Chương 50

Số 21, Kiều Tê nhìn số ghế của mình.

Cùng lúc đó, cô nghe thấy âm thanh của MC: "Là 21~!"

Kiều Tê sửng sốt một chút, hậu tri hậu giác: "Ai?"

"Năm hai một* con số thật lãng mạn."

(*Anh yêu em/em yêu anh.)

MC đi đến trước người cô, chớp mắt với cô: "Chào bạn học~"

"Chào......" Kiều Tê kinh sợ đứng lên, vẫn cảm thấy có chút không chân thật.

Mc giơ cái hộp nhỏ trong tay lên: "Phiền bạn bốc thăm phần thưởng."

Kiều Tê từ trong hộp lấy ra một tờ giấy gấp vuông, đưa cho cô ấy.

"Chúng ta xem một chút là cái gì nha—— a, nhìn qua là một câu hỏi rất có ý tứ, xin hỏi bạn thích bài hát nào nhất?"

Trong đầu Kiều Tê trống rỗng, cái tên đầu tiên nhảy ra chính là ——

"Tiểu Ngư." Cô nghe thấy mình trả lời theo bản năng.

"Phúc lợi là chọn bài hát sao?"

Mọi người xung quanh ríu rít mồm năm miệng mười thảo luận, "Chọn bài hát gì?", "Không có khả năng.", "Ai hát đây?"

"Bài hát này hình như có chút khó hát?"

MC nói: "Có thể thực hiện được không? Chúng ta hãy rửa mắt mong chờ."

Cô vừa dứt lời, trên sân khấu tối sầm xuống, chỉ còn một ánh đèn lẻ loi chiếu về một bên sân khấu.

Kẽo kẹt, kẽo kẹt.

Từ trên cầu thanh gỗ truyền đến tiếng bước chân càng ngày càng rõ ràng.

Kiều Tê từ trong hoảng hốt ẩn ẩn cảm giác được gì đó, trái tim cũng bất đầu mất khống chế đập gia tốc.

Đầu tiên đập vào mắt cô là một đôi giày vải bạt màu trắng không dính bụi trần. Tiếp theo là quần tối màu lộ ra mắt cá chân, sơ mi trắng, và bàn tay to với những khớp xương rõ ràng nắm đàn ghi-ta.

Lại hướng về phía trước, là một đôi mắt kính đen và cái đầu nấm

—— đúng là tạo hình của Lư Quảng Trọng trong MV Tiểu Ngư:

"Ca khúc《 Tiểu Ngư 》, xin gửi đến bạn học may mắn này."

Khúc Ức Hành khom lưng tiến đến trước microphone, mỉm cười nói:

"Xem ra chúng ta đúng là tâm linh tương thông"

Dưới đài mọi người kích động không chịu được cười vang, mọi người không rõ đều vội vã hỏi thăm: "Hiện tại là tình huống gì vậy?"

Nhưng mặc kệ bọn họ ầm ĩ như thế nào, Kiều Tê cũng không nhìn thấy, không nghe thấy.

Trong mắt cô, chỉ còn lại Khúc Ức Hành đang ngồi giữa sân khấu, khuôn mặt nghiêm túc điều chỉnh microphone Khúc Ức Hành, nhìn thấy anh hóa trang như vậy cô vừa cảm động, vừa muốn cười.

Khúc Ức Hành hướng về phía cô, ánh mắt sau chiếc kính sáng lên, vẫn luôn nhìn trên người Kiều Tê.

Anh nhìn cô, ngón tay thon dài nhẹ gẩy đàn, đánh ra một đoạn nhạc dạo Kiều Tê vô cùng quen thuộc:

"Con đường đến trường đã lâu rồi chẳng đi qua

Gần đây anh đã đổi một công việc mới

Mọi thứ dường như thiếu chút gì đó"

Tiếng hát vang lên, càng đi vào trong lòng Kiều Tê.

Lắng nghe giọng hát mát lạnh của chàng trai, bên trong lai có chút dịu dàng khiến cho người ta như đang tắm gió xuân, giống như mỗi khi anh đối mặt với Kiều Tê đều không tự giác trở nên dịu dàng.

"Nếu anh biến thành một con cá

Nếu em cũng biến thành khí oxi

Tương lai sẽ tốt đẹp cỡ nào

Anh không muốn một mình đối mặt."

Khúc Ức Hành hát đến đoạn sau, Kiều Tê không cầm lòng được nhỏ giọng hát theo anh. Dùng giọng Mân Nam hát, giống như mật ngữ chỉ có hai người họ mới hiểu.

Bài háy này đối với cô, đối với bọn họ mà nói đều mang quá nhiều ý nghĩa.

Chuyện xưa bắt đầu, là Kiều Tê yêu đơn phương không muốn cho người khác biết. Mỗi khi tiếng chuông di động vang lên, cô đều sẽ nghĩ đến giấc mộng của mình.

Sau lại chính bài hát này khiến cô hoảng loạn, cô khó có thể mở miệng nói ra hành vi nhìn trộm, cũng không thể không nói bởi vậy mà cô sinh ra ảo tưởng và tìиɧ ɖu͙©.

Nó chứng kiến bọn họ ở bên nhau trong nháy mắt.

Hiện tại, nó biến thành tình yêu chảy ra từ trong miệng Khúc Ức Hành.

Anh đang ở trước mặt mọi người bày tỏ tình yêu với cô.

"Anh nhớ về em nhớ đến nửa đêm

Hy vọng ánh trăng mang em trở lại bên anh"

Khúc Ức Hành kéo dài âm cuối, động tác trên tay ngừng lại.

"Anh tin rằng tình yêu này sẽ giúp anh tìm được em"

Một câu cuối cùng, giọng nói anh vững vàng, vô cùng thành kính từ từ nói ra.

"Tìm được em." Anh nói.