danh chính ngôn thuận, nhưng địa vị của ngươi lại không nên quá cao, nên ngươi chỉ là một Mỹ nhân. Chỉ cần nàng ta không thăng vị cho ngươi, nàng ta sẽ không có ý định gi*t ngươi."
Mộc Đàn vui mừng trong giây lát, rồi lại vội hỏi: "Nếu lỡ như là công chúa thì sao?"
Ta hơi cụp mắt xuống: "Thì có lẽ sẽ bị đưa ra khỏi cung để đổi lấy một nam hài."
Mộc Đàn sững sờ, vội hỏi: "Tại sao phải đưa ra khỏi cung?"
"Vì cái thai này của ngươi chỉ có thể là nam hài, như vậy Hoàng hậu mới có đích tử." Ta nhìn nàng ta: "Ngươi muốn để nữ nhi của mình ở lại trong thâm cung này sao?"
Mộc Đàn ngơ ngác nhìn ta: "Thật sự là đưa ra khỏi cung sao? Không phải sẽ bị bóp chết rồi đổi lấy một nam hài từ bên ngoài chứ?"
Ta không còn nhìn thẳng vào mắt nàng ta nữa, Bán Hạ cũng không biết nói gì, nhưng Mộc Đàn cố gắng mỉm cười: "Không đâu, đưa ra khỏi cung cũng không phiền phức, đưa một đứa trẻ ra khỏi cung đâu có gì phiền phức. Hơn nữa, ta cảm thấy đứa trẻ này của ta chắc chắn là nam hài. Nương nương xem, bụng ta tròn và dẹt giống như lần trước, lần này ta cũng thích chua không thích cay, chắc chắn là nam hài rồi."
Ta mỉm cười gật đầu, ngừng một lát rồi mới nói: "Ta sẽ cố gắng hết sức để thương lượng với Hoàng hậu, bảo vệ con của ngươi."
Mộc Đàn cảm kích gật đầu, rồi lại vội nói: "Nương nương, thế còn hài tử của người thì sao? Nếu đêm nay Vũ Uy Hầu xé mặt với Hoàng thượng, Hoàng hậu có thể sẽ không quan tâm đến chúng ta nữa, chúng ta có thể trốn ra khỏi cung ngay đêm nay..."
Ta cười nhẹ: "Ngươi không nhận ra bên ngoài Tiêu Phòng điện có thêm nhiều thái giám quét dọn sao?"
Mộc Đàn cứng người: "Hoàng hậu?"
Ta cười nói: "Xem ra họ đều có chút võ công. Với tính cách của Hoàng hậu, dù đến lúc nàng ta không còn đường sống, nàng ta cũng sẽ không quên gi*t Tiết Thường Khiết, cùng với hài tử của ngươi và ta. Đây là niềm hy vọng nàng ta sống trong cung những năm qua, làm sao nàng ta có thể quên được chứ."
Mặt Mộc Đàn tái nhợt.
Bán Hạ bất mãn với ta: "Nương nương, người lại dọa nàng ta làm gì? Nếu sảy thai thì người sẽ đỡ đẻ à?"
Ta cười nói: "Sảy thai thì tốt, không cần phải đỡ đẻ nữa."
Bán Hạ tức giận nói: "Người..."
Ta bĩu môi: "Chính nàng ta muốn hỏi mà, ta vốn dĩ rất buồn ngủ, giờ lại tỉnh táo rồi."
Mộc Đàn gượng cười nói: "Là ta muốn hỏi, nếu nương nương không buồn ngủ nữa, thì cứ nói thêm với ta, về phòng ta cũng ngủ không được."
Ta suy nghĩ một lúc, rồi cười nói: "Ngươi có biết tại sao Hoàng hậu lại để ta đợi đến bây giờ mới hãm hại Tiết Thường Khiết không?"
"Không phải để đợi lời tiên tri của Tư Thiên Giám sao?"
Ta cười: "Hài tử trong bụng ta bình an báo hiệu Hoàng thượng trường thọ, lời tiên tri này đã được Hoàng thượng tin tưởng từ ba tháng trước rồi. Tại sao lúc đó không lập tức bắt ta sảy thai để hãm hại Tiết Thường Khiết? Tại sao Hoàng hậu lại cố tình kéo dài đến tận bây giờ?"
"Không phải để Hoàng thượng càng thêm quyến luyến đứa bé này..."
Ta khẽ cười: "Chỉ cần đứa bé này có thể báo hiệu Hoàng thượng trường thọ, thì Tiết Thường Khiết cố ý gi*t hại chắc chắn sẽ khiến Hoàng thượng nổi giận. Hoàng hậu kéo dài đến hôm nay, là vì nàng ta muốn đợi cơ hội Hữu Tướng qua đời. Nàng ta muốn giáng toàn bộ đòn sấm cùng một lúc: Tiết Thanh Vân ở ngoài cung mưu hại Triệu Trác và Triệu Chỉ, đồng thời Tiết Thường Khiết ở trong cung mưu hại Hoàng tử trong bụng ta. Chỉ có như vậy mới có thể khiến Hoàng thượng nghi ngờ liệu Tiết Thường Khiết có lén lút nghe theo lệnh của Tiết Thanh Vân hay không. Lúc này lại thêm lời tiên tri của Tư Thiên Giám, rồi lại vạch trần đứa bé trong bụng Tiết Thường Khiết là con của người khác, mới có thể khiến Hoàng thượng nghi ngờ người Tiết Thường Khiết thực sự muốn mưu hại là ai."
Không chỉ Mộc Đàn, ngay cả Bán Hạ cũng đứng ngây tại chỗ, nửa ngày sau mới nói: "Tiết Thường Khiết vào cung phong làm Tần, chính là do tên tiểu thái giám đó tuyên chỉ, lúc đó Tiết Thường Khiết đã rơi vào thế cục. Hoàng hậu, thật đáng sợ."
Mộc Đàn ngơ ngác hỏi: "Tên tiểu thái giám nào?"
Bán Hạ khoát tay: "Ngươi cứ lo dưỡng thai cho tốt, nghe vài câu cho vui là được rồi."
Mộc Đàn quen thuộc với nàng ta, hơi tức giận: "Ta nghe hiểu rồi!"
Bán Hạ liếc nhìn nàng ta: "Ngươi hiểu cái gì?"
Mặt Mộc Đàn đỏ bừng: "Sự tính toán của Hoàng hậu, Vũ Uy Hầu, và cả Hoàng thượng nữa, ta đều hiểu hết rồi!"
"Vậy ngươi nói xem Hoàng hậu đã bố trí như thế nào?"
"..."
Ta mím môi cười nhẹ nhìn hai người họ đấu khẩu, có lẽ còn có thể cười được một thời gian nữa.
Làm người như Mộc Đàn thật tốt, người khác nói gì nàng ta cũng tin.
Nếu trước giờ Mẹo mà người của Hoàng hậu đến trước, thì vở kịch tốt đẹp mà ta từng thấy ở Phương Hoa điện ngày đầu vào cung chắc chắn sẽ được tái hiện ở Tiêu Phòng điện này. Giữa cảnh hoang tàn đầy đất đó, trong đám nữ nhân bị dao găm ba cạnh đóng chặt tay chân vào cột trụ hoa biểu, bị dao lưỡi liềm rạch bụng để thưởng thức từng nhát từng nhát một, chắc chắn có ta và Mộc Đàn.
Nếu người của Hoàng thượng tới trước giờ Mẹo, ta vuốt ve bụng, vậy Phật đường Từ Ninh cung kia chính là nơi nó ngủ say.
- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Báo Thù Rửa Hận
- Vật Trong Tay Lật Thiên Hạ
- Chương 9: Biến cục - Trụ đá nghiêng