Chương 28

"Chủ nhân...Chào buổi sáng."

Dịch Cố vào phòng tắm dùng nước súc miệng đánh răng, Mẫn Nhiên đưa tay hất mái tóc mái, điềm đạm cười nói: “Đi ăn cơm đi.”

Ăn xong, Mẫn Nhiên bảo cậu vào phòng để súc ruột, cậu tắm rửa từ trong ra ngoài xong, Mẫn Nhiên mang theo một túi chất lỏng không rõ nguồn gốc xuất xứ đi vào.

Túi đựng dịch trông nhỏ hơn túi đựng dung dịch thuốc súc ruột, ống nối phía trước rất mỏng và có kết cấu tương tự, tuy nhiên ống có vẻ hơi ướt, có thể là do đã được bôi trơn trước.

“Dung dịch nước muối, để tôi làm sạch bàng quang cho em.” Mẫn Nhiên lắc lắc vật trong tay, nắm lấy dươиɠ ѵậŧ gần như cứng ngắc của Dịch Cố, dùng ngón tay cầm ống dẫn nước, chậm rãi đưa vào niệu đạo và không dừng lại cho đến khi thứ đó xuyên vào bên trong bàng quang.

Việc đưa cực sâu vào bàng quang khiến Dịch Cố căng thẳng, sau khi miệng bàng quang dần dần quen với cảm giác thọc sâu vào, cậu cảm thấy một niềm kɧoáı ©ảʍ kỳ lạ.

Chất lỏng ấm áp được tiêm vào và chảy ra sau vài phút, Mẫn Nhiên lấy một bộ túi chất lỏng cũng làm theo quy trình tương tự, kỹ thuật của hắn rất điêu luyện, sau khi hoàn thành, hắn cũng không quên xoa xoa cái bụng đang căng trướng của Dịch Cố.

Chín giờ, Mẫn Nhiên đưa cậu đi ra ngoài.

Một chiếc xe thể thao đậu trước khách sạn chờ bọn họ, Mẫn Nhiên dẫn cậu lên xe, Dịch Cố không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, ngượng ngùng liếc nhìn tài xế, nhưng không khỏi hỏi Mẫn Nhiên: “Anh, Hôm nay đi đâu thế?”

“Câu lạc bộ tư nhân sửa chữa ô tô”. Mẫn Nhiên vỗ đùi an ủi.

Chiếc xe thể thao dừng ở một con phố thương mại gần đó, tài xế lái xe đưa họ vào một con hẻm, nhân viên lễ tân đã đợi ở cửa, thấy họ bước vào, lập tức mỉm cười bước tới.

"Ngài Mẫn, chúng tôi đã chuẩn bị tốt theo lời phân phó của anh"

"Được." Mẫn Nhiên kéo Dịch Cố nói: "Đưa cậu ấy đi."

"Nhớ rõ, đừng để bất ai cứ chạm vào cậu ấy." Mẫn Nhiên nhắc nhở nói.

Nhân viên lễ tân nhờ trợ lý đưa Dịch Cố đi: "Ngài yên tâm, tất cả sẽ diễn ra đúng với kế hoạch ngày hôm qua đã bàn."

Dịch Cố trong lòng cảm thấy ấm áp, biết rằng lời nói của Mẫn Nhiên khiến cậu cảm thấy an tâm.

Người trợ lý dẫn Dịch Cố đến một cánh cửa, người thiếu niên nắm lấy tay nắm cửa, cười nói với cậu: “Cậu cứ bước vào trước, sau hãy mặc những bộ quần áo để trên bàn nhé.”

Nghe vậy, cậu gật đầu, lúc này cửa tự động mở ra, đèn trong phòng vừa bước vào đã bật sáng, ánh sáng vàng ấm áp làm tăng thêm cảm giác nhẹ nhàng cho căn phòng. Căn phòng tương đối trống trải. Không biết bên trái bày cái gì, nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy thứ gì đó ẩn giấu, bên ngoài phủ nhung đen, đối diện có một cánh cửa đóng chặt. Cậu nhìn quanh và cuối cùng để ý tới một chiếc túi đóng gói hút chân không.

Dịch Cố xé gói đồ lấy quần áo ra, có lẽ những loại vải và dây thun này hoàn toàn không thể gọi là quần áo được...

Một chiếc áo ngực, một chiếc qυầи ɭóŧ và một chiếc tạp dề buộc quanh eo, thiết kế tưởng chừng đơn giản nhưng thực chất lại ẩn chứa một bí ẩn.

Cậu cố nén sự bối rối và mặc cái gọi là áo ngực vào, có một mảnh vải hình tam giác che ngực, phía trước và phía sau qυầи ɭóŧ đều có lỗ, sau khi mặc vào, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của cậu nhô ra khỏi lỗ, hậu huyệt ở phía sau tương ứng với lỗ ở phía sau lỗ, cuối cùng cậu buộc một chiếc tạp dề quanh eo để ngăn dươиɠ ѵậŧ nhô ra.

Cậu vừa mặc quần áo xong liền nghe thấy có người gõ cửa, âm thanh không lớn nhưng theo thói quen, cậu có thể nhận ra đó không phải là Mẫn Nhiên, cậu hoảng sợ buột miệng nói: “Đừng. . Đừng tiến vào! "

"Yên tâm, chúng tôi sẽ không đi vào."