- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Vật Sở Hữu
- Chương 16
Vật Sở Hữu
Chương 16
Dưới tình huống này, sao còn có thể cười được, Tần Ngọc nhếch môi, nước mắt lại bắt đầu buồn bã rơi xuống đất, vành mắt bị cậu dùng tay áo lau đến đỏ hồng, Tần Bồi phong thấy mà đau lòng.
Anh đưa Tần Ngọc về phòng ngủ, mở ngăn dưới cùng của tủ ra, lần trước Tần Ngọc tìm thấy thẻ căn cước chính là ở chỗ này.
Lấy ra một phần văn kiện được viết toàn bộ bằng tiếng Anh, cùng một cái hộp, ở trước mặt Tần Ngọc quỳ một chân, " Cũng muộn rồi, A Ngọc, em nguyện ý kết hôn với anh chứ? ".
Tần Ngọc ngây ngốc sững sờ hít hít mũi, " Anh đây là...Cầu hôn? ".
" Ừ, em nguyện ý không? ".
Trên chiếc nhẫn có khắc tên viết tắt của hai người, Tần Ngọc cắn cắn môi, thần sắc khó hiểu, " Đây chính là bí mật mà anh nói? ".
Nhưng cậu không đợi Bồi Phong trả lời, đưa tay ra, đưa tới trước mặt Tần Bồi Phong.
" Đeo cho em ".
Ngón áp út đeo chiếc nhẫn màu trắng bạc, cảnh tượng này đánh thẳng vào thần kinh của Bồi Phong, nhân cách điên cuồng vẫn luôn một mực kiềm chế vào khoảnh khắc kì tích này bình tĩnh lại, bọn họ dung hợp làm một, khiến cho đầu óc anh trở nên nhẹ nhõm.
" Anh là của em rồi", Tần Bồi Phong hôn mu bàn tay Tần Ngọc, phát ra một tiếng thở than.
" Anh vẫn luôn là của em mà ", Tần Bồi Phong nâng mặt cậu, nhìn chằm chằm vào ánh mắt Tần Ngọc, nghiêm túc dè dặt nói.
Trong lúc nhất thời hai ngươi đều đã bình tĩnh, tay Tần Ngọc buông tay, cậu đang đợi, đợi Bồi Phong nói ra bí mật anh giấu trong lòng.
" Em có nhớ, anh trước đây từng nói với em, trạng thái tinh thần của anh không được tốt lắm ", Tần Bồi Phong trầm mặc rất lâu, tựa hồ đang suy nghĩ nên sắp xếp ngôn ngữ như thế nào, " Chính là nghĩa trên mặt chữ, trạng thái tinh thần...Mẹ anh mắc phải hội chứng cuồng loạn nghiêm trọng, vào lúc anh ở tuổi thiếu niên bởi vì một số chuyện, dẫn đến mắc phải căn bệnh này ", anh nói xong rất nhanh chóng giương mắt nhìn Tần Ngọc, " Bất quá anh vẫn đang hết mực phối hợp chữa trị tâm lý và dùng thuốc ".
" Trạng thái khi phát bệnh sẽ như thế nào? ". Tần Ngọc đột nhiên lên tiếng hỏi, " Là hưng phấn, tình cảm dâng cao, tìиɧ ɖu͙© tăng lên, cáu gắt, dễ nổi giận? ".
Ngón tay bị bóp đến trắng bệch, Tần Bồi Phong mở miệng, "... Ừ ".
" Ai! ".
Than thở một tiếng, khiến cho cả người Bồi Phong run lên, anh cầm tay Tần Ngọc thật chặt, bất kể như thế nào, dù sao đi nữa anh cũng sẽ không buông tay, đã cầm ở trong tay, chính là của anh.
" Anh nói mình phối hợp điều trị, tại sao gần đây lại phát bệnh? "
Tần Bồi Phong cúi đầu, hô hấp gấp gáp, cặp mắt nhìn chằm chằm sàn nhà, không lên tiếng trả lời, giống như trẻ con phạm sai lầm.
" Là vì em sao? ".
" Không phải ", Tần Bồi Phong chợt ngẩng đầu, anh để tay Tần Ngọc dán lên má mình, " Không phải tại em, sao có thể do em được. Là anh suy nghĩ không thông, đi vào ngõ cụt, không ra được, liền bắt đầu nổi giận, là do anh, do anh ngu xuẩn còn vô dụng ".
Tần Ngọc vuốt ve khóe mắt anh, ngón tay có chút nhẵn nhụi, " Tần tiên sinh ", cậu ôm Tần Bồi Phong vào lòng, " Phải nhanh chóng khỏe lại ".
" Được, chỉ cần em ở đây ".
Tần Ngọc hít mũi một cái, " Anh biết không, trước đây tự nhiên anh như vậy, em còn tưởng rằng anh không thích em ".
" Sao có thể? ".
" Đúng vậy, nhưng mà...Anh thay đổi quá đột ngột, em còn nghĩ, không lẽ anh phá sản, nếu anh thật sự phá sản, chúng ta còn có thể cùng nhau kiếm tiền, từ nhỏ đến lớn có khổ cực gì mà em chưa từng chịu qua, cuộc sống khó khăn đã sớm thành thói quen, tiền có thể từ từ kiếm, chỉ có là, chỉ là... ", cậu dừng một chút, biễu môi có chút ủy khuất nói, " Nhưng nếu như anh không thích em, vậy em cũng không có cách nào khác, em cũng...Không biết nên làm gì bây giờ ".
Đầu ngón tay Bồi Phong có chút run rẫy, qua nhiều năm như vậy, lần đầu cảm nhận được mùi vị của hối tiếc, " A Ngọc, anh nên nói với em sớm hơn, nhưng anh sợ...Sợ em sợ hãi anh, sợ em không cần anh, A Ngọc, có phải em thấy anh rất ích kỷ không? ", Tần Bồi Phong ngẩng đầu, tròng mắt toàn bộ đều là tia máu, đáy mắt tràn đầy ý muốn độc chiếm, nhưng lại mê mang hoảng sợ, dựa vào gọng kính che chắn, để cho con ngươi được lắp đầy bằng bóng dáng Tần Ngọc.
" Ừ ".
Thấy Tần Ngọc gật đầu, Tần Bồi Phong nhếch môi, " Có phải anh rất...Vô dụng hay không ".
" Ừ ".
Lại yên lặng hồi lâu.
Tần Ngọc giật giật, rút tay ra khỏi tay Bồi Phong, " Tần tiên sinh, đây là gì? ".
"...Tay ", Tần Bồi Phong không xác định nói.
" Trên tay có gì? ".
"... Nhẫn ".
" A, em mang chiếc nhẫn này, chính là chồng anh, sau này khuyết điểm của anh cũng phải đổi ".
Cậu tựa như dòng nước, sạch sẽ như vậy, sáng ngời như vậy, đối với sự khẩn cầu của người mắc kẹt trong sa mạc như anh, chỉ cần cho anh một giọt nước, chỉ cần một giọt nước, để anh kéo dài hơi tàn là được, thần nghe thấy, người ban cho anh suối nước, rót đầy dạ dày cơ khát của anh, chỉ vào ốc đảo trong lòng anh nói, nhìn đi, ngươi sống rồi.
"...Ân, được ".
Sau đó, tim cùng linh hồn đồng thời sống lại, Tần Bồi Phong phun ra một ngụm khí, phải dùng phúc đức mấy đời, mới để kiếp này anh gặp được Tần Ngọc a.
" Vậy bệnh của anh, em nên làm những gì đây? ", Tần Ngọc cắn móng tay hỏi, Tần Bồi Phong lắc đầu, " Em không cần làm đâu ".
" Em cái gì cũng không cần làm, đừng để anh cản chân, cứ tiến về phía trước, để anh có thể ngắm nhìn bóng lưng em thôi đã là tốt lắm rồi ".
Hết chương 16.
Về chứng bệnh của Bồi Phong, hiểu đơn giản thì nó là như vầy
Hysteria, tiếng Việt còn gọi là chứng ictêri hay chứng cuồng loạn là một trạng thái của tâm thức, biểu hiện là sự kích động thái quá, không thể điều khiển được các cảm xúc. Những người bị "hysteria" thường mất tự chủ do một nỗi sợ hãi gây ra bởi nhiều sự kiện trong quá khứ có liên quan đến một số mâu thuẫn nghiêm trọng, bệnh thường xuất hiện sau một chấn thương tâm lý ở những người nhân cách yếu.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Vật Sở Hữu
- Chương 16