Chương 39

Khúc Ức Hành từ phía sau cắn lên thịt trên cổ Kiều Tê, tiểu gia hỏa trong lòng ngực khó có một lần không giãy giụa, cô thuận theo cúi đầu nức nở, thừa nhận người từ phía sau không ngừng đánh úp đâm chọc.

Giống như câu nói tiểu biệt thắng tân hôn, hôm nay Kiều Tê không giống như trước kia.

Cô đột nhiên chủ động, quay đầu về phía anh đòi hôn lưỡi, mị nhãn như tơ, rêи ɾỉ trong miệng không thể che dấu.

Cô chậm rãi thay đổi, mỗi giây mỗi phút từng chút một, cho đến khi đạt một trình độ nhất định đến bây giờ mới bị Khúc Ức Hành phát hiện.

Anh bỗng nhiên có loại cảm giác thành tựu như chờ được đến ngày mây tan trăng sáng.

Lần gần nhất có loại tâm tình này là lúc Cây Đậu chủ động cọ lên chân anh.

Khi Cây Đậu vừa đến nhà anh dù thế nào cũng không cho anh chạm vào, chỉ những lúc cho ăn nó mới liếc Khúc Ức Hành một cái.

Bây giờ mỗi ngày đều ghé vào chân anh ngủ khò khò.

Nuôi dưỡng một con mèo cần chút ít thời gian, như vậy muốn thay đổi một người không thể gấp được.

Cũng may anh có đủ kiên nhẫn.

Lúc này cô đang ở trong lòng ngực anh, không tự giác đón ý nói hùa với va chạm của anh, mỗi lần Khúc Ức Hành thẳng lưng cô đều nhẹ nhàng cong mông về phía sau.

Anh đã nhìn thấy hiệu quả.

Trước kia Khúc Ức Hành cho rằng, anh thích hợp nuôi mèo.

Hôm nay anh mới phát hiện mình càng thích hợp thao Kiều Tê.

Lúc Kiều Tê vào phòng không để ý khóa cửa.

Cây Đậu nghe thấy động tĩnh trong phòng ngủ, tò mò đẩy cửa ra, nó rụt rè chậm rãi tiến vào.

Nó đi đến mép giường, đặt mông ngồi trên sàn nhà, nghiêng đầu nhìn hai người dán sát trên giường.

Kiều Tê còn đang xóc nảy trong l*иg ngực Khúc Ức Hành, hai chân mở lớn, đối diện về phía mèo, cô cùng đôi mắt tròn xoe của nó bốn mắt nhìn nhau, trong lòng cô bỗng sinh ra cảm giác tội ác như đang làʍ t̠ìиɦ trước mắt trẻ con.

"Cây Đậu đang nhìn kìa."

Cô hơi hơi nâng cơ thể lên, hạ thể của hai người vẫn không chia lìa, ngay lập tức lại bị Khúc Ức Hành ấn trên giường, từ phía sau xỏ xuyên thâm nhập.

Hai chân cô vòng lấy đùi anh.

"Vừa vặn cho nó học tập."

Kiều Tê không đề cập tới Cây Đậu còn tốt, nhắc tới mèo anh liền nhớ tới âm thanh khi cô chơi với nó vừa rồi.

Động tác dưới thân anh chưa dừng lại, trong miệng nói: "Meo một tiếng cho anh nghe chút."

"......"

Kiều Tê cắn răng, không để ý tới cái đồ gia hỏa này.

"Meow."

Anh thô giọng nói, đè thấp đầu để sát vào lỗ tai cô: "Đến lượt em."

"Em.....Không...... Muốn......"

Cái này quá xấu hổ rồi.

"Meow, meow."

Anh vẫn luôn đuổi theo lỗ tai cô mà kêu, tránh như thế nào cũng không được, hai người càng dán càng chặt, đồ vật trong cơ thể cũng càng cắm càng sâu.

Cây Đậu nghe thấy giọng nói của Khúc Ức Hành, ngồi dậy, lỗ tai run run, nhìn xung quanh.

"Kêu một tiếng, anh muốn nghe."

"A meow......"

Kiều Tê hàm hàm hồ hồ rầm rì.

"Nói cái gì."

Hạ thân Khúc Ức Hành dùng sức chọc chọc: "Nghe không rõ."

Đôi mắt Kiều Tê nhắm chặt, bất chấp:

"Meow!"

Dưới giường, Cây Đậu cũng động đậy kêu meo meo.

"Ngoan." Khúc Ức Hành vừa lòng nói.

Hiện tại mới biết được Khúc Ức Hành biếи ŧɦái như thế nào có phải đã muộn hay không? Kiều Tê ở trong va chạm càng thêm hung mãnh của anh tuyệt vọng mà suy nghĩ.

Cho đến khi anh đem hạ thể rút ra, một cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn lên mông cô, hương vị quen thuộc trong nháy mắt tràn ngập khoang mũi Kiều Tê.

Anh nắm hạ thân, ở trên cánh mông và vòng eo cô vẽ vòng vòng, đem dịch trắng vẽ loạn trên hạ thể cô.

Cả người Kiều Tê xụi lơ ngã vào trong ổ chăn.

Khúc Ức Hành chơi đủ rồi, rút khăn ướt ở mép giường lau giúp cô.

Anh ném rác xong trở về đã thấy Cây Đậu nhảy lên giường, móng vuốt của nó giẫm lên hai vυ" no đủ của Kiều Tê.

"Đây là......?"

Kiều Tê bị nó dẫm đến ngứa, theo bản năng vươn tay, lại không muốn đẩy ra, đổi thành sờ lên lông Cây Đậu, thấy nó cảm thấy mĩ mãn nheo mắt lại, trong cổ họng thỉnh thoảng phát ra tiếng ngáy.

"Nó thích em."

Khúc Ức Hành hừ lạnh một tiếng, xách cổ Cây Đậu lên: "Nhưng nó chọn sai chỗ rồi"

Kiều Tê giải cứu Cây Đậu từ trong tay anh, ôm vào trong ngực:

"Cũng không xem là mèo của ai."

Háo sắc giống y như chủ nhân của nó.

Cây Đậu nằm trong ngực Kiều Tê, lại bắt đầu khởi động móng vuốt nhỏ, Khúc Ức Hành nhìn không vừa mắt, đem nó đẩy qua một bên, tự mình đặt tay lên không cho Cây Đậu có cơ hội.

"Anh làm gì vậy?." Kiều Tê bị hành động ấu trĩ của anh chọc cười.

"Nó đã thành niên rồi."

Khúc Ức Hành dùng chân chạm vào nó:

"Nào có con trai đã thành niên còn sờ vào chỗ này của mama."

Anh gom ngực cô lại bắt đầu vuốt ve:

"Chỉ có baba có thể chạm vào."

"Cái gì baba mama..."

Kiều Tê chớp chớp mắt.

Khúc Ức Hành đem Cây Đậu đang lăn lộn bên chân hai người đưa cho Kiều Tê, lại từ phía sau ôm lấy cô.

Hai người một mèo cùng nhau cuộn trên giường, anh đem đầu dựa lên vai Kiều Tê, hôn mặt cô, hỏi: "Chẳng lẽ không giống một nhà ba người sao?"

Lỗ tai Kiều Tê hồng hồng.

"Bà xã." Môi Khúc Ức Hành dán trên mặt cô, thấp giọng nói.

Cơ thể Kiều Tê không tự giác mà run lên một chút.

"Gọi ông xã cho anh nghe đi"

Anh kề sát bên tai cô.

"Cái gì cơ....."

Khúc Ức Hành từ phía sau sờ cô, Kiều Tê sợ động tác quá lớn, làm sợ Cây Đậu còn đang bị cô ôm nên không dám phản kháng, chỉ đành mặc anh giở trò.

"Có gọi không?."

"Ông xã." Cô hàm hàm hồ hồ nói.

Kiều Tê không biết mình ngủ lúc nào, khi lần nữa tỉnh lại ngoài cửa sổ bầu trời đã trở nên mờ nhạt, ánh sáng ấm áp màu cam nghiêng nghiêng chiếu vào.

Cây Đậu không biết đã chạy đi đâu, chỉ còn tay Khúc Ức Hành đang ôm lấy eo cô.

Cảm giác được động tĩnh của người trong lòng ngực, Khúc Ức Hành ôm cô qua, hôn cô: "Cho em đi ăn cơm sau đó sẽ đưa em về nhà."

Kiều Tê cho Cây Đậu thêm thức ăn cho mèo, lưu luyến chào tạm biệt cùng nó, theo sau Khúc Ức Hành ra cửa.

Vừa lúc đυ.ng phải hàng xóm cách vách về muộn.

"Chào dì." Khúc Ức Hành khách khí chào hỏi.

"Tiểu Khúc, bạn gái hả?" Người phụ nữ cười tủm tỉm nhìn Kiều Tê.

"Vâng" Khúc Ức Hành khóa cửa, xoay người ôm bả vai Kiều Tê.

"Tiểu cô nương thật xinh đẹp."

Hai má Kiều Tê đỏ bừng nói lời cảm ơn, bị Khúc Ức Hành mang đi đến trước thang máy.

"Chờ mẹ anh du lịch trở về, có lẽ sẽ biết anh đưa bạn gái về nhà."

Khúc Ức Hành nhướng mày, nói: "Đây là lần đầu tiên anh dẫn người về, chắc chắn sẽ tra hỏi, không để yên."

Hư vinh của Kiều Tê được thỏa mãn.

Cô trộm nghĩ ở trong lòng: Hy vọng cũng sẽ là người cuối cùng.

..........