Chương 36

"Nhìn lại một năm công tác vừa rồi, tôi cảm thấy rất phong phú, hơn nữa tôi thu hoạch được rất nhiều......"

Chiều thứ hai, trên màn hình đang chiếu PowerPoint báo cáo công tác của Kiều Tê, cô mặc chiếc áo thun trắng và quần cao bồi, tóc đuôi ngựa buộc cao thoải mái tràn đầy sức sống, cô đứng ở trên bục giảng tiến hành tranh cử chức hội trưởng.

"...... Một năm nay, nhờ hội trưởng dẫn dắt, ôi...." Kiều Tê bỗng nhiên tạm dừng một chút, sắc mặt đỏ hồng.

"Làm sao vậy?" Dưới đài, chủ tịch đương nhiệm Khúc Ức Hành ngồi ở vị trí đầu tiên săn sóc hỏi:

"Có phải gần đây ôn tập quá mệt không?"

"Tôi không sao."

Kiều Tê kẹp hai chân giấu sau bục giảng, cố gắng giữ vững nụ cười:

"Khúc, chủ, tịch."

"Tốt, mời tiếp tục."

Khúc Ức Hành cười tủm tỉm nói, ngón tay đặt trong túi nhẹ nhàng nhấn một cái.

Tách.

Âm thanh cực kì nhỏ, trừ Khúc Ức Hành không ai có thể nghe được.

Kiều Tê cảm giác được trứng rung dưới hạ thể không rung nữa mới hít sâu một hơi, tiếp tục thuyết trình.

Buổi sáng ngày hôm qua Khúc Ức Hành nói dùng hết bαo ©αo sυ rồi muốn đi xuống lầu mua, hỏi Kiều Tê có muốn đi cùng không.

Kiều Tê nhớ tới lần trước trải qua chuyện xấu hổ ở cửa hàng tiện lợi nên quyết đoán từ chối.

Lại không lường trước được không biết từ đâu Khúc Ức Hành tìm được cửa háng bán đồ dùng tình thú, không chỉ mua áo mưa anh còn tiện thể mang theo trứng rung về.

Kiều Tê nhìn cái vật nho nhỏ màu đỏ kia bên trên có những vòng như dấu vân tay liền cảm thấy rất sắc tình, cô đỏ mặt ném nó sang một bên lại bị Khúc Ức Hành nhặt về hứng thú bừng bừng nghiên cứu.

Anh ôm Kiều Tê lên giường, cởϊ qυầи lót cô ra, một bên xem hướng dẫn một bên đem trứng rung đặt ở âm đế của cô, bật lên một hồi chấn động.

Ngày hôm qua Kiều Tê bởi vậy mà cao trào mấy lần, đến buổi sáng hôm nay eo vẫn còn mỏi. Nhưng Khúc Ức Hành giống như chưa chơi đủ, anh bắt Kiều Tê đem trứng rung nhét vào qυầи ɭóŧ, mới thả cô đi.

"Em không cần." Kiều Tê chỉ cần nghĩ ở trước mắt bao người bên dưới mình lại nhét một cái trứng rung liền cảm thấy không thể chịu đựng nổi.

"Sợ cái gì." Khúc Ức Hành quơ quơ điều khiển từ xa trong tay.

"Anh sẽ không làm bậy."

Cô vẫn từ chối lại nghe Khúc Ức Hành nói:

"Lần trước lúc mở họp, em trêu chọc anh như thế nào quên rồi à?"

"Mở họp?"

Kiều Tê nhất thời không phản ứng kịp.

"Là ai ngồi bên cạnh anh cố ý dùng chân cọ anh hả?"

Kiều Tê tỉnh ngộ. Nhớ tới ngày trước trong lòng mình có quỷ mới làm ra động tác kia, hơi nhụt chí nhưng vẫn cãi lại anh:

"Đấy là em không cẩn thận đυ.ng vào anh......"

Cô không ngờ rằng Khúc Ức Hành đã phát hiện ra lại còn nhớ đến tận bây giờ.

"Nhớ rồi à?" Khúc Ức Hành không để ý tới cô giải thích một chút nào.

"......"

"Mang theo." Giọng điệu anh kiên quyết.

Vì thế, Kiều Tê đành phải đem trứng rung đặt trong qυầи ɭóŧ, sợ nó rơi ra ngoài cô còn phải đem váy đổi thành quần short.

"Nếu nói không tốt, anh sẽ ấn điều khiển từ xa, biết chưa?" Sáng nay, anh vẫn còn nói như thế.

Nhưng Kiều Tê vừa ngồi vào phòng học, còn chưa thuyết trình đồ vật dán trên âm đế đã bắt đầu rung lên rất nhỏ.

Cô đỏ mặt, không muốn khiến người khác chú ý nên cố hết sức nhẹ nhàng kẹp chặt hai chân.

Cho dù Khúc Ức Hành nói đây là tĩnh âm, cô vẫn sợ sẽ có người nghe thấy âm thanh kì lạ truyền ra từ hạ thể cô.

Mỗi khi phòng học yên tĩnh, cô đều không nhịn được giả vờ ho khan để che dấu, vài bạn học đều hỏi cô có phải bị ốm không.

Cô nên sớm biết, trong tình sự từ trước đến nay Khúc Ức Hành sẽ không bao giờ dễ dàng buông tha cho cô.

Giống như lúc này, cô cho rằng thú vui của Khúc Ức Hành đã kết thúc, mới thuyết trình được một nửa thứ đồ kia lại bắt đầu động đậy, cho dù so với vừa nãy biên độ rất nhỏ nhưng cảm giác tê mỏi vẫn không thể bỏ qua.

Qυầи ɭóŧ của cô đã dần dần bị thấm ướt, hai chân cũng bắt đầu nhũn ra, cho nên Kiều Tê không thể không bắt tay chống trên bục giảng, tròng mắt xấu hổ buồn bực trộm nhìn về phía Khúc Ức Hành.

Cô thấy Khúc Ức Hành cúi đầu cong môi, lại một lần nữa cho tay vào trong túi.

Đồ vật dưới thân cô yên tĩnh lại.

Kiều Tê rất vất vả mới thuyết trình xong, cô lặng lẽ chuồn ra từ cửa sau, nghiêng ngả lảo đảo chạy vào phòng vệ sinh, cô muốn lấy trứng rung ra.

Còn chưa làm được nó lại bắt đầu rung lên.

Kiều Tê còn chưa hiểu tại sao cửa phòng vệ sinh đã bị kéo ra từ bên ngoài, ngay sau đó một bóng người tiến vào.

"Khúc......"

"Suỵt."

Ngón tay Khúc Ức Hành đặt lên môi cô, bàn tay anh dò xuống hạ thân cô, cách quần xoa nắn nơi cô đặt trứng rung, bị tay anh đè lên trứng rung càng dán sát hơn.

"Trốn trong WC làm gì? Anh đã cho em lấy ra chưa?"

Cô duỗi tay che miệng anh lại. Tuy rằng sau khi kì thi cuối kỳ kết thúc, hơn một nửa mọi người đã rời khỏi trường học nhưng Kiều Tê vẫn lo lắng bên ngoài có người.

Cô đi vào gấp gáp cũng không để ý.

Hơi thở nóng rực của anh phả lên lòng bàn tay cô, đầu lưỡi ướt nóng liếʍ lên:

"Không có ai đâu, anh nhìn rồi."

Kiều Tê không chịu nổi anh liếʍ láp, thu tay lại.

"Thoải mái không?"

Anh kề sát bên tai Kiều Tê, dùng giọng mũi nói, bàn tay từ ống quần cô đi vào sờ đến qυầи ɭóŧ ướt sũng của cô.

"Chảy nhiều nước quá."

Anh gập ngón tay moi lộng phía trong cô: "Thật dâʍ đãиɠ."

"Có muốn không?"

Hạ thể của Kiều Tê đã sớm bị trứng rung làm cho tê ngứa vô cùng, bị anh sờ như vậy càng cảm thấy hư không, cô giương mắt nhìn về phía Khúc Ức Hành, khát vọng trong mắt đã thay cô trả lời câu hỏi của anh.

Anh đem ngón tay với vào, nhẹ nhàng đâm thọc.

"Ưʍ......"

Cô không kìm nổi rêи ɾỉ ra tiếng, nếu có người tiến vào chắc chắn sẽ nghe được, cô cắn lên bả vai Khúc Ức Hành, đem tiếng hừ hừ vùi vào cổ anh.

Ngón tay anh không đủ thô, cô cần cái gì đó lớn hơn, nóng hơn nữa.

Khúc Ức Hành từ trong túi móc ra một cái bαo ©αo sυ, anh chậm rãi cởi bỏ lưng quần.

"Sao anh mở họp còn mang theo loại đồ vật này......"

"Em không phải cũng mang theo cái này à?"

Anh cởϊ qυầи Kiều Tê, đem trứng rung đã ướt đẫm lấy ra trước mặt cô, Kiều Tê nhìn thứ dính đầy chất lỏng của cô, quay đầu đi chỗ khác.

Anh đem trứng rung cất vào túi quần, rút một chân của Kiều Tê từ trong quần ra, đậy nắp bồn cầu lại để cô dẫm lên.

Anh hơi khom người, đè lên tiểu huyệt đã sớm ướt của cô, hơi động thân một chút đã bị cô gấp không chờ nổi ngậm vào.

Kiều Tê cắn cổ anh, trong miệng không nhịn được phát ra âm thanh ưm ưm, lại sợ cắn đau anh, nhưng trong khoảnh khắc vừa mới buông miệng ra tiếng rêи ɾỉ liền bật ra ngoài. Cô đành phải cắn môi, cố gắng không để mình kêu ra tiếng.

Khúc Ức Hành cảm nhận được, anh dùng ngón cái xoa nhẹ môi cô, cúi đầu muốn hôn cô nhưng Kiều Tê vẫn cắn chặt hàm răng.

"Kiên cường như vậy à."

Khúc Ức Hành chạm vào môi cô, đem cánh tay đặt bên miệng cô.

"Đừng tự cắn mình, cắn anh này."

Kiều Tê không chịu, động tác dưới thân Khúc Ức Hành bỗng tăng sức lớn hơn, đâm vào khiến cho cơ thể cô ngửa về phía sau.

"Có cắn không?."

Kiều Tê chỉ đành phải thật cẩn thận cắn lên cánh tay rắn chắc của anh.

"Kiều Tê, Kiều Tê?"

Trong lúc hai người đang đánh nhau kịch liệt, Kiều Tê nghe thấy có người ở bên ngoài gọi cô:

"Em đâu rồi?"

Là học tỷ ở hội bí thư.

Ban đầu Kiều Tê không muốn trả lời, đột nhiên bị Khúc Ức Hành đâm một cái phát ra tiếng rêи ɾỉ.

"Kiều Tê?" Kiều Tê nghe thấy tiếng các cô đi đến trước cửa, cách một cánh cửa hỏi:

"Em không sao chứ?"

"Em..."

Thấy Kiều Tê trừng mình, Khúc Ức Hành thả nhẹ động tác, chậm rãi thọc vào rút ra, đồng thời hôn lên cổ cô.

"...... Không có gì, em chỉ đau bụng thôi."

Cuối cùng cô cũng có thể nói một câu hoàn chỉnh.

"Tốt, không có việc gì thì tốt rồi."

Các cô ấy thấy Kiều Tê khi đi xuống sắc mặt không ổn, đã lâu cũng không thấy trở lại, bấy giờ mới đi ra ngoài tìm cô.

"Vâng... Học tỷ các chị đi về trước đi, em ngay lập tức xong đây."

"Được."

Bước chân hai người xa dần, Khúc Ức Hành lại bắt đầu mạnh mẽ đưa đẩy.

"Ngay lập tức?"

Anh vén áo thun Kiều Tê lên, bắt được hai vυ" của cô:

"Anh không dùng được như thế à?"

"Mau một chút, mau một chút......"

Thái dương Kiều Tê đã mướt mồ hôi, cô lẩm bẩm thúc giục, muốn nhanh chóng kết thúc trận tính ái này để tránh lại bị người khác tìm đến đây lần nữa.

Nhưng Khúc Ức Hành lại cố ý xuyên tạc ý tứ của cô, anh ôm lấy eo cô, càng thêm nhanh chóng kịch liệt thọc vào rút ra.

"Rất nhanh sao?"

Kiều Tê mê loạn cắn cánh tay anh, nói không ra lời.

"Muốn anh bắn nhanh vậy em cần phải dùng sức kẹp."

Cô bị thao đến ánh mắt tan rã, nghe anh nói như vậy, theo bản năng thật sự kẹp chặt hạ thể.

Liên tiếp như vậy mấy lần, hai người đồng thời đều lêи đỉиɦ.