Chương 3: Kẹp.

Edit: Mật Mật

Beta: Mây Trắng

***

C3___ Kẹp ngực-Tát.

Chàng trai bất động trước hành động đáng xấu hổ này, dường như không có ý định mở mắt.

Thấy cậu không có phản ứng gì, hắn thu tay lại: “Vì sao vậy?…Thân là vật thí nghiệm mà giờ lại biến thành bộ dạng như thế?”

Bỗng dưng, chàng trai mở mắt ra nhìn chằm chằm vào Mẫn Nhiên, ngược lại còn nở một nụ cười nhàn nhạt.

“Bán mình vì bản hợp đồng rồi, biết làm gì hơn.” Vì đã lâu không nói chuyện nên giọng có chút khàn khàn, âm thanh có chút yếu ớt nhưng có vẻ không sao.

Mẫn Nhiên nhướng mày, tiếng cười vang lên, "Xem ra cậu đã tự hiểu."

"Đừng nhiều lời, bắt đầu đi ..." Giọng của chàng trai yếu ớt nhưng rất kiên định.

Khi nghe được câu này, trong mắt Mẫn Nhiên chợt lóe lên một tia lạnh lùng.

Hắn nhìn bộ ngực trần của chàng, từ trong tủ lấy ra một hộp dụng cụ, từ hộp dụng cụ lấy ra vài chiếc kẹp sắt có chuông, đi đến bên cạnh chàng trai, kẹp lên phần đầu ngực đang run rẩy tiếp xúc với không khí, đầu ngực rất mẫn cảm, nhưng Mẫn Nhiên không có chút nào là thương tiếc mà còn đưa tay ra dùng sức véo.

Thấy chàng trai cắn chặt môi dưới đến bật máu, sắc mặt dần trở nên xám xịt, cả người tái nhợt run rẩy, Mẫn Nhiên không tránh khỏi căng thẳng.

Nhưng chẳng mấy chốc ... cảm giác ấy mất dần theo thời gian.

Mẫn Nhiên ghé sát vào tai của chàng trai, chậm rãi thở ra một hơi, đầu lưỡi lướt qua vành tai, cắn lên vành tai trái của chàng trai để lại một màu ửng hồng.

Hắn dùng tay trái chạm vào chiếc chuông trên ngực, hất nhẹ nó với ý đồ trêu chọc, truyền đến bên tai là một giọng rêи ɾỉ kiềm nén như ý hắn muốn.

Mẫn Nhiên dùng tay phải giữ chặt phần gáy của chàng trai, đưa những ngón tay thon dài vào khuôn miệng đang hé mở của cậu, đảo lộng không cho chiếc lưỡi còn đường chạy trốn, mang theo tiếng nước và từng sợi chỉ bạc, trông rất da^ʍ mỹ.

Chưa bao giờ trải qua loại chuyện như thế này, chàng trai cắn chặt răng, nhưng không thể che giấu được tiếng rêи ɾỉ yếu ớt của mình.

"Vậy thì ... chính thức bắt đầu."

"Nội dung rất đơn giản, chỉ cần cậu gọi tôi một tiếng chủ nhân là được."

"Không ..." Nghe được lời nói này chàng trai đột nhiên giãy dụa, nhưng cuối cùng vẫn là tự cười nhạo chính mình, không cam lòng mà nhắm mắt.

Mẫn Nhiên cởi cà vạt ra vòng từ miệng của chàng trai ra sau đầu rồi buộc chặt lại.

Mẫn Nhiên bước đến hộp dụng cụ, lấy ra một chiếc roi lỏng lẻo, chậm rãi đi tới chỗ chàng trai, rồi tháo vòng sắt trên chân cậu xuống.

Sau khi làm phẳng lưng ghế, Mẫn Nhiên nhấc chân chàng trai lên, không cho cậu thời gian để phản ứng, rồi cố định hai chân cậu lên trần nhà, Mẫn Nhiên rút gậy mát xa ra.

Hoàn toàn không chuẩn bị trước tâm lý, chàng trai theo bản năng kêu lên một cách đau đớn, ngay cả chiếc cà vạt buộc trong miệng cũng không thể ngăn chặn hoàn toàn được tiếng hét.

"Trước tiên, chúng ta sẽ thực hiện ba điều. Điều thứ nhất: Bất kỳ lúc nào cũng không được chạm vào cơ thể của mình khi chưa được cho phép. Điều thứ hai: Gọi tôi là chủ nhân còn cậu là nô ɭệ của tôi, không được tự xưng hô kiểu khác. Điều thứ ba: Không được chống lại mệnh lệnh. "

Mẫn Nhiên đưa tay ra sau đầu của chàng trai cởi bỏ cà vạt, sau đó dựa vào lưng ghế, vòng tay ôm lấy chàng trai, rất bất mãn với biểu hiện vừa rồi của chàng trai.

“Hãy nhớ kỹ, vậy… tên của cậu là gì?” Mẫn Nhiên cầm lấy roi mềm, dùng cán roi đẩy cằm cậu lên cố ý khıêυ khí©h.

Chàng trai bắt buộc phải ngẩng đầu lên, cắn răng chịu đựng sự khó chịu, vừa định buộc miệng thốt lên âm thanh nhẹ nhàng, đôi mắt phủ một tầng sương mù, vành mắt đều đỏ, mang theo vẻ mặt xấu hổ nói không nên lời.

Cuối cùng ... Vẫn phải khuất phục mà cúi đầu, cổ họng nặng nề chậm rãi nói, “Dịch Cố…”

Chát - Tàn nhẫn tát vào mặt cậu một cái, vốn dĩ khuôn mặt trắng bệch giờ lại đỏ bừng.

Mẫn Nhiên không quan tâm vẻ mặt si ngốc của cậu, "Cậu đã quên cách xưng hô rồi sao?"

Dịch Cố đờ đẫn mà ngẩng đầu cười khẽ, ánh mắt có chút mơ hồ.

“Chủ Nhân.”

"Từ nay về sau, cậu chỉ có thể là nô ɭệ của tôi!"

“Vâng, chủ nhân.”