Sự chú ý của Lý Minh Tâm vẫn ở trên quần chữ T.
Cô không biết phải xử lý như thế nào: "Đây là đồ dùng một lần sao?" Không có vải cotton, trông vừa đắt tiền vừa rẻ tiền.
Trang Nhàn Thư bảo cô để đó, lại nhún nhảy quả cầu nước đầy đặn: "Thế nào?"
Lý Minh Tâm không có du͙© vọиɠ mà liếc nhìn một cái: "Tôi cũng có."
Trang Nhàn Thư không tin, ước lượng bằng mắt: "Cúp mấy? B? C?"
Lý Minh Tâm không trả lời, cổ tay vặn một cái, dòng nước phun thẳng vào mặt Trang Nhàn Thư.
Khuôn mặt xinh đẹp đó bị nước lạnh làm ngửa ra sau, trong nháy mắt tràn đầy du͙© vọиɠ. Cô ấy uống mấy ngụm nước mới thích ứng được, không giận mà cười nói với Lý Minh Tâm: "Cô trông giống như một sát thủ."
Lý Minh Tâm đã tìm thấy cảm giác điều chỉnh nhiệt độ nước, mở nước cho cô ấy: "Tôi sẽ không gϊếŧ cô."
"Tại sao?"
"Tôi vất vả thi đỗ đại học, chưa tốt nghiệp kiếm tiền, hưởng thụ cuộc sống, tôi sẽ không làm chuyện mạo hiểm như vậy."
Lý Minh Tâm muốn hỏi tại sao tôi phải gϊếŧ cô, nhưng nhanh chóng bị câu tiếp theo vô lý của Trang Nhàn Thư thu hút sự chú ý.
"Ồ? Vậy thì tiếp cận Trì Mục Chi không nguy hiểm sao?" Trang Nhàn Thư gõ vào cô, "Cô biết không, quá vội vàng rồi. Anh ấy nhiều tiền, nhưng không ngốc, không dễ kiếm đâu."
Người trước là bạn của gia sư. Người này là gia sư.
Không ngờ, bây giờ sinh viên nữ lại thịnh hành kiểu một kèm một này.
Cô ấy là người một tay sắp xếp thư giới thiệu du học cho Bạch Hân Tâm. Cô gái nhỏ sống đơn giản, chẳng hiểu gì cả, khuôn mặt ngốc nghếch xinh đẹp, ngoài miệng ngọt ngào thái độ tốt, không có ưu điểm nào khác.
Trong quá trình đó, cô ấy trêu chọc Trì Mục Chi rằng có phải anh rất rảnh không? Trì Mục Chi thờ ơ nói, tiện tay thôi.
Đối với anh, đó là tiện tay giao cho người khác làm, đối với người khác thì hoàn toàn là tăng thêm khối lượng công việc.
Trang Nhàn Thư thấy lạ, phải ngủ với người ta bao nhiêu lần mới thấy đuối lý như vậy?
"Cô nghĩ sao thì nghĩ." Nói nhiều sai nhiều. Lý Minh Tâm vốn cũng giỏi né tránh.
Cô ngồi xổm bên bồn tắm màu trắng sứ, nhìn trái nhìn phải, nghiên cứu một cách đàng hoàng các đồ dùng tắm rửa trong ô vuông.
Khuấy nhiệt độ nước, gần như được rồi.
Một quả bóng tắm màu sắc được ném vào nước ấm.
Ngay lập tức, chất rắn đó tan thành một đám bọt đủ màu sắc. Lý Minh Tâm nhìn vào đám bọt rực rỡ đó, ngốc nghếch cười.
Trang Nhàn Thư nhìn cô một lúc: "Cảm ơn cô đã không gϊếŧ tôi."
Ừm... "Không có gì."
Cô ấy khỏa thân, nằm trong một bể nước, khuấy bọt tắm, "Thôi được rồi, tôi trả ơn cô."
Lý Minh Tâm chưa từng thấy người nào trước sau không liên quan như vậy, lại thấy rất thú vị, thuận theo lời cô ấy nói: "Gì cơ?"
"Mưa. Khi trời mưa, hãy dành nhiều tâm tư hơn."
Bình thường anh ấy, đao thương bất nhập.
****
Đóng cửa phòng ngủ cho khách, bên ngoài lại tối đen và yên tĩnh. Hoàn toàn là một không gian khác. Lý Minh Tâm quen với cuộc sống tập thể, rất không thích ứng với thế giới yên tĩnh như thế này.
Trì Mục Chi quay lưng đứng bên cửa sổ, nghe thấy tiếng động, cong ngón tay gạt tàn thuốc.
Có lẽ vì do dự một lúc, tàn thuốc đỏ rực lơ lửng trên gạt tàn thuốc, nhanh chóng bị dập tắt.
"Cô giáo Lý vất vả rồi, hôm nay... tính theo thời gian để trả cho cô." Ánh mắt anh nhìn cô quá giống như nhìn một giáo viên bình thường. Có lẽ anh ngạc nhiên hơn một chút thì sẽ tốt hơn.
Giống như dì giúp việc, giống như trợ lý Kim, giống như Trì Niệm, hoặc giống như những bạn học nói cô và Bạch Hân Tâm rất giống nhau.
Sự bình tĩnh của Trì Mục Chi khiến mọi thứ trông giống như một trò đùa.
"Không sao." Lý Minh Tâm cúi chào anh, chuẩn bị chạy lấy người.
Anh mỉm cười bước lên một bước: "Tôi đưa cô về."
Cô?
(*) Gốc là tư “ngài” mang ý kính trọng, mình cũng chưa biết thay bằng từ gì hợp hơn.
Cô nhắc nhở: "Anh đã uống rượu rồi."
"Tôi gọi xe đưa cô về, sau khi đến trường sẽ quay lại." Vừa nói, đôi chân dài đã bước tới cửa.
Lý Minh Tâm không hiểu: "Như vậy rất phiền phức."
"Không phiền phức."
Anh hẳn là người có phong cách hành động nhanh chóng và dứt khoát. Lúc này đã xỏ giày da, cầm lấy bộ vest, mở cửa ra.
Cùng Trang Nhàn Thư vào phòng tắm ít nhất cũng phải 20 phút, trong khoảng thời gian đó anh không rửa mặt, áo sơ mi vẫn mặc nguyên trên người, có lẽ ngay từ đầu đã chuẩn bị đưa cô về.
Lý Lam cũng từng nói, nhà họ Trì rất chú trọng đến sự an toàn của giáo viên, về muộn nhất định phải báo bình an.
Nghĩ đến đây, Lý Minh Tâm không hỏi thêm nữa.
Trong thang máy, anh lịch sự hỏi câu cô giáo có phải người địa phương không?
Lý Minh Tâm lại trả lời một lần nữa về tỉnh xa xôi đó.
"Bình thường ở ký túc xá?"
"Vâng."