Chương 1

Thay quần áo xong, Hạ Ngôn xuống lầu, đi đến đại sảnh, liếc mắt nhìn thấy Trần Tĩnh ngồi ở trên ghế sô pha thấp, cô bước nhanh tới, cười ngồi xuống: "Chị chờ lâu chưa?"

"Tới một lúc rồi." Trần Tĩnh đưa cà phê cho Hạ Ngôn: "Của em."

Hạ Ngôn bưng lên, nhấp một ngụm.

Trần Tĩnh cười nói: "Lần này phiền em nói với cô giáo của em một tiếng, chị muốn mượn em."

Hạ Ngôn: "Em có thể tự mình làm chủ."

"A, Hạ Ngôn, chị Trần Tĩnh." Tần Lệ Tử kéo Lâm Viện đang mặc một thân trang phục múa, cười tít mắt đi tới, họ đều là vũ công, dáng người mảnh khảnh. Trần Tĩnh ngước mắt, nhìn thấy đàn em, mỉm cười: "Tần Lệ Tử, Lâm Viện, đã lâu không gặp."

"Đúng ạ, quả thực đã lâu rồi." Tần Lệ Tử nhìn Hạ Ngôn, cười với Trần Tĩnh nói: "Em còn nhớ tiệc tối chúc mừng năm mới cao tam* năm ấy, khi hai người biểu diễn ca khúc 《 pháo hoa 》toàn trường đều bùng nổ."

*cao tam: lớp 12.

Trần Tĩnh mỉm cười: "Đều là chuyện rất lâu rồi."

"Không lâu." Ngay sau đó Tần Lệ Tử nói: "Lúc đó chị Hạ Tình trực tiếp múa vào lòng học trưởng Văn Liễm, toàn trường nhốn nháo, chúng em cũng hét lên."

Trần Tĩnh đang định trả lời, đột nhiên sau gáy chợt lạnh, cô vô thức nhìn về phía Hạ Ngôn. Hạ Ngôn ngồi thẳng, môi nhấp cà phê, không nhúc nhích.

Trần Tĩnh ngước mắt, bắt gặp ý cười giả dối trong mắt Tần Lệ Tử. Trần Tĩnh mím môi, nụ cười trên mặt cũng giảm đi rất nhiều, cô nói: "Tần Lệ Tử, chúng tôi còn muốn nói chuyện, cô....."

Còn chưa nói xong, một chiếc Mercedes Benz màu đen chậm rãi dừng lại bên ngoài đại sảnh, thân xe sáng sủa, phân phối ổn định. Không ít người nhìn qua, chiếc xe sau khi dừng lại rất yên tĩnh, không mở cửa cũng không có người xuống xe, nhưng xem ra trạng thái kia là đang đợi người. Hạ Ngôn nhướng mày, đặt ly cà phê xuống, cô đối mặt với Trần Tĩnh, nói: "Chị Trần Tĩnh, không cần hỏi cô giáo, em có thể tự mình đồng ý với chị, chúng ta hãy nói chi tiết qua điện thoại nhé."

Trần Tĩnh dừng lại, nói: "Được."

Hạ Ngôn đứng dậy, cầm túi lên, đi về phía cửa. Cô cũng học múa, tóc dài đến lưng, eo nhỏ chân dài, cô đi tới cửa.

Tài xế xuống xe ngay lập tức, đi vòng qua đầu xe, cung kính mở cửa xe.

Hạ Ngôn cúi người ngồi vào trong.

Cửa xe lại tiếp tục đóng chặt.

Tài xế vòng trở lại ghế lái.

Sau một vài giây.

Xe khởi động, chiếc Mercedes Benz chặn ở cửa chính rời đi, cảm giác giống như kết thúc một bữa tiệc long trọng, ở Kinh Thị xe Mercedes Benz không tính là gì, nhưng nếu như nhìn biển số xe, thì sẽ biết tuyệt đối không bình thường.

Trần Tĩnh nhướng mày thu hồi ánh mắt, lại nhìn thấy vẻ mặt Tần Lệ Tử giống như đố kỵ, cô ấy sửng sốt. Tần Lệ Tử thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Trần Tĩnh, thu lại những cảm xúc đó, cô ta cười khẽ, nói với Trần Tĩnh: "Đàn chị, chị cũng nên biết chuyện của học trưởng Văn Liễm với chị Hạ Tình năm đó chứ?"

Trần Tĩnh không đáp.

*

Đèn neon từ xung quanh chiếu rọi vào trong xe, thỉnh thoảng xẹt qua mặt Hạ Ngôn, cô yên lặng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, tài xế cũng yên lặng lái xe.

Đầu ngón tay cô xoa điện thoại.

Một lúc lâu sau.

Cô nói: "Chú Trần, anh ấy đang ở đâu ạ?"

Chú Trần ngước mắt, nhìn vào trong kính, cười nói: "Đêm nay Văn tiên sinh có một hội nghị thương nghiệp, đang gặp khách ở gian hàng nước hoa."

"Tôi đi đón anh ấy."

"Được."

Chú Trần gật đầu, thu hồi tầm mắt, thay đổi đường đi, quay đầu về phía trước. Một lúc sau, chiếc Mercedes Benz màu đen dừng ở bên ngoài cách gian hàng nước hoa không xa. Gần như không có chỗ đậu xe ở cửa gian hàng nước hoa, chỉ có thể đậu xa hơn một chút. Sau khi dừng lại, Hạ Ngôn yên lặng nhìn về phía cửa gian hàng nước hoa.

Chú Trần cầm điện thoại gửi tin nhắn cho thư ký của Văn Liễm.

Hai mươi phút sau, một nhóm người từ cửa gian hàng nước hoa đi ra, người đàn ông cao lớn anh tuấn bị vây quanh ở giữa, anh nghiêng đầu nghe người đồng hành nói chuyện, sau đó gật đầu. Thư ký đi lên, nói cái gì đó vào tai anh, anh ngước mắt lên, đôi mắt đen nhánh nhìn thấy chiếc Mercedes Benz bên đường.

Khoảng hai phút sau.

Tiễn những người khác đi, Văn Liễm bước xuống bậc thang, hướng bên đường đi tới. Chú Trần trông thấy, nhanh chóng xuống xe, mở cửa đón anh. Vài giây sau, Văn Liễm cúi người ngồi vào trong, đóng cửa xe lại.

Anh vừa tiến vào, mang theo mùi gỗ đàn hương với mùi thuốc lá nhàn nhạt và xen lẫn một chút mùi rượu. Anh liếc mắt nhìn cô một cái, cởi cà vạt ra: "Trần Tĩnh đi tìm em?"

Hạ Ngôn ừ một tiếng, quay người, nhích lại gần, vươn tay cởi cà vạt cho anh.

Văn Liễm thả lỏng tay, dựa vào lưng ghế, rũ mắt nhìn cô, hôm nay cô chỉ son môi, màu son trong suốt, rõ ràng không chói lóa, nhưng lại đặc biệt mê người.

Anh đưa tay, để lên eo cô, ấn xuống.

Hạ Ngôn từ dựa gần thành nửa nằm, đầu ngón tay cô tăng nhanh tốc độ hơn đem cà vạt lấy xuống, Văn Liễm nâng cằm, cởi cúc áo đang thít chặt, sau đó cúi đầu, lấp kín môi cô. Đầu ngón tay Hạ Ngôn nắm chặt cà vạt, hơi ngưỡng cổ, người đàn ông nắm cằm cô, hôn sâu hơn.

Một lúc sau đuôi mắt Hạ Ngôn phiếm hồng.

Là thể chất và tinh thần.

Lòng bàn tay Văn Liễm nóng rực để trên eo cô, anh cắn môi dưới cô, thấp giọng nói: "Về nhà, hửm?"

Hạ Ngôn mơ hồ ừ một tiếng, mở to mắt, nhìn khuôn mặt anh. Từ khuôn mặt anh hiện tại, liền có thể miêu tả ra dáng vẻ thời cao trung* của anh.

*cao trung: cấp 3.

Anh giơ dùi trống lên, mỉm cười nhìn Hạ Tình đang múa ở phía trước. Tâm Hạ Ngôn run lên, cánh tay ôm chặt lấy cổ anh, Văn Liễm cúi đầu liếc nhìn cô một cái, nhướng mày, cười nhẹ.

Sau đó.

Đầu ngón tay anh gõ nhẹ lên cửa sổ đen kịt.

Chú Trần đang đứng chờ bên ngoài, cúi đầu lên xe, đầu ngón tay Văn Liễm nhấn nút nhẹ một cái, tấm ngăn liền từ từ dựng lên, ghế sau càng thêm riêng tư, xe bắt đầu chạy đi. Văn Liễm vuốt tóc dài của Hạ Ngôn, nói: "Đi giúp đỡ Trần Tĩnh bên kia, cần nói một tiếng với cô giáo của em không?"

Hạ Ngôn lắc đầu: "Không cần, gần đây em không có hoạt động."

Văn Liễm: "Được."

"Có thêm Wechat với cô ấy chưa?"

Hạ Ngôn dừng lại: "Vẫn chưa."

Chưa kịp, cô nghe thấy Tần Lệ Tử nói thì chỉ muốn rời đi, cô một chút cũng không muốn biết quá khứ của Văn Liễm và Hạ Tình, hai năm nay cô vẫn luôn bịt tai trộm chuông*.

*Bịt tai trộm chuông: Tự lừa mình dối người.

Văn Liễm cầm điện thoại, đưa Wechat Trần Tĩnh cho cô.

Một tiếng ting.

Hạ Ngôn không có xem ngay, cô đột nhiên cảm thấy, quen biết Trần Tĩnh, giống như nhiều hơn một người đã từng chứng kiến bọn họ. Xe đến cửa biệt thự, chú Trần xuống xe, nhưng không mở cửa. Trên ghế sau của xe, trong không gian có tấm ngăn, Hạ Ngôn bị Văn Liễm ôm vào lòng, cô bị hôn đến khi đôi mắt ngấn nước, váy vén lên, đôi chân dài mê người. Vài phút sau, cô thở hổn hển dựa vào vai và cổ anh, Văn Liễm vươn tay cầm áo khoác tây trang bên cạnh qua, khoác lên vai cô, kéo váy cô xuống.

Anh thấp giọng mỉm cười: "Vẫn là không chịu được đυ.ng chạm như vậy."

Hạ Ngôn mím môi, không lên tiếng, không có nơi nào không đỏ. Văn Liễm đem cô quấn lại, ấn chốt cửa, chú Trần ở bên ngoài nghe thấy tiếng động, lập tức tiến lên, mở cửa.

Văn Liễm ôm cô, chân dài bước xuống, sải bước đi về phía cửa biệt thự.

Có dì giúp việc đang chờ ở trong phòng từ trước, đèn trong phòng sáng rực, cũng vừa mới sáng lên, nhìn thấy người đàn ông ôm Hạ Ngôn bước vào, dì giúp việc đứng bên cạnh, hỏi: "Có cần ăn khuya một chút không?"

Văn Liễm: "Không cần, dì trở về nghỉ ngơi đi."

Dì giúp việc đáp ứng.

Văn Liễm đi lên cầu thang.

Dì giúp việc nghe theo lời ông chủ, lập tức khóa cửa, tắt đèn phòng khách, rời khỏi tòa nhà chính. Ngay sau đó đèn trong phòng ngủ chính trên tầng hai của tòa nhà chính sáng lên. Hạ Ngôn vươn tay nắm lấy rèm, cổ và đuôi mắt phiếm hồng, Văn Liễm ấn eo cô, ngậm chặt đôi môi đỏ mọng, chặn lại tất cả âm thanh của cô vào trong miệng.

3 giờ sau.

Văn Liễm mặc áo choàng tắm từ trong phòng tắm đi ra, đi đến mép giường, vuốt mái tóc dài ướt đẫm của cô, Hạ Ngôn buồn ngủ nhìn anh, cọ cọ vào lòng bàn tay anh.

Văn Liễm cười nói: "Ngày mai tôi đi công tác một tuần, khi trở về vừa lúc còn kịp tiệc tối Trung thu ở công ty Phó Lâm Viễn."

Mắt Hạ Ngôn sáng lên: "Anh có thời gian đi xem sao?"

"Vốn dĩ không có, nhưng không phải em muốn giúp đỡ sao? Vậy thì tôi liền có thời gian."

Tâm Hạ Ngôn run lên, sau khi cô gia nhập đoàn múa của cô giáo Đường Dịch, vẫn luôn đi theo múa cùng đoàn, hầu như không có cơ hội múa một mình, lúc đầu cô nghĩ Trần Tĩnh và Văn Liễm là bạn học, mới xin cô giáo cơ hội giúp đỡ Trần Tĩnh, chỉ là giúp một chút, không tính là mong đợi.

Nhưng nếu anh nói đến xem.

Cô đột nhiên có thêm động lực.

Bởi vì trước kia cô đều là thành viên dự bị của đoàn múa, cho dù anh đến xem cũng chỉ nhìn thấy cô đứng ở trong góc, hơn nữa, anh cũng không rãnh đến xem. Nhưng lần này anh có thời gian đến xem, cô còn là vai chính. Tim Hạ Ngôn đột nhiên đập nhanh, cô nhất định phải múa thật tốt.

"Có đói bụng không?" Văn Liễm sờ mặt cô, nhẹ giọng nói.

Hạ Ngôn nói: "Có một chút."

"Tôi đi gọi dì qua đây." Anh vừa định đứng dậy, Hạ Ngôn nắm lấy cổ tay anh: "Để em, không cần làm phiền dì."

Văn Liễm xoay người, cười nhìn cô.

Hạ Ngôn đứng dậy: "Em tự làm một chút, anh muốn ăn cái gì."

Văn Liễm: "Em làm cái gì tôi ăn cái đó."

Hạ Ngôn ừ một tiếng, đưa đôi chân dài từ trong chăn ra, để trên sàn, khi đứng dậy, có chút mềm. Văn Liễm vòng tay ôm eo cô.

Vẻ mặt Hạ Ngôn ủ rũ, ngước mắt nhìn thấy đôi mắt cười như không cười của anh, khuôn mặt cô đỏ bừng, Văn Liễm cười không nói, cầm lấy áo khoác ở cuối giường khoác lên vai cô.

Mặc áo khoác xong.

Hạ Ngôn chậm rãi mang dép lê vào.

Văn Liễm nhìn đầu gối đỏ ửng của cô: "Có thể đi không?"

"Có thể."

Hạ Ngôn đi về phía cửa.

Văn Liễm ngược lại không đi theo, anh cúi người cầm lấy điện thoại, có mấy thông báo cuộc gọi nhỡ, phải trả lời. Anh tìm thuốc lá trên bàn trà, cúi đầu châm lửa cắn trong miệng, gọi lại.

*

Hạ Ngôn đi đến tầng một, mở đèn phòng bếp, mở tủ lạnh ra, bên trong nhét đầy nguyên liệu nấu ăn, cô hạ ngón tay mảnh khảnh trắng nõn xuống, một lúc sau cầm trứng gà với giăm bông, lại lấy mì sợi để trong tủ phía trên xuống, tính ra thì nấu ăn là một trong số ít sở thích của cô, cô nấu nước sôi, cắt giăm bông.

Phía dưới cổ và cổ áo đều là dấu hôn.

Cô nghiêm túc nấu ăn, nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa phòng bếp, cô ngước mắt nhìn qua, Văn Liễm đi xuống, trong miệng anh ngậm thuốc lá, chuyển gạt tàn trên tủ qua, đem điếu thuốc dập tắt. Văn Liễm nhấc chân đi về phía cô: "Ăn cái gì vậy?"

Hạ Ngôn thu hồi tầm mắt, nói: "Ăn mì sợi nhé."

Văn Liễm ừ một tiếng, vòng tay ôm eo cô.

Tim Hạ Ngôn đập nhanh.

Cô đem giăm bông cắt xong đặt lên đĩa, hỏi: "Ngày mai anh đi công tác ở đâu vậy?"

"Paris."

Tay Hạ Ngôn cầm dao dừng lại.

Hạ Tình đang ở Paris.